Chương 264: Một Khắc Sinh Tử


- Tập trung oanh kích về phía gia hỏa kia! Quyết không thể để bọn họ phóng ra.

Đường Tiểu Đông gầm lên, ánh mắt bất an nhìn Lôi Mị và Phượng Cô Cô đang nhét hỏa dược.

Hai người còn đang hết sức chăm chú nhét hỏa dược vào trong ống trúc, đối với những chuyện bên cạnh không thèm quan tâm, phảng phất như thế gian chỉ có hai người tồn tại.

Hơn mười ống hỏa tiễn gào thét bắn ra, để lại trên không trung hơn mười vạch khói trắng, còn có mùi khói thuốc súng nồng đậm.

Lúc này đã điều chỉnh lại phương vị, hỏa tiễn gào thét, rơi vào mục tiêu cực kỳ chuẩn xác. Một một lần lửa đạn bao trùm do đạn pháo bắn ra lại có không ít binh sĩ bị oanh kích đến người ngã ngựa đổ, máu thịt tung tóe. Trên mặt đấy tràn đầy thi thể người chết và người bị thương, tiếng rên rỉ thống khổ không dứt bên tai.

Đại hán kéo thạch cơ, cùng với đại hạn vạn chuyển bàn đặt cự thạch đều bị vòng hỏa tiễn này oanh kích mất mạng.

- Phóng ra! Phóng ra cho ta!

Đột Lợi Khả Hãn ở xa xa tức giận đến sắc mặt xanh mét. Mất hai ngày thời gian mới chế tạo được vũ khí trọng hình công thành này, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng giết chết đám người Đường Tiểu Đông, ai ngờ lực sát thương của hỏa tiễn này lại kinh khủng như vậy. Hơn nữa, tầm bắn lại xa kinh khủng, khiến kẻ khác tâm sợ mật run.

Mệnh lệnh của Đại Hãn không thể trái, lại có mười mấy binh sĩ nơm nớp lo sợ đi về phía thạch cơ. Mới vừa kéo dây, lại tiếp tục bay tới mấy ống hỏa tiễn, khiến người bị oanh tạc không còn sót lại chút gì.

Là người của Đột Lợi Khả Hãn, dưới nghiêm lệnh, ai dám chối từ? Một nhóm bị hỏa tiễn nổ bay, lại tiếp tục một nhóm khác. Bọn lính bất đắc dĩ xông lên tiếp tục kéo.

Hỏa tiễn của Đường Tiểu Đông bên này chỉ còn lại hơn mười ống, cũng may Lôi Mị và Phượng Cô Cô đã tạo được hơn mười ống hỏa tiễn có chứa dịch nhiên lân.

Quả thứ nhất bắn thử để xác định tầm bắn. Bởi vì độ tinh khiết của tiêu tinh mà hỏa tiễn lệch khỏi quỹ đạo, rơi cách thạch cơ hơn mười thước mới nổ vang, làm bùng lên một vầng hỏa quang, ngay cả cát vàng trên mặt đất cũng đều hừng hực bốc cháy lên.

Lần thứ hai cùng lúc bắn ra hai quả, có điều vẫn lệch khỏi quỹ đạo, không trúng thạch cơ, cho nên không thể tạo thành tính uy hiếp thực sự cho thạch cơ. Tuy nhiên, hai chiếc xe ngựa chở bàn ma cực thạch đều bị đốt thành hai luồng lửa cháy hừng hực.

Chiến mã bị luồng lửa đốt cháy, kéo cự thạch điên cuồng chạy loạn, tới khi đội hình tấn công của quân Huyết Lang Đột Kỵ hoàn toàn rối loạn mới ầm ầm ngã xuống, giá xe tan tành, đổ ngược, cự thạch bay loạn, đè chết mấy người không may mắn.

Hỏa tiễn liên tiếp oanh kích. Loại vũ khí có lực sát thương kinh khủng khiến kẻ khác tâm sợ mật run này, làm cho quân tướng Huyết Lang Đột Kỵ hoảng sợ vạn phần, sĩ khí giảm xuống đến cực điểm.

Rõ ràng đang chiếm ưu thế tuyệt đối, lại cầm chân địch nhân không thể thoát được, mà phải chịu mở mắt trừng trừng nhìn hỏa khí kinh khủng của đối phương hoành hành tàn sát bừa bãi, khiến chiến hữu bị nổ tới máu thịt tung tóe, thân thể nát vụn không cách nào tránh được.

Đây là một cuộc chiến tranh không bình thường!

Đột Lợi Khả Hãn đã điên cuồng, tự tay chém giết vài tên binh sĩ lui về phía sau, dưới sự cưỡng bức của đao kiếm đám quan quân, có hơn mười binh sĩ sợ đến hồn phi phách tán, mơm mớp lo sợ bị nổ, tiến tới gần thạch cơ cỡ lớn.

Nghe thấy trên tiểu thổ bảo đối diện truyền đến tiếng kêu to chói tai, toàn bộ kinh hoảng chạy trở về, lại bị vệ đội đốc chiến bắn chết.

Rầm! Rầm! Oanh…

Ba ống hỏa tiễn gào thét lao tới. Có hai ống rơi chuẩn xác trên pháo thạch cơ cỡ lớn rồi nứt ra. Phấn lân bên trong đạn bắn nhanh ra xung quanh, tuôn ra một quầng lớn khói lửa, khiến pháo thạch cơ và cát vàng đều bị hất tung lên.

- Mau dập tắt lửa! Mau!

Đột Lợi Khả Hãn điên cuồng quơ loan đao, thét binh sĩ tiến lên dập lửa.

Quân Huyết Lang Đột Kỵ lần này truy kích đám người Vương Ngạo Phong trang bị rất gọn nhẹ, chỉ mang theo đồ ăn cùng nước uống cá nhân, cũng không tìm đầu ra nguồn nước dập lửa.

Có người cầm vải thô tiến lên, muốn dập tắt ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực, vừa lúc mấy ống hỏa tiễn rơi xuống, giữa không trung phiêu phiêu vài mảnh nhỏ bị thiêu đốt, hóa thành tro tàn rơi lả tả trên mặt đất.

Bởi vì pháo thạch cơ cỡ lớn có lân phấn nên càng bốc cháy hừng hực, trừ khi có hơn mười con thủy long khổng lồ, bằng không không thể dập tắt.

Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn pháo thạch cơ cỡ lớn kia cứ như vậy bị thiêu cháy, vừa buồn bực lại vừa bất đắc dĩ.

- Tức chết ta rồi!

Nhìn pháo thạch cơ cỡ lớn do mình khổ khổ sở sở chế tạo ra trước mắt chưa bắn được phát nào đã bị đốt cháy không còn gì, Đột Lợi Khả Hãn hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo muốn ngã.

Chúng hộ vệ bên cạnh hắn vội cuống quít đỡ lấy.

Đúng lúc này, một trận tiếng gót sắt ù ù của thiên quân vạn mã từ hai bên trái phải truyền đến, khiến mặt đất đều run rẩy lay động.

Trong lớp bụi mù cuồn cuộn che kín bầu trời, một lá đại kỳ tiên phong đập vào mắt mọi người, cùng với đó là thiết kỵ đông nghịt, xuất hiện từ phía đường chân trời, ù ù chạy về phía tiểu thổ bảo.

Mọi người trên thành đều sợ hãi mặt không còn chút huyết sắc.

Xem ra lần này trò chơi kết thúc rồi.

Thiết kỵ đầy khắp núi đồi từ hai bên tả hữu bọc đánh mà đến. Loại tràng diện hào hùng nghìn vạn chiến mã nhất tề xông lên này khiến kẻ khác tâm sợ mật run.

- Ta không cam lòng a!

Sắc mặt Vương Ngạo Phong trắng bệch không còn chút máu, hoảng hốt đặt mông ngồi phịch trên mặt đất.

Trên mặt hắn biểu hiện rõ vẻ khiếp nhược, sợ hãi và tuyệt vọng cực độ.

Đường Tiểu Đông bất đắc dĩ thở dài. Hắn không có tâm tình cười nhạo tính nhát gan của Vương Ngạo Phong, khẽ cười khổ nắm tay Lôi Mị và Lôi Vân Phượng:

- Đều là ta hại các nàng…

Lôi Mị gắt gao nắm chặt tay hắn, khuôn mặt tái nhợt biểu hiện dáng tươi cười tuyệt vọng, bất đắc dĩ nói:

- Có thể cùng chết bên cạnh huynh, Mị nhi còn tiếc nuối gì nữa chứ!

Khuôn mặt Lôi Vân Phượng cũng tái nhợt. Nàng không nói gì, chỉ yên lặng nắm chặt tay Đường Tiểu Đông, đôi mắt trong sáng toát lên vẻ kiên định, không hề hối hận.

Khuôn mặt sáu cận vệ vẫn không chút thay đổi đứng phía sau ba người, phảng phất như cho dù trời có sập xuống cũng không thể khiến biểu tình lạnh lùng của bọn họ có chút biến hóa nào.

- Tam công tử, chúng ta đầu hàng đi…

Rốt cục, có người không chịu được sự sợ hãi và tuyệt vọng cực độ, nói ra hai chữ “đầu hàng”.

Phong Lưu - Chương #264