Chương 248: Tỷ Thí


Thiếu niên lĩnh đội khom người nói:

- Bẩm tổng chưởng, thích khách đã chạy đến nơi này.

Đường Tiểu Đông hiểu rõ ý tứ của hắn, bọn họ đuổi theo thích khách đến nơi này thì biến mất không thấy, phỏng chừng đang trốn ở giữa tộc nhân, bọn họ muốn bắt người, nhưng những người của bộ tộc này không chịu, một lời không hợp, song phương liền ra tay.

Ánh mắt của hắn nhìn mười mấy lão nhân đứng ở túp lều lớn, nhìn một lão già râu tóc bạc trắng, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt lấp lãnh hữu thần, hơi cúi người vái chào, nói:

- Tộc trưởng tiên sinh!

Tộc trưởng híp mắt, lạnh lùng nói ra:

- Ngươi chính là thủ lĩnh của những tên ma quỷ này?

Tốt, tốt!

Liên tiếp hai tiếng tốt khiến Đường Tiểu Đông cảm nhận được một cổ sát khí bén nhọn, trong lòng càng tức giận, đang muốn đi ra, lại bị Lôi Mị cầm ống tay áo lại.

- Tộc trưởng tiên sinh, chúng ta không có ý định là địch của bộ tộc các ngài, chúng ta đang truy đuổi thích khách đến nơi dây, nhưng lại xảy ra hiểu lầm, tiểu nữ tử thay mặt bọn họ xin lỗi quý bộ tộc.

Nàng nhìn đám người kia, dùng lễ tiết giang hồ Trung Nguyên thi lễ xin lỗi tộc trưởng.

Lời nói hết sức nhỏ nhẹ, lại mềm mại đáng yêu, hơn nữa cộng thêm dung nhan diễm lệ vô song của nàng, lập tức làm cho toàn trường im lặng.

Đường Tiểu Đông hít sâu một hơi, lúc này hắn cực lực áp chế lửa giận trong lòng, cực lực làm cho bản thân mình bình tĩnh lại.

Quét mắt liếc qua toàn trường, thấy rất nhiều ánh mắt như lang như hổ nhìn nàng, không khỏi thấp giọng chửi thầm một câu.

Lôi Mị cầm tay hắn, thấp giọng nhắc nhở, nói:

- Bảo trì bình tĩnh, không nên nổi giận.

Kháo, nhìn bộ dáng mê đắm của bọn người kia, làm sao không tức giận? Không phát tác ngay tại chỗ là tốt lắm rồi.

Lôi Mị nhéo nhéo tay của hắn, liếc nhìn hắn, nhưng trên mặt xấu hổ và vui mừng, tản ra bộ dạng động nhân.

Ngươi cũng biết ghen nha? Thường ngày đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng ngươi có biết trong lòng của ta rất khó chịu hay không.

Bị đôi mị nhãn câu hồn đoạt phách nhìn chằm chằm, làm cho tâm thần của Đường Tiểu Đông rung động, liều mạng xoa xoa khuôn mặt, cười hắc hắc vài tiếng.

Toàn trường im ắng không một tiếng động, ngoại trừ tiếng hít thở dày đặc, cộng với tiếng nuốt nước bọt trong yết hầu.

Cử động mềm mại đáng yêu, đôi mị nhãn câu hồn đoạt phách, lực sát thương cực kỳ to lớn, khiến những người trên đại thảo nguyên này lần đầu nhìn thấy, vô số dũng sĩ của bộ tộc đều có bộ dáng si ngốc.

Vừa rồi có tiếng kêu thảm thiết, một tiếng rống giận rung trời, có tiếng đánh nhau hấp dẫn người của các bộ tộc, đều đến đây náo nhiệt, chỉ trong một lúc đã có nhiều người tụ tập, làm cho khu đất trống bốn phía chật ních người.

Một tiếng cười to sảng khoái, Thiết Bố Đô từ trong đám người đi ra, đi nhanh tới trước mặt trưởng lão Cáp Đồ Tộc, phía sau hắn là một văn sĩ khí chất nho nhã, chính là Long Thiên và đại hòa thượng Tịch Thương.

Trưởng lão Cáp Đồ Tộc đang ở phía sau trướng bồng thấp giọng nói với nhau, thấy Thiết Bố Đô, vội vàng khom người thi lễ, đây là toàn bộ trưởng lão của Cáp Đồ Tộc cũng thi lễ.

Đường Tiểu Đông theo thói quen xoa xoa mặt, dường như Thiết Bố Đô có một thân phận cực lớn trên đại thảo nguyên.

Người này có địa vị gì?

Thiết Bố Đô quay sang khom người thi lễ thật sâu với tộc trưởng Cáp Đồ Tộc, vẻ mặt nghiêm túc, nói ra:

- Tộc trưởng Cáp Đồ Tộc, vị Đường công tử này từ Trung Nguyên tới, hắn đang truy tìm kẻ trộm, hắn cũng là một huynh đệ tốt của Bố Đô, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, mong rằng ngài nhìn mặt mũi của Bố Đô, giải quyết việc này thật thỏa đáng, tất cả tổn thất, Bố Đô sẽ bồi thường ổn thỏa.

Người này đúng là có ý tứ.

Đột nhiên Đường Tiểu Đông bất an giãy dụa thân thể một chút.

Đột nhiên hắn cảm giác được một đôi mắt oán độc như thanh kiếm bén nhọn đâm vào trái tim, theo bản năng nhìn qua.

Trong trướng bồng lớn của tộc trưởng Cáp Đồ Tộc, có một thân ảnh chợt lóe qua, khiến hắn nhíu mày.

Thân ảnh kia có chút quen mắt, dường như là đã gặp ở đâu đó nhưng nhất thời nghĩ không ra.

Lôi Mị cảm thấy sự khác thường của hắn, từ ánh mắt của hắn nhìn theo, chỉ thấy một thân ảnh lóe lên, nhìn có chút quen mắt dường như đã nhìn thấy qua.

Trên thảo nguyên này gặp được người quen, là ai đây?

Lúc này, Thiết Bố Đô nói chuyện với các trưởng lão và tộc trưởng của Cáp Đồ Tộc, đang thấp giọng trao đổi, rất hiển nhiên là mặt mũi của Thiết Bố Đô rất lớn, rất nhanh, song phương đã đạt thành điều kiện.

Thiết Bố Đô cười ha hả đi tới, vỗ bờ vai của hắn, cười nói:

- Đường huynh đệ, mau nói lời xin lỗi tộc trưởng Cáp Đồ Tộc.

Hắn hạ giọng nói:

- Là huynh đệ của ngươi động thủ trước, đuổi bắt hung thủ, nhưng bên phía chúng ta đuối lý, trước cứ xin lỗi để giải quyết nguy cơ trước mắt, hơn nữa đám người bên ngoài rất thích xem náo nhiệt, ước gì những tên này có thể lên võ đài đấu nhau.

Đường Tiểu Đông liếc mắt nhìn bốn phía, thấy được biểu tình của đám chiến sĩ này, xem ra bọn chúng đang muốn mượn gió bẻ măng.

Người của hắn không ít, ngựa vật tư cũng không thiếu, trường kiếm trong tay hắn được làm từ sắt tinh thượng đẳng, ở tái ngoại rất có giá trị.

Một thanh vũ khí làm bằng sắt thượng thừa, có thể đổi được hai ba con chiến mã tốt, mà dũng sĩ chết đi của Cáp Đồ tộc, một mạng của hắn chỉ đáng giá một con trâu mà thôi.

Đầu năm nay, mạng người còn không bằng một con chiến mã.

Thật sự muốn đánh, đám người chết tiệt này mà cùng lao lên thì ai cũng không chịu nổi, hơn nữa nơi này là địa bàn của người ta, người ta có ngàn vạn người, nếu muốn đối địch với bọn họ vậy thì khẳng định không thể lăn lộn được tại đại thảo nguyên.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Mặc dù Đường Tiểu Đông không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu xin lỗi đối phương.

Nể mặt của Thiết Bố Đô, rốt cuộc tộc trưởng Cáp Đồ Tộc tiếp nhận lời xin lỗi của hắn.

Ngả Cổ Lệ thở phào nhẹ nhõm, ý bảo mọi người rời đi.

Đường Tiểu Đông nắm bàn tay nhỏ bé của Lôi Mị, đang định cùng với đám người Thiết Bố Đô đi khỏi thì đột nhiên có một tiếng quát lớn vang lên…

- Chậm đã.

Một tên hán tử có dáng người lực lưỡng từ phía sau tộc trưởng Cáp Đồ Tộc đi ra, khuôn mặt thô ráp giống như đao phủ, có chút thẳng thắn của người tái ngoại, còn có vài phần dũng mãnh.

Hắn đưa tay chỉ vào Đường Tiểu Đông, nói:

- Ta muốn quyết đấu với hắn, hắn thua, nữ nhân này là của ta!

Ta kháo, người này nhất định muốn chết!

Đường Tiểu Đông muốn phát tác, lòng bàn tay bị Lôi Mị dùng sức cấu, véo một phen, Thiết Bố Đô cũng kéo hắn lại, trầm giọng quát:

- Cáp Khắc!

Cáp Khắc hướng về phía Thiết Bố Đô cúi mình vái cháo, ưỡn ngực lên tiếng:

- Đây là quy củ làm việc của Cáp Đồ Tộc, Cáp Khắc không sai, thỉnh Bố Đô đại nhân thứ lỗi.

- Quyết đấu, quyết đấu…

Chiến sĩ tụ tập ở bốn phía đều đồng loạt giơ cao vũ khí và kêu rống to.

Tộc trưởng Cáp Đồ bất đắc dĩ làm thủ thế.

Thiết Bố Đô bất đắc dĩ thở dài:

- Huynh đệ, chỉ sợ ta không có cách nào khác.

Kháo, người này đã có ý muốn chết, lão tử thành toàn cho hắn!

Đường Tiểu Đông mắng một câu, bước ra phía trước.

Luận về tranh đấu quanh minh chính đại thì hắn tuyệt đối không chống đỡ nỗi một kích toàn lực của Cáp Khắc, chỉ là trên người hắn mang không ít đồ chơi do Nguyệt Tiểu Suất phát minh, toàn bộ đều được bôi chất kịch độc của Đường Môn, muốn tìm chết thì cứ tới.

Lôi Mị kéo hắn lại, nhéo nhéo vào lòng bàn tay hắn, sau đó cấp cho hắn một nụ cười quyến rũ, rồi lắc lắc cái eo nhỏ nhắn tiêu sái bước lên.

Nàng mỉm cười nói:

- Dũng sĩ Cáp Khắc, tiểu nữ tử tiếp thu khiêu chiến của ngươi.

Cáp Khắc ngẩn ra, lắc đầu nói:

- Cáp Khắc không đánh với nữ nhân.

Lôi Mị cười duyên:

- Hảo hán tử, chỉ sợ ngươi không thể không đấu, nếu không thì ngươi nên tự động bỏ cuộc đi.

Nụ cười thiêu kiều bá mị, làm cho cả núi sông rừng rậm sâu thẳm cũng tràn ngập ánh dương quang, không riêng gì Cáp Khắc mà toàn bộ chiến sĩ ở xung quanh đều lộ ra bộ dạng thất hồn lạc phách.

- Cáp Khắc… Cáp Khắc…

Các chiến sĩ giơ đao thương lên cao, gào thét trợ uy.

Cáp Khắc nghiêm mặt lại, đánh nữ nhân, đây là việc không thể, nhưng nếu không đánh thì phải bỏ cuộc, thật là đau đầu.

Lôi Mị mỉm cười, đi đến trước mặt một tên chiến sĩ đang cầm một cây búa lớn, mỉm cười:

- Vị dũng sĩ này, cho ta mượn vũ khí một lát.

Tên chiến sĩ kia ngẩn ngơ, trên tay chợt nhẹ, không biết từ khi nào thanh vũ khí nằm trên tay của hắn bị Lôi Mị cầm đi, khi Lôi Mị đã bước đi, thì hắn cũng đang nhìn bàn tay đang đờ ra của mình.

Thanh đại phủ trên tay của Lôi Mị cầm rất nặng nề, khoảng hai trăm cân, nhưng thanh đại phủ lại nằm trong một bàn tay bé nhỏ trắng trẻo mịn màng, làm lộ ra cảnh tượng đối lập nhau, càng hiện rõ thân hình mảnh mai động lòng người của nàng, khiến người

khác sinh ra cảm giác trìu mến.

Nhưng đại đa số người nhìn thấy nàng cầm đại gia hỏa trong tay không chút tốn sức nào, đều kinh hãi không ngớt.

Thanh đại phủ to hơn đầu của nàng, nhưng lại được hai bàn tay nhỏ bé trắng noản uốn nắn cong lại thành một cây cung.

Toàn trường im lặng, đột nhiên bộc phát ra từng tiếng ủng hộ vang vọng trời cao.

Không cần tốn nhiều sức lực mà có thể khống chế thanh đại phủ như vậy, chỉ phần công lực này, ngoại trừ những cao thủ như Long Thiên mới có thể làm được, những đệ nhất dũng sĩ như Cáp Khắc không thể làm nổi.

Khuôn mặt Cáp Khắc biến thành đỏ bừng, không phải là hắn không thể uốn thanh đại phủ thành cây cung như thế, nhưng hắn không thể làm nhẹ nhàng như Lôi Mị.

Lôi Mị mỉm cười, bàn tay nắm cán búa trợt xuống, trong chốc lát cán búa bị cong thành cây cung đã thẳng tắp như ban đầu, một lần nữa tiếng hoan hô lại vang lên.

Ở tái ngoại sùng bái vũ lực này thì anh hùng vĩnh viễn được mọi người tôn kính, huống chi là một mỹ nhân nũng nịu mê chết người không đền mạng như vậy.

Dù sao đi nữa mọi người cũng được mở rộng tầm mắt rồi, tiếng hoan hô vang vọng tận chân trời.

“Đang” một tiếng, Cáp Khắc rút bội đao ra, lớn tiếng nói:

- Cô nương, ta muốn tỷ thí võ nghệ với nàng!

- Được.

Lôi Mị cười duyên, thanh đại phủ nặng nề trong tay của nàng chuyển động, hiển nhiên là muốn dùng nó làm binh khí để tiến hành luận võ với Cáp Khắc.

Tất cả mọi người đều ngừng hô, lẳng lặng nhìn hai người.

Cáp Khắc lui lại hai bước, ôm quyền nói:

- Cô nương, mời ra tay!

Lôi Mị cười khúc khích, nói:

- Được, chuẩn bị đi, đếm đến ba ta sẽ xuất thủ.

Nàng hoàn toàn không có chút khách khí nào.

Vốn, loại chuyện dong dài này rất đáng ghét, nhưng không có biện pháp, cho nên nàng nghĩ phải giải quyết người này nhanh chóng.

Hai tay Cáp Khắc nắm chặt đại đao, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào đại phủ đang chuyển động liên tục trong tay Lôi Mị.

Đây chính là trọng binh khí (vũ khí nặng), chỉ sợ đại đao của hắn không thể chống đỡ nổi một kích mạnh mẽ.

Thủ đoạn vừa rồi của Lôi Mị hắn cũng đã nhìn thấy, khí lực của nàng còn lớn hơn hắn rất nhiều.

So về cậy mạnh, hắn tự nhận không phải là đổi thủ của tiểu mỹ nhân nũng nịu mê chết người không đền mạng này, nhưng có thể trông mong vào việc dùng chiêu thức thủ thắng, không chỉ gỡ gạc mặt mũi, mà còn có thể mang mỹ nhân trở về.

Nữ nhân ở Trung Nguyên đúng là rất đẹp, đẹp đến mức không thể hình dung nổi, dù sao nữ nhân xinh đẹp nhất trong tộc cũng không đẹp bằng một phần mười của nàng, không lấy được nàng, cả đời này hắn tình nguyện không lấy người nào khác.

Một… Hai…

Lôi Mị đếm từ từ, tất cả mọi người ngừng thở, mở to hai mắt, muốn nhìn xem mỹ nữ Trung Nguyên này sẽ xuất thủ như thế nào.

Cáp Khắc ngừng thở, hết sức chăm chú nhìn nàng.

Ba!

Lời Lôi Mị còn chưa dứt thì Cáp Khắc liền lách nhanh về phía bên trái sau đó công kích, chỉ cần hắn triển khai Cuồng Phong đao pháp để áp chế đối phương thì đối phương thì có cách bỏ vũ khí đầu hàng.

Hắn đã dựa vào bộ Cuồng Phong đao pháp này để đánh bại tất cả các dũng sĩ trong tộc, lấy được danh hiệu đệ nhất dũng sĩ.

Chỉ là khi chân hắn vừa mới giơ lên thì liền ngoan ngoan bỏ xuống, mặt xám như tro tàn.

Là đệ nhất dũng sĩ của Cáp Đồ Tộc, nhất định là có bản lĩnh.

Động tác của Cáp Khắc có thể tính là rất nhanh, hắn tính toán bước hai bước, sau đó đột kích, dùng Cuồng Phong khoái đao áp chế đối phương.

Bộ Cuồng Phong khoái đao này cũng có danh tiếng trên đại thảo nguyên, cũng đã có không ít dũng sĩ bị đánh bại bởi nó, cho nên hắn nhờ nó mà có danh xưng đệ nhất dũng sĩ.

Lúc này, hắn định dựa vào Cuồng Phong khoái đao này, đánh bại Lôi Mị, vừa vãn hồi mặt mũi, vừa dắt mỹ nhân về.

Nhưng mà, Lôi Mị xuất thủ rất nhanh, nhanh như thiểm điện, hoàn toàn phá tan lòng tin của hắn.

Đầu năm nay, người chân chính không sợ chết có bao nhiêu người?

Yết hầu của hắn đã bị hàn quang sắc bén khóa chặt, kình khí sắc bén như kiếm như muốn cắt vào da thịt của hắn, giống như sắp đâm thủng trái tim của hắn, làm hắn sợ vỡ linh hồn, loại rung sợ tâm thần này theo bản năng xuất hiện trên mặt của hắn.

Toàn trường một mãnh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng châm rơi cũng nghe thấy được.

Tất cả mọi người đều trợn to mắt, muốn nhìn kỹ Cáp Khắc sẽ giao thủ với mỹ nữ Trung Nguyên này như thế nào.

Phong Lưu - Chương #248