Chương 252: Bị Trục Xuất Ra Khỏi Thành


Đám người Đường Tiểu Đông nghe vậy sắc mặt khẽ biến, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn. Xem ra đắc tội toàn bộ Đồ Lỗ Tộc, sợ rằng trên đại thảo nguyên này

không thể ngóc đầu dậy nổi nữa.

Quả nhiên, Đặng Phúc Điện lại nói, chính tộc trưởng Đồ Lỗ Tộc đã gây áp lực cho hắn, bức bách hắn trục xuất đám người Đường Tiểu Đông ra khỏi thành Tô Nạp.

Đám người Đường Tiểu Đông vừa sợ vừa giận, đều thoáng hiện sát khí lãnh lệ bá đạo.

Vẻ mặt Đặng Phúc Điện vô cùng áy náy, than thở:

- Cô phụ sự ủy thác Thiết Bố Đô Vương, Đặng mỗ vô cùng xấu hổ. Chỉ có thể vì công tử kéo dài thêm chút thời gian mà thôi…

Hắn đứng lên cúi đầu nói:

- Công tử chớ trách. Là thế lực Đồ Lỗ Tộc quá lớn. Lấy thực lực của Đặng mỗ không thể lo cho công tử chu toán, thực sự xin lỗi.

Tộc trưởng Đồ Lỗ Tộc tự mình đứng ra gây áp lực, muốn Đặng Phúc Điện lập tức trục xuất đám người Đường Tiểu Đông ra khỏi thành. Đặng Phúc Điện thì chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, nhưng tối đa cũng chỉ có thể kéo dài tới trước chạng vạng mà thôi.

Đường Tiểu Đông hiểu rõ ý tứ của hắn, muốn mình tận dụng thời gian còn lại, cố gắng nghỉ ngơi, bổ sung lương khô nước uống, vũ khí vật tư…

Hắn cùng với Lôi Mị, Phượng Cô Cô liếc nhìn nhau, biết thành Tô Nạp không ở nổi nữa.

Nếu rời khỏi thành, nhất định sẽ gặp phải công kích của chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc.

Lần hành trình ra tái ngoại này mạo hiểm quá lớn, vượt quá tưởng tượng của mọi người.

Không còn cách nào khác, Đường Tiểu Đông không thể làm gì khác hơn là liệt kê ra một đống danh sách, nhờ Đặng Phúc Điện hỗ trợ mua giúp. Trúc can dùng để chế tạo hỏa tiễn, bọn họ không kịp gia công, chỉ có thể yêu cầu Đặng Phúc Điện lấy khả năng của mình, phân phó thủ hạ vội vàng gia công mà thôi.

Đặng Phúc Điện đẩy tờ ngân phiếu hắn vừa đưa trở lại, áy náy nói:

- Cô phụ sự ủy thác của Bố Đều Vương, Đặng mỗ xấu hổ muốn chết, làm sao còn dám thu tiền của công tử?

Nói xong, hắn mau chóng rời đi.

Ba người Đường Tiểu Đông, Lôi Mị, Phượng Cô Cô nhìn nhau, đều bất đắc dĩ thở dài.

Thời gian cấp bách, để tự bảo vệ mình, chỉ có thể liệu mạng đề luyện tiêu tinh, phối chế ra thật nhiều hắc hỏa dược.

Đường Tiểu Đông lệnh cho sáu cận vệ tiến lên hỗ trợ, dạy bọn họ cách đề luyện tiêu tinh. Lôi Mị và Phương Cô Cô thì chuyên môn phụ trách phối chế hắc hỏa dược.

Tiêu tinh đề luyện lần này có độ tinh khiết cực cao, sau khi phối chế thành hắc hỏa dược không biết uy lực sẽ thế nào. Dù sao đi nữa cũng rất nhanh sẽ nhìn thấy.

Hiệu suất làm việc của Đặng Phúc Điện quả thực rất nhanh. Một ít xoong chảo chum vại, còn có ống trúc xếp thành từng phên, sắt thép, toái thiết phiến… ùn ùn vận chuyển đến doanh địa. Mọi người để tất cả vào trong doanh trướng, sau đó toàn bộ bắt tay vào làm.

Các ống trúc xếp thành phên dùng để chế tác hỏa tiễn, đám xoong chảo chum vại còn lại dùng để chế tác địa lôi, cũng có thể tung như ném lựu đạn, chỉ bất quá uy lực không mạnh được như lựu đạn mà thôi.

Rời khỏi thành chính là nguy cơ trùng trùng, mọi người khẩn trương chế tạo hỏa khí bảo mệnh. Chưa đến tuyệt cảnh, có ai lại bằng lòng buông bỏ?

Một lượng lớn hỏa khí đã được hoàn thành, giả trang hành lý buộc trên lưng ngựa.

Trên người mỗi người còn mang theo hai hỏa sổ (vật nhóm lửa) nhỏ và hai đại hương, đề phòng bất trắc.

Lại phối chế thêm rất nhiều hắc hỏa dược dùng cho nhu cầu cấp bách, cho đầy tám túi da trâu lớn. Mọi người kiểm tra lại một lần, cái gì nên mang theo thì mang theo, dưới sự hộ tống và giám sát của thuộc hạ Đặng Phúc Điện, rời khỏi thành Tô Nạp.

Khi ra khỏi thành, hai đội thiếu niên lãnh huyết cũng kịp thời chạy tới. Một đội không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, một đội khác thì giữa đường không hiểu sao lại gặp phải công kích của gần một trăm chiến sĩ bộ tộc khiến hai người bị thương, cũng may thương thế không đến nỗi quá nghiêm trọng.

Không cần phải nói, khẳng định là người Đồ Lỗ Tộc đã tập kích tấn công bọn họ.

Nếu không phải những thiếu niên lãnh huyết này tàn sát lãnh khốc khiến địch nhân kinh sợ, thừa cơ thoát khỏi vòng vậy, e rằng toàn quân đã bị diệt rồi.

Sau khi xử lý vết thương đơn giản, bọn họ chỉ có thể ở trên lưng ngựa vừa đi vừa ăn lương khô, thời gian cho bọn họ đã còn rất ít.

Ngoài thành có rất nhiều người thuộc bộ tộc khác nhau qua lại, không thấy đại đội thiết kỵ của người Đồ Lỗ Tộc. Có lẽ bọn họ ẩn nấp ở một nơi nào đó, tùy thời có thể ra tay.

Trên đường, Đặng Phúc Điện đề nghị hắn đi xuyên qua sông băng cực hàn, rời xa phạm vi thế lực của Đồ Lỗ Tộc. Hơn nữa, nơi đó còn có Điện Đẳng Tộc, là đối thủ một mất một còn với Đồ Lỗ Tộc, có thể mượn thế lực của bọn họ đả kích Đồ Lỗ Tộc.

Một đường đi về phía trước gần ba mươi dặm, sắc trời dần dần tối lại, chỉ cần xuyên qua phiến rừng rậm này là gặp sơn đạo gồ ghề khó đi, kỵ binh Đồ Lỗ Tộc có nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Trong rừng sớm đã có thủ hạ của Đặng Phúc Điện an bài chờ ở đó, cùng một đống trường cung, túi tên và một vài vũ khí khác, còn có một ít chiến mã khỏe mạnh, thân thể cường tráng.

Đường Tiểu Đông biết là Đặng Phúc Điện đặc biệt lưu lại cho hắn, cũng không khách khí nhận lấy. Cung tên có thể cầm bao nhiêu thì cầm, chiến mã hắn chỉ cần mười bảy đầu, dùng để chở đồ vật.

Đám người Tần Thiên Bảo cũng không có chạy tới thành Tô Nạp, hắn chỉ có thể nhờ Đặng Phúc Điện chuyển cáo, đổi nơi hội họp về chỗ sông băng cực hàn.

Đường Tiểu Đông dẫn cả đội đi sâu vào trong rừng.

Đặng Phúc Điện cùng thuộc hạ của hắn canh giữ ở vùng phụ cận cho đến khi Đường Tiểu Đông đã đi xa, sắc trời hoàn toàn tối đen mới thu đội rời đi.

Sơn đạo gồ ghề uốn lượn, không thể đi nhanh được. Hành tẩu một mạch, tới khi sắc trời hoàn toàn tối đen, mọi người liền tìm một nơi điểm địa cắm trại, tăng cường cảnh giới, đồng thời bố trí ngoài chỗ tối một vài đồ chơi chết người nhỏ.

Để không bại lộ mục tiêu, trướng bồng không có ánh sáng, lửa cũng không nhóm lên.

Mọi người cắt lá cây, cỏ dại thành đệm ngồi, nghỉ ngơi ăn lương khô.

Nơi tái ngoại, ban ngày nhiệt độ nóng muốn chết, buổi tối lại lạnh như trời đông giá rét.

Cũng may tất cả mọi người đều có chuẩn bị, mặc quần áo mùa đông, chìm vào giấc ngủ.

Đường Tiểu Đông ôm Lôi Mị, tâm sự như trước thủy triều, trong chốc lát khó có thể ngủ ngay đươc.

Tại thành Trường An phong quang vạn trượng, đi tới nơi thảo nguyên tái ngoại này, lại bị những bộ tộc ngăn trở chật vật như vậy, phía trước còn chưa biết sẽ hung hiểm thế nào…

Thật đúng là thế sự khó liệu.

Phong Lưu - Chương #252