Chương 297: Thơ


Tiếng thay y phục sột soạt truyền đến, Đường Tiểu Đông mừng rỡ. Hôn lễ nhỏ lãng mạn lần trước đã bị Lan Phỉ phá hỏng, lần này phải đền bù Phượng Cô Cô một chút. Hừ…

Quả nhiên, toàn thân Phượng Cô Cô trong trang phục nương tử, cười tủm tỉm từ sau màn bước ra, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm.

Đường Tiểu Đông cười ha ha:

- Phượng Cô Cô, nàng không cần mặc gì càng mê chết người. Hắc hắc…

Phượng Cô Cô xấu hổ trừng mắt, cười tủm tỉm, tiếp tục trang điểm.

Kỳ thực cũng chỉ là vuốt vài sợi tóc mai, tô nhẹ một lớp son phấn. Dù sao, nàng cũng vốn đã xinh đẹp động lòng người, lúc này càng lộ ra vẻ ý nhị thành thục.

Đường Tiểu Đông thấy vậy, trong lòng chấn động vội vươn tay ra. Phượng Cô Cô cười duyên tránh thoát, thấp giọng nói:

- Động phòng hoa chúc, cần phải uống chén rượu giao bôi.

Đường Tiểu Đông gần như đã say sắp ngã, cho nên nàng chỉ nhấp chút rượu mà thôi.

Rượu giao bôi a! Đường Tiểu Đông cười ha ha không ngừng, mặt dày nói:

- Phượng Cô Cô a, trước tiên nàng ngậm trong miệng một ngụm, sau đó mớm qua miệng ta.

Đó mới là rượu giao bôi chân chính. Hắc hắc.

Phượng Cô Cô đỏ bừng mặt, ánh mắt thiết tha, thực sự nâng ly lên dốc vào miệng. Chiếc cổ trắng vươn cao, đôi mắt thanh tú nhắm chặt, e thẹn động lòng người.

Đường Tiểu Đông mừng rỡ ôm nàng, miệng kề miệng. Phượng Cô Cô nhanh chóng phát ra tiếng thở gấp hổn hển.

Khi lửa tình dâng lên, Phượng Cô Cô sớm đã bỏ qua ngượng ngùng, chủ động thay hắn cởi xiêm áo, thắt lưng, tự nhiên như thê tử hầu hạ trượng phu thay y phục trên giường.

Một đêm này, hai người tận tình phóng đãng, triền miên không dứt.

Trời đã sáng, các tân nương tử đều rời giường rửa mặt chải đầu, không hẹn mà cùng tập trung trong sân, thấp giọng nói chuyện với nhau, trên mặt vẫn còn vương nét ngượng ngùng cùng hạnh phúc ngọt ngào.

Đường Sương vẫn như thường lệ, sáng sớm đã ra thẳng diễn võ trường luyện tập võ nghệ, cho đến khi mồ hôi nhễ nhại mới trở về tắm rửa.

- Đại tỷ, mau gọi Đông ca dậy, chúng ta còn phải đi kính trà Tố Vân tỷ.

Đường Điềm đẩy đẩy mọi người.

Vẻ mặt Đường Sương hiện lên tia ngượng ngùng, thấp giọng nói:

- Đêm qua hắn không ở trong phòng ta…

Chúng nữ ngây người ngẩn ngơ, đều nhìn về phía phòng của Kha Vân Tiên.

Kha Vân Tiên là đại tỷ, phu quân ngủ trong phòng nàng là đương nhiên. Chỉ là, Vân Tiên đại tỷ đang có mang, tất nhiên là không thể sinh hoạt phu thê. Với tính cách tham lam của phu quân, khẳng định là đã phải chịu đựng một đêm rất gian nan.

Ai, mọi người đều nhường qua nhường lại, không chỉ vô duyên lãng phí một mỹ cảnh đẹp đẽ trong đêm động phòng hoa chúc, còn hại phu quân phải khổ sở rồi.

Nét mặt chúng nữ đều toát ra vẻ ngượng ngùng, thần tình cổ quái.

Kha Vân Tiên có bầu, có chút ham ngủ, lúc này chỉ e còn chưa có rời giường.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết ai cười thành tiếng trước, nhất thời cùng cười vang lên không ngớt, ngay cả Đường Sương vốn lạnh lùng luôn luôn che mặt cũng hé miệng cười.

Cửa phòng Vân Tiên đại tỷ cuối cùng cũng mở. Tất cả mọi người thở dài một hơi.

Kha Vân Tiên nặng nề mang bụng bầu đi tới, thấy chúng nữ đều tụ tập trong sân, không khỏi ngẩn ra, hiểu kỳ hỏi:

- Các muội… Sao vậy?

- Vân Tiên tỷ, mọi người đang chờ đi kính trà Tố Vân tỷ đây.

- Ai…

Hai gò má Kha Vân Tiên đỏ lên, áy náy nói:

- Thiếu ngủ khổ thật…Thực ngại quá! Xin lỗi, đi thôi!

Thấy mọi người vẫn không có ý định đi, nàng giật mình nói:

- Y, sao các muội lại?

Lý Đằng Giao nháy nháy mắt nói:

- Đông ca ca đâu? Hắn còn chưa dậy sao?

Kha Vân Tiên ngẩn ngơ:

- Đêm qua hắn không ngủ ở phòng ta!

A…

Tất cả chúng nữ đều trợn tròn mắt.

Toàn bộ chúng nữ đều trợn tròn mắt. Tướng công không ở phòng Vân Tiên tỷ, vậy đã chạy đi đâu?

Ai, cứ nhường qua nhường lại, thật đúng là không hay rồi. Tướng công đáng thương! Đêm động phòng hoa chúc vậy mà…

Chúng nữ ngơ ngác nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ. Bầu không khí nhất thời trở nên vi diệu, không ai dám cười ra tiếng.

- Ai, còn ở đây lo lắng cái gì, mau đi tìm a…

Lôi Mị nói khiến chúng nữ kinh hãi tỉnh lại, vội vàng phân công nhau tìm người.

- Chư vị Thiếu nãi nãi đang tìm gì vậy?

Nha hoàn Vũ Nhi, của hồi môn của Ngọc Nhược Vân tiến đến thi lễ, vẻ mặt hiếu kỳ nói:

- Công tử đang ở phòng khách chờ các vị Thiếu nãi nãi.

A?

Chúng nữ liếc nhau, mặt đều lộ vẻ cười khổ, vội vã chạy tới phòng khách.

Đường Tố Vân chính là trưởng bối duy nhất của Đường Tiểu Đông, đương nhiên phải nhận chúng nữ kính trà, phát cho mỗi người một bao lì xì đỏ thẫm.

Chúng nữ vô cùng cao hứng nhận phong bao, ánh mắt ẩn tình liếc nhìn tướng công của các nàng.

Đường Tiểu Đông làm bộ không vui, cúi đầu hậm hực uống trà.

Đường Tố Vân biết các nàng nhất định có rất nhiều chuyện cần nói, lấy cớ bận việc rời khỏi phòng khách.

Các nàng cho thị nữ rời khỏi phòng khách xong lập tức vây lấy hắn, hỏi đông hỏi tây.

Trong lúc nhất thời, oanh oanh yến yến, khiến Đường Tiểu Đông nghe đến đầu óc choáng váng, không phân biệt nổi đông tay nam bắc, đưa tay quơ đại, ôm trúng ai thì ôm.

Lúc trở về sớm đã chuẩn bị tốt lý do, đêm qua ngủ tại phòng củi suốt đêm, bây giờ xương sống, thắt lưng vẫn còn đau nhức đây.

Nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, chúng nữ thực sự tin là thật, bóp vai, đấm lưng, xoa chân, có vẻ săn sóc vô cùng ôn nhu.

Hà Hiểu Nguyệt còn bưng tới một bát súp thơm ngào ngạt, từng ngụm từng ngụm đút cho hắn ăn.

Ngày hôm đó, thực con mẹ nó sung sướng!

Đường Tiểu Đông sướng đến thật muốn rống to vài tiếng.

Đúng lúc này, thị nữ bày một kỷ trà, Đường Nhu ngồi xếp bằng đánh đàn, chính là một khúc thi từ mà hắn làm lúc đón dâu.

Ca từ da diết biểu hiện nam nữ yêu nhau say đắm, khiến chúng nữ đều đỏ bừng mặt, e thẹn không ngớt. Chỉ là khúc nhạc hào hùng, chất phác tự nhiên càng khiến các nàng động dung.

Tấu xong một khúc, Lôi Mị cũng lấy bài tống từ vui vẻ rạo rực Đường Tiểu Đông làm lúc đón dâu vịnh ra, không chỉ khiến chúng nữ thán phục, càng khiến các nàng đỏ mặt không ngớt, đều thở dài bản thân mình lúc xuất giá, sớm biết như vậy thì ép thêm một chút, bắt hắn sáng tác cho mình một bài tình ca a. v.v…

Ai, quả thực là mệt mỏi mà.

Cả đám đều vây lấy tướng công, yêu cầu bồi thường.

Đầu Đường Tiểu Đông nhất thời lớn như cái đấu. Kiến thức ngữ văn của hắn đều đã sớm trả lão sư từ lâu, Đường thi cũng chỉ nhớ một ít. Nhưng hắn cũng không dám đạo văn. Quỷ mới biết những bài Đường thi này đã được các thi nhân làm ra ở thời đại này hay chưa?

Tống từ, thực sự là không nhớ được mấy bài. Ngày cưới Lôi Mị, cũng là thiên tân vạn khổ, cố vắt hết óc mới kiếm được một bài đó mà thôi.

Phong Lưu - Chương #297