Chương 260: Cố Hiểm Cự Thủ


- Vương Tam công tử, ngươi cho rằng trong đại sa mạc này, có thể thoát được truy sát của quân Huyết Lang Đột Kỵ sao?

Vương Ngạo Phong không cần suy nghĩ liền lắc đầu:

- Những lang tử này rất lợi hại. Truy sát ngàn dặm, người của ta gần như bị giết hết.

Người dẫn đường nói chỉ có thể tới đóng ở thành đất kia, chờ viện quân các bộ tộc đến.

Viện binh các bộ tộc?

- Mẹ nó, tên dẫn đường kia là gian tế của Thiết Bố Đô!

Đường Tiểu Đông chửi ầm lên.

Bọn họ đều là quân cờ trong tay Thiết Bố Đô. Bên người Vương Ngạo Phong cũng có một tên gian tế như vậy. Nhất cử nhất động của bọn họ đều nằm trong tầm kiểm soát của Thiết Bố Đô.

Vương Ngạo Phong lần này bị quân Huyết Lang đột kỵ truy sát ngàn dặm, khẳng định là quỷ kế do Thiết Bố Đô an bài.

Đột Lợi Khả Hãn đích thân dẫn thiết kỵ tinh nhuệ nhất đuổi theo, trong thành nhất định trống không. Thiết Bố Đô sẽ thừa cơ mà vào, cướp đoạt ngôi vị Hoàng Đế.

Quả thực là một chiêu độc địa!

Vương Ngạo Phong biến sắc, con ngươi hiện lên sát khí bén nhọn, dữ dội.

Đường Tiểu Đông lắc đầu nói:

- Không thể giết hắn. Chúng ta còn cần hắn kêu người cứu mạng.

Hắn chỉ vào thành đất nhỏ ở phía Bắc:

- Ta dẫn người đến đó trước bố trí, ngươi phụ trách dụ địch, tận dụng kéo dài thời gian cho ta.

Thấy mặt hắn hiện lên vẻ chần chờ, Đường Tiểu Đông quát:

- Mẹ nó! Không muốn chết thì mau hành động đi.

Vương Ngạo Phong lộ vẻ bất an nhìn về phía Lôi Mị.

Lôi Mị gật đầu, trầm giọng nói:

- Lúc này không đoàn kết chính là tự tìm tử lộ.

- Tốt!

Vương Ngạo Phong liền ôm quyền:

- Tính mệnh của Vương mỗ xin giao cho ngươi.

Hắn suất lĩnh hơn năm mươi cao thủ còn lại cấp bách đi về phía Nam.

Đường Tiểu Đông và người của hắn thì đi tới thành đất nhỏ ở phía Bắc.

Thành đất nhỏ này cao chừng ba tầng lầu. Trải qua nhiều năm gió táp mưa sa, lớp đất bên ngoài đã bong ra từng mảng, lộ ra từng khối đã lớn bên trong. Tuy rằng không ít chỗ đã phong hóa, nhưng vẫn hết sức kiên cố, thực sự là một nơi phòng thủ hiểm yếu nhất.

Hắn không phải không muốn nhân loạn mà chạy, nhưng Đột Lợi Khả Hãn tuyệt đối sẽ không buông tha hắn, khẳng định sẽ chia quân truy sát.

Tại nơi sa mạc mênh mông vô biên này, không còn chỗ ẩn thân, có thể thoát được nghìn vạn thiết kỵ vốn là người địa phương, quen thuộc đường sá sao?

Trốn là chết. Chỉ có tìm nơi hiểm yếu mà phòng thủ, may ra còn có thể có một đường sinh cơ.

Trước tiên chống đỡ vài ngày rồi nói. Chỉ mong tên Thiết Bố Đô chết tiệt này mau chóng cướp đoạt thành công ngôi vị Hoàng Đế. Tin tức này một khi truyền tới Đột Lợi Khả Hãn, sẽ buộc hắn phải lui binh.

Hiện tại, việc bọn họ cần làm chính là gia tăng bố trí địa lôi ở bốn phía thổ bảo (thành đất). Để có thể bảo chứng chúng đều nổ vang, mỗi khỏa thổ lôi chí ít đều nối thêm hai kíp nổ.

Không ngoài dự liệu của hắn, quân Huyết Lang Đột Kỵ của Đột Lợi Khả Hãn chia làm ba đội, một đội đuổi theo Vương Ngạo Phong không tha, một đội khác bức tới phía hắn, còn một đội thì truy sát bằng được những cư dân ốc đảo đang chạy trốn, cướp đoạt tài sản của bọn họ.

Những cư dân ốc đảo này mang theo rất nhiều dụng cụ, tài sản, còn có trâu, dê… Làm sao có thể chạy trốn được khoái mã của quân Huyết Lang Đột Kỵ?

Trong lúc nhất thời, thiết kỵ ù ù cuồn cuộn như nước lũ ép vào đám cư dân đang hoảng loạn chạy trốn, máu thịt tung tóe, thân thể bị nghiền nát, tiếng kêu thảm không dứt bên tai.

Đây chính là một xã hội cá lớn nuốt cá bé. Người yếu đuối chỉ có thể bị ức hiếp, bị nô dịch.

Đội thiết kỵ lao về phía Bắc với tốc độ cực nhanh, khiến Đường Tiểu Đông phải phái đám thiếu niên lãnh huyết xông lên, kéo dài thời gian.

Ba mươi sáu thiếu niên lãnh huyết chia thành ba người một tổ, ba tổ thành một đại trận, bốn trận hợp thành một đại lăng hình, nghênh đón đám thiết kỵ đang ù ù lao tới.

Hai bên còn chưa tiếp xúc, trận lăng hình đột nhiên bắn ra một đợt mưa tên dày đặc, bắn cho đám kỵ binh đi đầu người ngã ngựa đổ, chiến mã hí lên đau đớn. Kỵ sỹ rơi xuống đất bị vô số gót sắt giẫm qua, thân thể bị nghiền nát vô cùng thê thảm.

Sau đó, hai bên mau chóng tiếp xúc. Đầu tiên là tiếng binh khí bằng sắt thép va chạm mãnh liệt. Trên không trung nổ ra một vầng hoa lửa, theo đó là huyết quang tung lên, tiếng kêu thảm thiết thê lương kéo dài không dứt.

Ba mươi sáu thiếu niên lãnh huyết giống như ba mươi sáu con hổ mạnh mẽ đột nhập vào giữa bầy sói. Mỗi một tia sáng lãnh lẽo chói mắt lóe lên, đều có một sinh mạng bị cướp đi.

Giết! Giết! Giết!

Trường kiếm quán đủ chân khí nội gia, thoáng hiện tia sáng lạnh lẽo, giống như thần binh lợi khí, ngăn cản thế địch tấn công.

Giữa không trung, từng tia sáng lạnh lẽo kịch liệt chớp động. Đao gãy, người ngã, chiến mã hí dài thất thanh, ầm ầm sụp đổ.

Đối mặt với vô số địch nhân tuôn ra như thủy triều, bọn họ chỉ có thể dùng trường kiếm bảy xích mạnh mẽ giết tới cuối trận của quân địch.

Bọn họ tuy rằng dũng mãnh khiến địch nhân tâm sợ mật run, thế nhưng đội Huyết Lang Đột Kỵ này có tới ba nghìn người, tất cả đều là thiết kỵ tinh nhuệ nhất trên thảo nguyên.

Đợt tấn công đầu tiên, ba mươi sáu thiếu niên lãnh huyết đã ngã xuống tám người.

Cái chết của đồng bạn không khiến những thiếu niên lãnh huyết như những cỗ máy giết người này có chút bi thương nào, ngược lại càng khiến bọn họ trở nên hung ác dị thường.

Bọn họ rống giận quay đầu ngựa tiếp tục xung phong liều chết.

Mỗi một binh sĩ trong quân Huyết Lang Đột Kỵ đều là dũng sĩ từ các bộ tộc tinh tuyển ra, là lão binh thân trải trăm trận, là thiết kỵ tinh nhuệ nhất trên đại thảo nguyên, trong lần tấn công đầu tiên đã bị ba mươi sáu thiếu niên lãnh huyết giết từ đầu trận tới cuối trận,

tổn hại không ít nhân mã.

Ba nghìn đánh với ba mươi sáu, quan quân lĩnh đội ít nhiều có chút khinh địch. Lúc giao phong, bị sự tàn sát hung hãn cùng cùng kỹ xảo chiến đấu hữu hiệu của những cỗ máy giết người lãnh huyết vô tình này chấn động, lập tức thu hồi ý nghĩ khinh địch, tổ chức quân thiết kỵ xung phong liều chết.

Mặc dù hai mươi bốn thiếu niên lãnh huyết còn lại dũng mãnh dị thường, nhưng kỵ binh địch nhiều vô số, đột nhập tới giữa trận địa, thế đột kích rốt cục bị áp chế, buộc phải giảm tốc độ tấn công.

Tình thế vô cùng không ổn. Ba nữ nhân Lôi Mị, Lôi Vân Phượng, Ngả Cổ Lệ vội vàng xoay người lên ngựa, phóng về phía trước.

Lúc chạy đi, Lôi Mị quay đầu quát:

- Đông ca, mau lên tường thành, chuẩn bị cường cung yểm hộ.

- Cẩn thận!

Đường Tiểu Đông kéo dây dẫn hỏa vào trong thổ bảo, gọi đoàn người leo lên đầu tường chuẩn cường cung bắn yểm hộ.

Phong Lưu - Chương #260