Chương 244: Viện Quân?


Một đối một, những tên mã tặc kia làm sao là đối thủ của nàng, trường kiếm trong tay của nàng công kích như sấm vang chớp giật, chiêu chiêu giết người, làm cho địch nhân luống cuống tay chân, khi địch nhân không kịp đề phòng, Tần Tứ Bá đã từ bên cạnh lao tới đánh giết, chém một đao lên người mã tặc, thanh đao đâm vào lưng của địch thủ.

Hai tên mã tặc liên thủ, vẫn như cũ không thể áp chế được trường kiếm cực nhanh trong tay của Lôi Mị, muốn thoát thân nhưng lại bị kiếm võng của nàng ngăn chặn, đành phải kiên trì chống đỡ.

Một tên mã đặc cầm đại phủ trong tay bị khoái kiếm của Lôi Mị công kích nên liên tục lui về phía sau, tức giận kêu lên không dứt.

Hắn cầm một thanh cự phủ trong tay, nặng một trăm sáu mươi cân, nếu cứng đối cứng, trường kiếm nặng không tới hai mươi cân sẽ chịu thiệt thòi lớn, nhưng trường kiếm của Lôi Mị hoàn toàn không dùng cứng đối cứng với hắn, khiến cự phủ của hắn không thể làm được gì.

Hắn cầm một thanh cự phủ nặng như vậy, mỗi phủ đánh xuống, cần rất nhiều sức lực, hơn nữa trường kiếm của Lôi Mị xuất quỷ nhập thần, công kích khiến hắn không có lực hoàn thủ, làm sao hắn không tức giận cho được?

Tên mã tặc này là một kẻ tứ chi phát triển, ý nghĩ đơn giản, hắn bị bức đến mức luống cuống tay chân, lúc này hắn không thèm để ý tới công kích của Lôi Mị, hét lên một tiếng điên cuồng, đưa cự phủ lên, điên cuồng bổ xuống.

Bị một tiếng rống này làm ảnh hưởng, Lôi Mị đành phải dùng trường kiếm trong tay ngăn cản thế tiến điên cuồng của cự phủ.

Nhưng một thanh trường kiếm bạc nhược có thể ngăn chặn một kích toàn lực của vũ khí hạng nặng?

Khi tên mã tặc này ngây người ngẩn ngơ, thì có một cổ lực đạo cực lớn từ trường kiếm bổ lên cự phủ của hắn, lực đạo chấn động truyền từ cự phủ đến hai tay của hắn, chấn động trùng kích vào tâm mạch, khiến hắn phải lui về phía sau mấy bước.

Người này còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cảm thấy hậu tâm đau xót, một đạo ánh sáng như tuyết từ mũi kiếm lóe lên, đâm xuyên qua ngực hắn.

Máu tươi bắn ra xung quanh, hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, hắn phát ra một tiếng kêu kinh thiên động địa, thân thể cao lớn ngã xuống.

Hai đồng bọn bên cạnh hắn sững sờ, mấy tên mã tặc còn lại làm sao nghĩ tới một tiểu mỹ nhân nũng nịu lại lợi hại như thế, sinh ra ý tứ sợ hãi, điên cuồng hét lớn một tiếng, dùng đấu pháp lưỡng bại câu thương, bổ ra một đao.

Lúc này lại nghe tiếng đại đao chém xuống mặt đất, khiến khói bụi bay lên.

Hai tên mã tặc dựa thế nhảy lên, thối lui về phía sau, nhưng lại cảm thấy yết hầu mát lạnh, có máu từ trong đó bắn ra, hắn cảm thấy sức lực và sinh mệnh lực cũng theo dòng máu bắn ra dần dần biến mất.

Ba tên mã tặc hung hãn nhất đã chết, Lôi Mị đảo trường kiếm về phía mười mấy tên mã tặc còn lại, đánh chết toàn bộ những tên mã tặc xâm nhập vào tập trấn.

Mà đám người Lôi Mị tiếp viện cho phía nam, mã tặc hai mặt đông và bắc đều bị nỏ gấp của Trung Hoa Đường bắn chết, công kích cự ly gần, loại cung nỏ này phát ra uy lực vô cùng đáng sợ, vô số chiến mã hí lên thảm thiết, ầm ầm ngã xuống.

Một tiếng kêu bi thương vang lên, một con chiến mã ngã xuống, tên kỵ sĩ trên lưng ầm ầm ngã xuống, phát ra một tiếng va chạm thê lương, tên mã tặc rơi vào trong tập trấn thì tay chân đã đứt rời, còn lại một chút khí lực đã là rất lợi hại rồi.

Tên mã tặc kia điên cuồng giãy dụa kêu rên, Đường Tiểu Đông nhấc chân đạp lên ngực của hắn, không từ nơi nào nhặt một thanh trường kiếm, đặt vào yết hầu của hắn.

- Tại sao lại gia nhập Cuồng Phong mã tặc?

Hắn hung ác uy hiếp:

- Không muốn chết thì thành thật cung khai.

Mũi kiếm sắc bén đã kéo một đường trên da thịt của hắn, có máu chảy ra.

Tên mã tặc kia oán độc nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt đột nhiên lộ vẻ thống khổ, sau đó biến thành màu đen, khóe miệng chảy ra máu màu đen.

Kháo, uống thuốc độc tự sát?

Thật ngoan độc!

Lại thử ép hỏi mấy tên mã tặc bị thương nặng, bọn chúng cũng cắn nát túi độc giấu trong miệng tự sát.

Mẹ nó, những tên mã tặc chết tiệt này chính là quân cảm tử, tên nào cũng không sợ chết.

Đồng thời, trong lòng của hắn tràn đầy nghi hoặc, những tên mã tặc không muốn bị ép cung, chẳng lẽ bọn chúng có ẩn dấu bí mật kinh thiên hay sao?

Đúng lúc này, đám người Lôi Mị đã giết sạch đám mã tặc xâm nhập tập trấn, một lần nữa bảo về được tường đá phía nam.

Đường Tiểu Đông chạy tới, bảo bọn họ bắt mấy tên mã tặc đến, muốn ép hỏi khẩu cung từ bọn chúng, cũng nói rõ trong miệng bọn chúng có dấu túi độc, cẩn thận không cho bọn chúng tự sát.

Lấy thân thủ của Lôi Mị, hai vị trưởng bối của Tần gia, điểm huyệt khóa khớp là chuyện dễ dàng, làm sao để cho đám mã tặc này tự sát được.

Nhưng mà, vào lúc bọn họ lui về phía sau, dụ dỗ mã tặc tiến sát vào tường đá, thì tiếng kèn sừng trâu hiệu lệnh lui lại phía đối phương vang lên.

Kháo, xảo hợp như vậy sao?

Trong lòng Đường Tiểu Đông không vui, chửi thầm một câu.

Mã tặc giống như thủy triều, lui về phía sau, để lại trên trăm cổ thi thể.

Nhân thời gian thở dốc, mọi người gia tăng công sự phòng ngự, sau đó băng bó cho những người bị thương, đem những tráng sĩ chết trận đến khu vực trung tâm tập trấn.

Còn thi thể của mã tặc được chất đống lên tường đá, trở thành công sự phòng ngự, có nhiều người lục tìm mũi tên trong thi thể của mã tặc, không có tên, muốn thủ vững đợt công kích thứ ba của mã tặc là chuyện phi thường gian nan.

Người có khinh công cao minh phóng qua tường đá, thu thập mũi tên cắm lên người của chiến mã.

Đường Tiểu Đông phân phó sáu cận vệ đi ra ngoài nhìn xem có mã tặc bị thương nặng chưa chết hay không.

Sáu cận vệ đi một vòng quanh tập trấn, không phát hiện ra một tên mã tặc bị thương nào, bởi vì những tên mã tặc bị thương nhẹ đều được đồng bạn mang theo, còn những tên bị thương nặng không thể tự hành động được đều uống thuốc độc tự sát, còn không thì bị đồng bạn giết chết, ngoan độc đến mức làm cho trái tim người ta băng giá.

Đúng lúc này, đột nhiên tiếng gót sắt từ phía bắc truyền tới, bụi mù cuồn cuộn che phủ mặt trời, mặt đất rung chuyển.

Chẳng lẽ mã tặc có viện binhh?

Mọi người hai mắt nhìn nhau.

Tần Tứ Bá quỳ rạp lên mặt đất nghiêng tai lắng nghe, sắc mặt trắng bệch vươn một bàn tay.

Năm nghìn mã tặc?

Mọi người hoảng sợ biến sắc.

Hơn hai nghìn mã tặc đã làm bọn họ ăn không tiêu, lại có thêm năm ngàn, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết kết quả sẽ là gì.

Một ít giang hồ hảo hán cũng biến sắc, chạy tới bên tọa kỵ, có ý muốn liều mạng đột phá vòng vây.

Có người bắt đầu, thì có người làm theo, đại đa số người đều muốn dùng tọa kỵ bỏ chạy.

Phong Lưu - Chương #244