Chương 255: Thống Lĩnh Man Rợ


Hắn luôn tự coi mình là một nam nhân gần như hoàn mỹ, vốn tâm cao khí ngạo. Trong cuộc tranh đấu tình trường lại liên tiếp bại bởi Đường Tiểu Đông, trong lòng đã nghẹn tức đầy một bụng. Đi tới thảo nguyên lại bị người ta chơi đùa như con rối trong tay. Cục tức này sao có thể dễ dàng nuốt xuống được.

Dám chơi đùa ta? Hừ!

Trong ánh mắt Vương Ngạo Phong hiện lên quang mang dữ dội sắc bén kinh người, sát khí dày đặc khiến kẻ khác không rét mà run.

Hít sâu một hơi, kìm chế lửa giận trong lòng, hắn bình tĩnh nói:

- Đường huynh có tính toán gì không?

Nói thật, hắn rất hy vọng có thể hợp binh cùng với Đường Tiểu Đông. Tuy người bên Đường Tiểu Đông ít, nhưng Lôi Mị là tiểu thư Giang Nam Phích Lịch Đường, hỏa khí lợi hãi khiến kẻ khác sợ hãi khẳng định mang đến không ít. Hơn nữa, hắn cũng đã từng chứng kiến qua uy lực của nó.

Cùng nhau hợp binh thì lực lượng tăng lên nhiều, hàng nghìn thiết kỵ của bộ tộc cũng không để vào mắt. Phân tán thì sẽ bị tiêu diệt từng bộ phận.

Đường Tiểu Đông cười ha ha:

- Đương nhiên là đều chung một mục đích.

Hắn không muốn hợp binh cùng Vương Ngạo Phong. Tách ra mặc dù lực lượng yếu hơn, nhưng ít người cũng có chỗ tốt của ít người, vận hành linh hoạt, thủ hạ đều một lòng một dạ nghe theo chỉ huy.

Hợp binh một chỗ, Vương Ngạo Phong sẽ nghe sự chỉ huy của hắn sao? Cho dù hắn nghe, những cao thủ giang hồ này sẽ nghe sao?

Một đám không nghe lời chỉ huy, mang theo quả thực chính là trói buộc, làm không tốt còn có thể tự liên lụy mình.

Tách nhau ra, Vương Ngạo Phong ở ngoài sáng làm mục tiêu hấp dẫn lực chú ý của các bộ tộc, mình trốn ở một nơi bí mật gần đó đục nước béo cò. Hắc hắc…

- Như vậy… Cáo từ!

Trong lòng Vương Ngạo Phong cảm thấy thất vọng, dẫn ngươi phăng phăng rời đi.

Đường Tiểu Đông cũng dẫn người đi quanh một vòng, chắc chắn không bị ai theo dõi mới quay trở lại chỗ cũ trong rừng rậm.

Năm ngày trôi qua, vẫn không có nửa điểm tin tức của đám người Tần Thiên Bảo. Chỉ là, bên ngoài lại khá náo nhiệt.

Toàn bộ đại thảo nguyên loạn thành một đoàn. Nơi nơi có người bị giết, bị cướp đoạt, có bộ tộc có thế lực thừa cơ ức hiếp bộ tộc nhỏ yếu hơn, khiến những bộ tộc nhỏ này liên hợp lại đối kháng với đại bộ phận thế lực ức hiếp mình.

Cáp Đồ Tộc là một trong hai đại dân tộc thượng đẳng trên thảo nguyên, trung thành với Đột Lợi Khả Hãn. Khi Đường Tiểu Đông xuất hiện, bộ tộc này vẫn làm nghề vận chuyển.

Thương đội vài lần bị nạn, tổn thất một ít tiền tài. Tập kích Đường Tiểu Đông, ngược lại bị hỏa thiêu chết mấy trăm người, tiến nhập sông băng, lại gặp phải đối thủ không đội trời chung, hai tộc phục kích, thương vong gần hai nghìn người. Đánh với Tiểu Thổ Bảo một trận, lại chết tới bốn trăm nhân mã. Có thể nói là, thiệt hại lớn nhất từ trước tới nay.

Trải qua trận đánh Tiểu Thổ Bảo, Vương Ngạo Phong cũng rút được kinh nghiệm, hành tung lúc đông, khi tây, phiêu hốt bất định, thỉnh thoảng xuất kích, giết chết những tiểu đội chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc truy tung. Mười trận toàn thắng, chiến quả (thành quả chiến đấu) huy hoàng.

Tộc trưởng Đồ Lỗ Tộc dưới cơn phẫn nộ mất hết lý trí, xuất động lực lượng toàn tộc, thề có ngày phải bắt sống Vương Ngạo Phong.

Hiện tại, giá trị con người Vương Ngạo Phong lại trực tiếp tăng lên đến bốn trăm bảy mươi chiến mã thượng đẳng, so với Đường Tiểu Đông thậm chí còn cao hơn nhiều.

Hắn giành lấy phong quang của Đường Tiểu Đông, Đường Tiểu Đông mừng rỡ nhàn hạ trốn ở trong rừng rậm, mỗi ngày vùi đầu chế tạo thổ lôi. Rừng rậm này hiện tại ẩn giấu không ít địa lôi, hỏa tiễn.

Đại thảo nguyên rung chuyển cuối cùng cũng khiến cho Đột Lợi Khả Hãn chú ý, xuất động thiết kỵ tinh nhuệ, trấn áp các bộ tộc.

Quân Phi Hổ Thiết Kỵ và Huyết Lang Đột Kỵ là thiết kỵ thủ hạ tinh nhuệ nhất của Đột Lợi Khả Hãn, bách chiến hùng sư, quả thực đã khiến cho đại thảo nguyên hỗn loạn một lần nữa trở lại trật tự.

Trước mỗi cơn bão tố, không khí đều tĩnh lặng dị thường.

Quân Huyết Lang Đột Kỵ đóng tại thành Lai Tích, thống lĩnh là một viên dũng tướng thủ hạ của Đột Lợi Khả Hãn. Tính tình hung tàn háo sắc. Năm đó đã từng mang binh san bằng Nỗ Nhĩ Tộc, hầu như giết sạch toàn bộ nam nhân Nỗ Nhĩ Tộc, nữ nhân hơi có tư chất đều bị hãm hiếp hoặc biến thành nữ nô tiết dục, hoặc bị bán đi. Cho nên, hắn được xưng là một tên đồ tể.

Tên đồ tể háo sắc này rất coi trọng Lôi Mị, phái đại tướng thủ hạ theo dõi, ai ngờ khiến người phái đi có đi không về, khiến tên đồ tể tức giận nổi trận lôi dình, mắng ầm lên rằng thủ hạ vô năng.

Vóc dáng người này vô cùng cường tráng, mỗi đêm đều không thể thiếu nữ nhân, cho nên trong doanh trướng của hắn, vĩnh viễn đều có mỹ nữ các bộ tộc bị bắt đưa tới đây cho hắn phát tiết.

Hôm nay, hắn mang theo gần một trăm cận vệ dò xét trên phố. Những người vốn được xưng là dũng sĩ trong các bộ tộc, nhìn thấy hắn cũng phải hành lễ, tránh né thật xa.

Hắc hắc! Đây chính là quyền thế!

Nam nhân suốt đời giết chóc cũng chỉ vì quyền thế và nữ nhân mà thôi.

Trong vòng vây của đám cận vệ, hắn cưỡi chiến mã, đắc ý cười ha ha, khiến mọi người đều ngơ ngác không hiểu nhìn qua.

Con mắt hắn đột nhiên sáng ngời.

Phía trước cách đó không xa, một nữ tử Trung Nguyên vô cùng xinh đẹp, duyên dáng chợt mau chóng lướt qua.

Mẹ nó! Mỹ nhân a.

Mấy ngày nay hắn thực sự là bị dung mạo vô song cùng nét phong tình mềm mại đáng yêu đến tận xưng tủy của Lôi Mị quấy nhiễu không yên. Trong doanh trướng tuy cũng có vài mỹ nhân cho hắn phát tiết, tuy nhiên hắn vẫn luôn có cảm giác không vui.

Có lạt muội để chơi đùa, so với bình thường cũng tốt hơn nhiều rồi. Một người ngày nào cũng ăn thịt, sẽ có lúc cảm thấy chán, thay đổi khẩu vị càng thêm hưng phấn.

Mỹ nữ kia mặc dù thua dáng vẻ mềm mại đáng yêu đến tận xương của Lôi Mị, nhưng cũng là một đại mỹ nữ nhất đẳng. Hắn sao có thể buông tha?

Bất kể nàng là nữ nhân của ai, có bối cảnh thế lực gì, trên đại thảo nguyên này, ngoài trừ Đột Lợi Khả Hãn, hắn chính là làm chủ.

Hắn lập tức mang theo một đám cận vệ chạy tới cản đường, mượn cớ lục soát, bao vây cả trướng bồng lớn.

Mỹ nữ không ngờ lại tiến vào trong trướng bồng lớn này. Hắc hắc.

Mấy tên cận vệ chạy ào vào trong trướng bồng, dọa cho mỹ nhân sợ hãi. Bên trong liền truyền đến một tiếng thét chói tai.

Mấy tên cận vệ liền mau chóng chạy ra, khom người nói:

- Thống lĩnh đại nhân, bên trong chỉ có một người, cũng không có vũ khí gì.

Bác Cổ Nhĩ cười ha ha, xoa xoa tay tiến vào trong trướng bồng:

- Mỹ nhân, ta tới rồi!

Mỹ nhân hiển nhiên đã bị kinh hãi cực độ, khuôn mặt tái nhợt, co rút trốn vào góc phòng.

- Ngươi… Ngươi muốn làm gì?

Phong Lưu - Chương #255