Chương 341: Miễn Dịch Đối Với Mỹ Nữ


- Hay cho câu lấy tâm đánh đàn, nhân cầm hợp nhất, Địch Diễm thụ giáo.

Vẻ mặt Địch Diễm nghiêm tục đứng lên, chắp tay lạy dài với hắn, sau đó bưng chén rượu nói:

- Xin uống một chén lớn.

- Nói rất hay.

Giữa chúng nhân cũng có người nghĩ thống suốt, cao giọng phụ họa, bưng chén rượu lên uống cạn.

Đổ mồi hôi, nói câu này là bởi vì trước kia đọc tiểu thuyết kiếm hiệp thấy cảnh giới vô thượng là lấy thần ngự kiếm, nhân kiếm hợp nhất, hắn áp dụng câu này lên đánh đàn, xem ra đoán đúng rồi.

Trong nhất thời, quần thần sôi nổi nâng chén mời rượu Đường Tiểu Đông, Vương Ngạo Phong cười khan một tiếng che đậy, cúi đầu uống rượu.

Duẫn nhi đứng lên, đón gió đi đến bên cạnh Đường Tiểu Đông, quỳ trên mặt đất, rót một chén rượu nhạt, hai tay dâng lên.

- Một câu của Đường đại nhân khiến Duẫn nhi thoát khỏi bến mê, ngày khác nếu Duẫn nhi có thành tựu, toàn bộ nhờ vào đại nhân, mời đại nhân uống chén rượu nhạt này.

Đường Tiểu Đông duỗi tay muốn tiếp nhận chén rượu nhưng Duẫn nhi không đồng ý, muốn tự tay giúp hắn uống.

Cả đám đại thần ở một bên hò hét trợ uy, Địch Diễm lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, chớp tròng mắt, thần tình ám muội.

Đường Tiểu Đông liếc nhìn Dương Quốc Trung một cái, bất đắc dĩ nhún vai, cúi đầu, uống sạch rượu nhạt trong chén Duẫn nhi dâng lên.

Dương Quốc Trung vỗ vỗ bắp đùi của hắn, ý bảo không có việc gì.

Nói thật, trong lòng hắn đối với Đường Tiểu Đông quả thật không hề có nửa điểm buồn bực, có tức giận cũng là nhằm về Vương Ngạo Phong.

Nếu không phải Vương Ngạo Phong bức bách, hiền chất há lại can thiệp vào?

Chỉ một câu, đã làm thay đổi cách nhìn của tiểu mỹ nhân đối với hắn, không hổ là quỷ tài Đại Đường, cao, thật sự là cao.

Duẫn nhi kính xong rượu, cũng không quay về chỗ ngồi của mình, an vị bên người Đường Tiểu Đông, khiến quần thần đỏ mắt không thôi, đồng thời trong lòng cảm thán sự đào hoa của hắn.

Toàn bộ mỹ nữ ở Đại Đường này, cơ hồ đều bị hắn chiếm hết, làm người ta đố kỵ a.

Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:

- Tại hạ nghe nói bên trong phủ của ngự sử đại nhân cất giữ vài chiếc hảo cầm, cũng không biết là thật hay giả?

Lời này giống như nói thầm, lại giống như nói với Duẫn nhi, tóm lại, Duẫn nhi nghe thấy liền mắt đẹp sáng ngời, thu ba như nước ném đến trên người Dương Quốc Trung, nũng nịu nói:

- Không biết ngự sử đại nhân có chịu cho Duẫn nhi mở mang kiến thức hay không?

Dương Quốc Trung cười đến nước miếng chảy cả ra, liều mạng gật đầu:

- Cũng chỉ mấy cổ cầm mà thôi, chỉ cần Duẫn nhi tiểu thư thích, cứ lấy đi, ha ha.

Đường Tiểu Đông nói bên trong phủ của hắn có cất giữ hảo cầm, tất cả đều là nói nhảm, mấy cái phá cầm, hắn làm sao có hứng thú cất giữ chứ, trái lại đồ cổ tranh chữ đáng giá thì có rất nhiều.

Không có cầm, có thể mua trên phố a, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, có thể mua được niềm vui của mỹ nhân là OK.

Hiền chất này, thật sự rất biết làm người!

Trong lòng hắn đối với Đường Tiểu Đông càng thêm cảm kích, cho hắn cùng phát tài, ngay cả cơ hội chơi mỹ nữ cũng nhường cho mình, thật sự là người đáng để kết giao.

- Như thế, thiếp thân sẽ không khách khí, ngày khác tất đến quý phủ của ngự sử đại nhân bái phỏng.

Duẫn nhi rót một chén rượu nhạt, hai tay dâng lên, cung kính nói với Dương Quốc Trung:

- Thiếp thân xin kính ngự sử đại nhân một ly.

Dương Quốc Trung mừng rỡ thiếu chút nữa nuốt cả chén rượu vào bụng.

Duẫn nhi lại rót một chén rượu khác, từ xa kính Vương Ngạo Phong:

- Vương đại nhân học rộng tài cao, thiếp thân thụ giáo, tương lai có rảnh, mong rằng Vương đại nhân vui lòng chỉ giáo, thiếp thân kính đại nhân một ly.

Chén rượu mời này, ít nhiếu giúp Vương Ngạo Phong vãn hồi một chút mặt mũi, nhưng lại khiến Dương Quốc Trung cảm thấy khó chịu.

Duẫn nhi rõ ràng có ý tứ với Đường Tiểu Đông và Vương Ngạo Phong, Đường Tiểu Đông đã nhường cơ hội cho hắn, điều này khiến hắn vô cùng cảm kích. Mà Vương Ngạo Phong, tựa hồ đối với Duẫn nhi có chút ý tứ, điều này hiển nhiên trở thành đối thủ cạnh tranh của hắn.

Vương Ngạo Phong trẻ tuổi, anh tuấn, tiêu sái, có tài, nhiều tiền hơn hắn, có thể nói hoàn toàn chiếm hết ưu thế, hắn đương nhiên rất không thích Vương Ngạo Phong.

Từ sau khi Vương Nguyên Bảo chết đi, Vương Ngạo Phong tiếp chưởng đại quyền của Vương gia, hành sự so với lúc trước rất khác, vốn đã khiến hắn có chút bất mãn.

Chẳng qua vì Vương Nguyên Bảo vừa mới chết, hàng năm Vương gia đều tặng rất nhiều bạc cho hắn, cho nên hắn mới không phát tác mà thôi.

Được sự thúc dục của chúng đại thần, Duẫn nhi vui vẻ đánh đàn, vì mọi người đánh đàn hiến nghệ.

Cả đám đại thần đều là bộ dạng say mê nghiêng tai lắng nghe, được nhiên cũng làm ra bộ dáng quân tử quy củ, không hề động tay động chân với kỹ nữ bồi rượu, trái lại khiến các cô nương trở nên chủ động hơn.

Vốn cái ngành nghề này của các nàng chính là buôn bán tuổi thanh xuân, thừa lúc còn trẻ kiếm nhiều một chút làm của hồi môn, khi tàn hoa rũ bướm rồi có bỏ tiền ra cũng không ai muốn.

So với đám quần thân ra vẻ đạo mạo, Đường Tiểu Đông và Địch Diễm có vẻ sắc lang hơn, hai người đều ôm mỹ nữ chạm cốc uống rượu, bàn tay không chút khách khí sờ soạng khắp nơi, thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện, khiến hai kỹ nữ cười duyên không thôi, mặt đẹp đỏ bừng.

Đường Tiểu Đông tới, mỹ nữ đều bị đám đại thần chọn hết, kỹ nữ Hạ Hà hầu hạ hắn cũng tính là xinh đẹp, nhưng so với các tỷ muội khác thì kém hơn một chút.

Tuy nhiên giữa đám tỷ muội đều coi việc hầu hạ hắn là việc vui vẻ nhất kiêu ngạo nhất, bởi vì người mà bọn nàng đang hầu hạ chính là quỷ tài Đại Đường Đường công tử.

Quỷ tài Đường công tử vốn là thần tượng và tình nhân trong mộng của toàn bộ nữ tử ở Đại Đường, có thể hầu hạ hắn, chính là một vinh hạnh đặc biệt.

Trong lòng Hạ Hà khỏi phải nói là hưng phấn cùng kích động cỡ nào, cực kỳ ôn nhu cẩn thận hầu hạ, trong lòng không ngừng ngóng trông có thể hầu hạ một đêm, cuộc này cũng không uổng.

Mong thì mong, nàng cũng biết tỉ lệ này phi thường nhỏ, các vị phu nhân của Đường công tử đều đẹp như thiên tiên, có người thậm chí còn đẹp hơn cả Duẫn nhi tiểu thư, Đường

công tử há có thể nhìn trúng nàng?

Tuy nhiên có thể hầu hạ Đường công tử cũng đã khiến nàng thỏa mãn rồi, những tỷ muội kêu đều nhìn đến hâm mộ, thậm chí còn đố kỵ.

Nàng nũng nịu tựa vào trong lòng Đường công tử, hoặc rót rượu, hoặc gắp đồ ăn, giống như thê tử ôn nhu hiền lành đang hầu hạ tướng công yêu quý của mình.

Địch Diễm cũng đang ôm kỹ nữ Thúy Vân, liên tiếp chạm cốc với Đường Tiểu Đông.

Phong Lưu - Chương #341