Chương 272: Bị Thương


Thân hình tên thích khách kia nhìn qua có chút gầy yếu, tay phải đỡ quyền, đánh rớt loan đao, tay trái đồng thời vung lên phía trên. Trên đỉnh điện nhất thời vang lên vài tiếng kêu thảm thê lương, cùng với đó là tiếng thân thể nặng nề ngã nhào xuống đất.

Một thi thể vệ sĩ vốn còn nguyên vẹn bị rơi từ trên mái ngói đỉnh điện xuống, mạnh mẽ đập vào tảng đá cứng rắng trên mặt đất, hóa thành một đống thịt vụn.

Cặp bao tay kỳ lạ lấp lánh ánh vàng trên bày tay thích khách này không sợ đao kiếm, nắm chặt lấy lưỡi đao sắc bén mà trên tay không hề có một chút thương tổn nào.

Ngược lại, tên vệ sĩ công kích hắn bị một lực lượng vô cùng cường đại chấn cho miệng phun máu, ngã ngồi trên mặt đất, loan đao trong tay cũng không biết đã bay đi nơi nào rồi.

Nói chung, hắn đã bị nội thương rất nặng, mất đi sức chiến đấu.

Cùng lúc đó, một gã quan quân lại xuyên qua tường thủng chạy ào vào, thân thủ không kém, đấu qua lại với thích khách ba bốn chiêu mới bị đánh giục.

Tuy nhiên, đồng bạn của hắn tranh thủ thời gian đáng quý vừa rồi, từ chỗ bức tường bị phá vỡ liên tiếp chạy ào vào mấy người, lại tiếp tục chiến đấu với thích khách kia.

Tranh đấu liên tiếp này đều là chuyện trong nháy mắt. Ám khí do Đường Độc phát ra nương theo lực đạo của Thiết Luân, lao đi nhanh chóng, xoay tròn với tốc độ cực cao xuyên qua tầng tầng lớp lớp cung sa màn gấm.

Trong lúc vỡ vun ra từng mảnh, ám khí gào thét bắn về phía Thiết Bố Đô Đại Hãn.

Bản thân Thiết Bố Đô Đại Hãn cũng là một cao thủ võ học, tuy nhiên đã có bảy tám phần men say, đầu như muốn nứt ra, phản ứng chậm hơn bình thường rất nhiều. Huống chi ám khí này bắn ra là mượn hơn phân nửa lực lượng của Tịch Thương Đại quốc sư, tốc độ cực nhanh, nghe rợn cả người.

Ám khí gào thét bay tới, kinh phong sắc bén vô cùng, áp bách khiến hắn tựa hồ không thở nổi. Hắn theo bản năng ngửa ra sau một chút, né tránh ám khí bắn tới.

Chỉ là, phản ứng của hắn vẫn chậm một bước.

Chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn ám khí đang cấp tốc xoay tròn cắt nát ngực hắn.

Trong thời khắc chỉ mành treo chuông đó, một thanh trường kiếm bảy xích đột nhiên từ bên cạnh lộ ra, điểm lên trên ám khí.

Một tiếng “đinh” thanh thúy vang lên, mũi kiếm vỡ vụn. Cận vệ lãnh huyết vừa xuất thủ phun ra một búng máu, ngã vào trong lòng đồng bạn.

Ám khí đã bị ngoại lực đánh lên, bắn lệch qua một bên, xẹt qua vai bên phải Thiết Bố Đô Đại Hãn, rít gào mà qua, mang theo một chùm máu loãng và thịt nát, để lại vết thương sâu hoắm.

Thiết Bố Đô Đại Hãn đau nhức kêu một tiếng, té lăn trên đất.

Hai phi tử lui sát vào trong góc, phát ra tiếng thét chói tai kinh thiên động địa.

Trong lúc Long Thiên và Đặng Phúc Điện bị thương, đồng thời Thiết Luân của Tịch Thương Đại Quốc sư bị đẩy lui, hai vai Đường Độc nhoáng lên, quỷ mị lao vào

trong phòng ngủ.

Hàn mang lãnh lệ đột nhiên chớp động kịch liệt. Một đạo kiếm khí sắc bén hung hăng đánh úp lại.

Đường Độc khẽ quát một tiếng, bàn tay to lớn vung ra, chụp vào dải lụa vừa đến.

Hai thanh trường kiếm đột nhiên từ hai bên trái phải ập tới, như độc xà đâm vào hai nách hắn.

Tốc độ nhanh như thiểm điện, càng từ góc độ không thể ngờ được mà đâm tới, vô cùng âm độc, quỷ dị.

Đường Độc kêu khẽ một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau một bước, thong dong phá giải công kích của ba thiếu niên lãnh huyết.

Vẻn vẹn một khắc đình lại đó, Tịch Thương Đại quốc sư nổi giận gầm lên một tiếng, từ phía sau nhào tới, thiết quyền hung ác độc địa liên hoàn đánh ra, bá đạo vô cùng.

Long Thiên hít sâu một hơi, cũng hơi nghiêng kiếm sang góc khác công kích. Đặng Phúc Điện cũng cố áp chế nội thương của bản thân, gượng đứng lên trên mặt đất, hoành ngang loan đao, phi thân bổ tới.

Đường Độc hừ lạnh một tiếng, một ngón tay điểm trên thiết quyền đang oanh tới của Tịch Thương Đại quốc sư, mạnh mẽ bức hắn lui lại. Ngón trỏ khẽ búng ra, một

tiếng “tranh!” vang lên, búng lên trường kiếm đang đâm tới của Long Thiên.

Long Thiên chỉ cảm thấy hổ khẩu kịch chấn, đau đớn như muốn nứt ra, thân hình nhoáng lên, buộc phải lui lại một bước.

Thân hình Đường Độc chớp động một cách cực kỳ quỷ dị, khó khăn lắm mới tránh thoát loan đao của Đặng Phúc Điện, tay phải nhẹ nhàng hướng về phía ngực hắn.

- Cẩn thận!

Long Thiên quát một tiếng, bước vọt tới trước, cố gắng đâm kiếm về phía Đường Độc.

Không cần hắn cảnh báo, Đặng Phúc Điện cũng đã cảm thấy không ổn.

Một chưởng kia của Đường Độc nhìn như nhẹ nhàng không có nửa điểm lực đạo, hắn lại cảm giác giác được một cỗ lực lượng âm nhu cường đại đủ để nghiền nát hắn đang gắt gao bao phủ toàn thân hắn.

Kinh hãi hét lớn một tiếng, không để ý tới bàn tay Đường Độc đang vỗ tới, loan đao quét ngang, muốn liều mạng cùng hắn đồng quy vu tận.

Đường Độc cười khẽ một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên sống đao, thân hình vội vàng thối lui. Một ngón tay điểm ra, lập tức khiến Tịch Thương Đại quốc sư đang vỗ

tới phải lui lại, ngón trỏ bắn đạn, lại một lần nữa bắn trúng trường kiếm của Long Thiên, tiếp tục đẩy lui hắn.

Hắn vừa muốn chạy ào vào bên trong, ba cận vệ lãnh huyết cấu thành Tam Tài Kiếm Trận nhỏ, mạnh mẽ cản trở hướng xông lên của hắn.

Ba cận vệ lãnh huyết đã biết công lực của hắn thâm hậu không gì sánh được, trường kiếm không dám tiếp xúc với tay hắn, tuôn ra vô số hư chiêu, đan xen lẫn nhau, tương hỗ, yểm trợ cho nhau, vẫn ngăn trở Đường Độc ngoài cửa phòng ngủ.

Mặt khác, trường kiếm của hai cận vệ lãnh huyết canh giữ trước cửa, tùy thời xuất kiếm tiếp viện. Người bị nội thương ngồi xếp bằng trên mặt đất vận công trị thương.

- Đông ca, huynh ở đâu?

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gào hoảng loạn của Lôi Mị.

Trong lòng Long Thiên vui vẻ kêu lớn:

- Lôi cô nương, Đường công tử ở chỗ này, mau tới đi!

Thủ hạ của Đường công tử không ai không phải là cao thủ. Thân thủ của Lôi cô nương càng không dưới hắn. Có nàng gia nhập, cũng đủ để vây chết Đường Độc.

Thiết Bố Đô chật vật từ trên mặt đất bò lên, vai cánh tay băng bó máu chảy đầm đìa, quay lại hai phi tử bị dọa sắp ngất quát khẽ:

- Mau mặc quần áo cho Đường công tử.

Đợi lát nữa Lôi Mị đến đây, nếu phát giác Đường công tử trần truồng nằm trên giường, phiền phức thật không nhỏ đâu.

- A, Đại Hãn, người bị thương…

Một phi tử sợ đến hoa dung thất sắc, luống cuống tay chân kéo váy bố xuống băng bó cho hắn. Phi tử kia lúng túng mặc lại quần áo cho nam nhân vẫn còn đang ngủ mê mệt trên giường.

Ai, náo loạn một hồi, cuối cùng lại không có cơ hội hầu hạ nam nhân này, thật đáng tiếc a!

Phong Lưu - Chương #272