Chương 246: Bất Dạ Chi Thành


Đang muốn hỏi, Thiết Bố Đô cười ha hả, nói:

- Đường huynh đừng hỏi ta, đám Cuồng Phong này đột nhiên xuất hiện, ta cũng không biết gì giống ngươi thôi.

Đường Tiểu Đông theo thói quen xoa xoa gò má, phản ứng của Thiết Bố Đô rất nhanh, đúng là người phi thường khôn khéo.

Hắn thuận miệng hỏi:

- Bố Đô huynh chỉ có vài người như vậy?

Thiết Bố Đô cười ha hả, nói:

- Không phải, ta và các huynh đệ chỉ đi tới đây tìm tung tích, ha ha, nếu có tung tích, Bố Đô nhất định sẽ phái người thông báo cho Đường huynh.

- Thế thì ta phải cảm ơn Bố Đô huynh rồi.

Đường Tiểu Đông nhớ tới chuyện vừa rồi, nhíu mày nói:

- Bố Đô huynh có phát giác ra chỗ kỳ quái của mã tặc hay không?

Thiết Bố Đô cũng có chút suy nghĩ gật đầu, nói:

- Những tên mã tặc này còn lợi hại hơn mã tặc bình thường rất nhiều, hình như đã trải qua huấn luyện giống quân đội, xem ra thủ lĩnh là một nhân vật rất lợi hại.

Trong ánh mắt của Đường Tiểu Đông lóe lên quang mang kỳ dị, lông mày rậm hơi nhíu lại, hình như Thiết Bố Đô này có chút thần bí.

Lai Tích là một tập trấn lớn, cũng là nơi thương lữ tụ tập giao dịch, thương đội cũng từ từ tiến đến gần Lai Tích.

Mục tiểu của Đường Tiểu Đông chính là Lai Tích.

Mục đích của Thiết Bố Đô cũng là Lai Tích, nhưng hắn chỉ có ba người, muốn bổ sung thứ gì cũng nhanh chóng hơn rất nhiều, cho nên đi trước một bước.

Bổ sung nước uống và lương khô tốt, Đường Tiểu Đông dẫn người rời đi, đi không được một thời gian thì có mấy người quan quân đứng bên cạnh, một người trong đó hét lớn:

- Đứng lại!

Đám người Đường Tiểu Đông đều dừng tọa kỵ lại.

- Đại nhân có chuyện gì?

Đường Tiểu Đông nhíu mày hỏi, lại phát hiện ánh mắt của mấy người này đều nhìn Lôi Mị và Lôi Vân phượng.

Lôi Mị hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lạnh như băng sương.

Lôi Vân Phượng cười khanh khách một tiếng, bàn tay trắng noản đang vuốt ve mấy quả Kinh Thiên Lôi, Kinh Thiên Lôi đen thui chuyển động trong bàn tay của nàng,

nhưng không va chạm vào nhau.

Tên quan quân kia híp mắt, cười tủm tỉm nói:

- Mỹ nhân, vật đó là gì vậy?

Lôi Vân Phượng cười khúc khích, nói:

- Đương nhiên là thứ tốt, đại nhân muốn thì cứ cầm đi.

Nàng hất bàn tay của mình lên, Kinh Thiên Lôi bay ra, lượn vòng trên không trung.

Tên quan quân kia vẫn chưa hiểu gì, đưa tay ra chuẩn bị tiếp lấy.

Tên quan quân này hiếu ký nhìn hai quả đen thui tròn vo như viên bi, Lôi Vân Phượng thấy hắn muốn tiếp lấy, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, cao giọng nói ra:

- Đại nhân không được tiếp, đó là Giang Nam Phích Lịch Thủ Kinh Thiên Lôi.

Đột nhiên thân thể tên quan quân này căng cứng, thiếu chút nữa từ trên ngựa ngã xuống, sắc mặt thô tối biến thành trắng bệch như tờ giấy.

Cho dù không phải là người trong giang hồ, chỉ cần tin tức thông linh một chút đều biết đến hỏa khí độc môn Kinh Thiên Lôi của Giang Nam Lôi gia, thứ này chỉ cần nổ một cái, tất cả mọi thứ trong phiên viên mấy trượng sẽ dính hỏa độc, mà dính một chút thì phải chết không thể nghi ngờ.

Mắt thấy Kinh Thiên Lôi từ trên cao rơi xuống, sắp rơi xuống đất, mấy tên quan quân này cũng không quan tâm tới mặt mũi, thúc ngựa chạy ra thật xa.

Đột nhiên Lôi Vân Phượng cười lớn, cười đến mức toàn thân run rẩy, hai quả Kinh Thiên Lôi kia lại rơi vào trong tay của nàng.

Nàng cười duyên một tiếng, nói:

- Đại nhân không muốn cũng phải nói một tiếng chứ, vạn nhất nó rơi xuống đất, chẳng phải hại người khác thê thảm sao?

Mấy tên quan quân kia còn đang trong tâm trạng khủng hoảng cực độ, lúc này khôi phục tinh thần lại, đám người Đường Tiểu Đông đã rời đi xa.

Tên quan quân mê đắm sắc đẹp nổi giận đùng đùng dùng cước đá lên tường đá, tường đá đổ sập xuống.

- Hai nữ nhân kia, bản tướng quân nhất định phải bắt tới tay.

Mấy tên quan quân cười khổ không dứt, nữ nhân Lôi gia, toàn bộ đều có hỏa khí ác độc kia, dính vào người là mất mạng, ai dám bắt?

Còn có nữ nhân Đường Môn, trên người đều là kịch độc trí mạng, ám khí quỷ dị, ai dám đi bắt?

Lão đại có tà niệm trong lòng, sợ rằng…

Trong lòng của hắn vừa vui vừa lo, vui là bản thân của mình vô cùng có khả năng sẽ leo lên được chức thống lĩnh Hắc Hổ thiết kỵ, nhưng lo chính là mình dẫn người đi bắt hai mỹ nữ Giang Nam Phích Lịch Thủ kia, chỉ sợ phải bỏ mạng.

- Triệu Chấn Đông, ngươi dẫn người quan sát những người này, có dị động gì, tùy thời báo cáo.

- Tuân lệnh tướng quân.

Lão đại đã trực tiếp ra lệnh, hắn bất đắc dĩ phải lĩnh mệnh, lo lắng thì lo lắng, nhưng vẫn phải dẫn người đuổi theo hướng của Đường Tiểu Đông.

Đường Tiểu Đông và Tần Thiên Bảo đi cách xa nhau, lúc sắp tới chạng vạng thì cũng đã tới Lai Tích.

Vô số hòn đá và bùn đất tạo thành một bức tường thành lộ thiên, có trạm gác, vật phòng ngự và kiến trúc, vố số trướng bồng san sát nhau, ngẫu nhiên có một ít hòn đá và bùn đất dựng thành lũy thành, còn có một ít căn phòng bằng gỗ giản dị.

Lai Tích là một tập trấn để thương nhân giao dịch lớn nhất tái ngoại, đến lúc này cũng đã vào buổi tối, vẫn còn thương nhân giao dịch, cảnh tượng rất phồn vinh, hàng hóa thì không cần phải nói, sự phồn vinh và náo nhiệt ở nơi này tuyệt đối không thua gì thủ đô Trường An của Đại Đường.

Đường Tiểu Đông đi tới mặt đông của Lai Tích, thuê mấy túp liều lớn, nhóm người Tần Thiên Bảo đã mệt mỏi suốt một ngày, cho nên mọi người ăn cơm xong, tắm rửa và đi nghỉ ngơi sớm.

Buổi tối, nơi đây có lửa trại sáng trưng, mọi người đang quây quanh đống lửa vui đùa và uống rượu ăn thịt, ở cách nơi này mấy dặm vẫn có thể ngửi được mùi rượu và mùi thịt thơm ngát.

Ăn no rượu say thì cũng là lúc khiêu vũ hát hò đùa giỡn, thỉnh thoảng còn truyền ra từng tiếng cười đùa vui sướng.

Sinh ý của tửu điểm càng nóng bỏng, các tửu quỷ uống say ngã thành từng đống, thỉnh thoảng còn có nháo sự, nhưng nhanh chóng bị dẹp yên, ném ra ngoài thành.

Loại hoạt động cuồng hoan này diễn ra cho đến lúc bình minh, Đường Tiểu Đông rất muốn đi nhìn phong thổ của nơi này, nhưng do đi đường xa, lại trải qua chiến đấu thảm thiết, cũng có chút mệt mỏi.

Hắn muốn tiến vào trướng bồng của Lôi Mị là chuyện không có khả năng, Phượng Cô Cô và Ngả Cổ Lệ đều ở chung một trướng bồng, buổi tối ngủ mà không có mỹ nhân để ôm, thực sự có chút cảm giác vắng vẻ và không quen.

Bảy tám người ở chung một chỗ, cũng không có không gian cho bọn họ riêng tư.

Sáu người hộ vệ ở chung trướng bồng với hắn, ba người gác đêm, ba người ngủ.

Những thiếu niên lãnh huyết này từ nhỏ đã tiếp thu huấn luyện sinh tồn dã ngoại cực kỳ nghiêm khắc, vừa nằm xuống là ngủ say, giành giật từng giây để nghỉ ngơi, bằng tốc độ nhanh nhất khôi phục mệt mỏi, cho nên, vào bất cứ lúc nào bọn họ cũng phải bảo trì trạng thái đỉnh phong.

Phong Lưu - Chương #246