Chương 296: Tân Lang Quan Đáng Thương


- Phì…

Trong phòng truyền ra tiếng cười nhẹ mềm mại đáng yêu của Lôi Mị:

- Tướng công a, không phải Mị nhi không chịu mở cửa, cái này cũng là do quy củ thôi, miễn cho sau này người ta nói Mị nhi không hiểu quy củ. Ngoan, đi thôi. Ai, thực

là mệt muốn chết rồi!

Ách, ngay cả thân thể mệt chết rồi, cũng không có ai chịu mở cửa cho hắn vào.

Một lần nữa gõ cửa phòng Đường Nhu. Giọng điệu của Nhu biểu muội cũng tương tự Lôi Mị, chính là không chịu mở cửa.

Ngọc Nhược Vân, Đường Điềm, Hà Hiểu Nguyệt khẳng định cũng sẽ đều trả lời như vậy, tuyệt đối sẽ không mở cửa. Lý Đằng Giao a, dưới uy hiếp của hắn, may ra nàng còn có khả năng mở cửa.

Lại gõ cửa phòng Lý Đằng Giao. Tiểu ny tử cũng nói:

- Tướng công a, không phải Đằng Giao không chịu mở cửa. Đằng Giao sợ mấy vị tỷ tỷ trách tội.

Đường Tiểu Đông uy hiếp nói:

- Nàng không mở cửa, sau này ta sẽ không chơi trò chơi cùng nàng nữa.

Bên trong cửa truyền đến thanh âm rung động lòng người của tiểu ny tử:

- Tướng công a, không phải Đằng Giao không muốn, chỉ là Đằng Giao sợ mấy vị tỷ tỷ trách tội. Chàng hãy bỏ qua cho Đằng Giao lần này, được không…

Một chữ, Thảm!

Tám tân nương tử cùng bái đường thành hôn một lúc, siêu cấp hôn lễ như vậy quả thực là có một không hai.

Đêm động phòng hoa chúc, tám tân nương tử lại nhường nhịn lẫn nhau, hại hắn không có chỗ ngủ. Đây cũng là độc nhất vô nhị a.

Đường Tiểu Đông thật sự muốn gào khóc một hồi.

Hắn ở trong sân xoay vòng vòng. Vốn đã có chút men say, hơn nữa lại trải qua một đêm như vậy, rượu mừng dâng lên, uống đến mức lảo đảo liêu xiêu, chân dường như dẫm phải cái gì, ngã chổng vó lên trời.

- Ai, tên đáng chết này, say tới thành ra như vậy….

Lôi Vân Phượng vốn vẫn trốn ở trong góc tối vội vàng chạy ra, nâng hắn dậy.

- Phượng Cô Cô… Ta… Ta… Thảm quá a…

Đường Tiểu Đông nằm úp sấp trong lòng Phượng Cô Cô. Nếu không có thân thể Phượng Cô Cô chống đỡ, chỉ sợ hắn còn chưa kịp đứng vững đã lại ngã sấp xuống.

Lôi Vân Phượng cười khẽ một tiếng:

- Người ta biết rồi, hì hì. Các tân nương tử của ngươi người nọ nhường người kia, ai cũng không chịu mở cửa.

- Tân lang quan đáng thương, đêm động phòng hoa chúc, lại không có chỗ ngủ. Thực sự là đáng thương mà… Hì hì…

Phượng Cô Cô nhẹ nhàng vỗ vễ đầu hắn, vẻ mặt đắc ý cười hì hì.

- Nàng… Nàng còn cười…

Mặt dày của Đường Tiểu Đông nóng lên.

Ai, việc này mà truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ khiến người khác cười đến rụng răng.

- Các tân nương tử của ngươi thực sự là vô cùng dễ thương. Hì hì…

Phượng Cô Cô khẽ cười ha ha không ngớt.

Nghe giọng nói của nàng, tựa hồ sớm đã biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Kết quả…

- Ta…Ta…Ta…

Đường Tiểu Đông khóc không ra nước mắt.

Kết quả, thực sự khiến kẻ khác không thể ngờ tới.

- Tiểu bại hoại a, cô cô đã sớm chuẩn bị tốt cho ngươi.

Hì hì… Ôm chặt cô cô.

Thấy có người bay vút ra ngoài tường vây ba huynh đệ phụ trách tuần tra đều giật mình, lập tức có phản ứng.

Trước đó, Phượng Cô Cô chính là leo tường mà vào, còn uy hiếp bọn họ một hồi.

Phượng Cô Cô làm việc thần thần bí bí như vậy khiến mấy huynh đệ phụ trách tuần tra hiếu kỳ muốn chết, tuy nhiên cũng không dám nói lung tung.

Lúc này Phượng Cô Cô lại leo tường rời đi, vốn cũng không có gì quái dị, chỉ bất quá, Phượng Cô Cô dường như mang theo một người bay ra.

Người nọ mặc xiêm y đỏ thẫm, có chút giống với lão đại bọn họ, cũng chính là tân lang quan ngày hôm nay.

Không thể nào! Tối nay chính là đêm động phòng hoa chúc. Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, lão đại có tám tân nương yểu điệu không ôm, theo Phượng Cô Cô ra ngoài làm gì?

Ngay khi còn đang ngây người, một tiếng ho nhẹ đột nhiên truyền đến, khiến ba người giật mình nhảy dựng lên.

Phượng Cô Cô ngồi trên đầu tường vây, vẻ mặt lạnh lùng như muốn tìm người khác tính sổ:

- Các ngươi vừa nhìn thấy gì?

Một người phản ứng nhanh, vội đáp:

- Không thấy gì cả!

- Đúng vậy! Ở đây rất an toàn, không có dạ hành nhân nào lui tới…

Phượng Cô Cô cười duyên một tiếng:

- Ừ, các người không thấy gì hết.

Cùng lúc với thân hình nàng lướt đi, ba thỏi bạc theo thứ tự trước sau bay ra, xếp thành một hàng thẳng tắp bắn đến chỗ ba người.

Ba người phụ trách tuần tra ban đêm này chỉ là đệ tử bình thường của Trung Hoa đường, thân thủ không cao, thấy nén bạc bắn đến, tất cả đều nhảy loạn lên.

Bị một thỏi bắn trúng, không chết cũng dứt gân gãy xương.

Bọn họ nào dám đưa tay tiếp nhận, cả đám sợ hãi nhảy vội sang hai bên.

Một thỏi bạc sau cùng đột nhiên tăng tốc, đập lên thỏi bạc thứ hai, khiến nó đi nhanh hơn một chút, lại đập vào thỏi bạc đầu tiên đang bay ở phía trước.

Ba thỏi bạc cứ như vậy va chạm với nhau, đột nhiên thay đổi phương hướng, xoay tròn, đáp xuống bên cạnh ba người, vừa vặn mỗi người một thỏi.

Mồ hôi! Dám tiết lộ chuyện này ra ngoài, Phượng Cô Cô nhất định sẽ thực sự trở mặt. Hừ!

Ba người cùng hiểu ý, nhặt thỏi bạc trên mặt đất lên.

Nếu Phượng Cô Cô ném vàng lại, thì thực tốt biết mấy. Hắc hắc.

Đường Tiểu Đông ôm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Phượng Cô Cô, tùy ý để nàng mang vui đi, chui vào một gian nhà bình thường, cách Trung tâm ngu nhạc không xa.

Gian nhà này chính là Lôi Vân Phượng vài ngày trước bỏ tiền thuê.

Đại sảnh, tiểu viện trong nhà dân đều rất bình thường, cổ xưa. Tới khi đi vào nội đường, Đường Tiểu Đông nhịn không được cười ha ha liên tục.

Hiển nhiên Phượng Cô Cô đã tận lực trang trí nội đường một phen, bố trí thành một gian phòng tân hôn vô cùng xa hoa.

Trước đài nến đỏ đang chiếu sáng, lướt qua chữ “Hỷ” đỏ thẫm như tô son trát phấn dán trên vách tường, nơi góc tường lộ ra chiếc giường hoa thật lớn, màn trướng màu hồng vén cao, đôi áo ngủ long phượng bằng gấm đỏ thẫm, đôi gối uyên ương đặt song song, ngụ ý vĩnh kết đồng tâm.

Bên cạnh đài trang điểm là một chiếc bàn tròn. Trên bàn đã sắp sẵn vài món ăn ngon, một bầu rượu, hai cái chén, hai đôi đũa.

Tất cả đều đã được chuẩn bị từ trước. Xem ra nàng thực sự đã sớm đoán được, tám vị tân nương tử sẽ nhường nhịn lẫn nhau, khiến tân lang quan chỉ còn cách đứng ngoài cửa.

Các tân nương tử nhường nhịn lẫn nhau là tốt, chỉ là không nghĩ tới mọi người đều nhường nhịn, khiến tân lang quân thậm chí không có chỗ ngủ.

Kết quả này, các tân nương xác thực không nghĩ đến.

Thảo nào Phượng Cô Cô cười hài lòng như vậy. Các ngươi đều khiêm nhượng, ta đây có thể không khách khí, chiếm mất lần đầu tiên.

Đường Tiểu Đông ngồi xuống, Phượng Cô Cô đưa cho hắn một chén trà tỉnh rượu, sau đó trốn ra sau màn.

Phong Lưu - Chương #296