Chương 239: Dù Xa Cũng Nhất Định Sẽ Giết ...


Dương quý phi nhìn chân phải của mình một chút, khẽ a một tiếng.

- A vì sao nhìn lại không đẹp bằng Ngọc Chân?

Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng, đáp:

- Nương nương, loại giày cao gót này phải mặc cùng với sườn xám, búi tóc cao mới tạo được hiệu quả ưu nhã cao quý.

- Thảo nào có loại cảm giác là lạ…

Dương quý phi cười nhẹ một tiếng, thử bước ra nửa bước.

Cũng giống như trưởng công chúa, đã quen đi giày vải truyền thống, đột nhiên lại chuyển qua đi giày cao gót, vẫn chưa thể giữ được thăng bằng, vừa mới bước đi đã nghiêng ngả lắc lư, đột nhiên “ai ” một tiếng sợ hãi, thân thể nghiêng sang một bên sắp ngã.

Đường Tiểu Đông bước đến đưa tay, đúng lúc đỡ được nàng.

Trong lúc nhất thời một làn hương thơm rung động cõi lòng, tư vị kia, từ vẻ mắt đang nhếch miệng lên cười của hắn có thể nhìn ra được, sảng khoái! Rất sảng khoái, phi thường sảng khoái.

Đương nhiên là sảng khoái, một tay ôm vào cái chỗ kia, đúng là cái chỗ mềm mại muốn chết ấy, cảm giác đàn hồi kinh người, mềm mại, hồn phách cũng đều bay lên chín tầng mây.

Dù là một người vô dụng, chỉ sợ cũng sẽ bị cái tư vị tiêu hồn kia kích thích sắc tâm bùng phát, chứ không nói đến một người hoàn toàn bình thường, lại có tật háo sắc và có khả năng hết sức cường đại trong lĩnh vực đặc biệt này như Đường Tiểu Đông.

Dương quý phi đang đứng nghiêng nghiêng ngả ngả, chỉ có thể dựa vào hắn mới không bị ngã, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng, toàn thân khẽ giãy giụa, muốn thoát khỏi cái ma thủ kia.

Không được như ý muốn, nàng đang giãy giụa bỗng nhiên động chạm vào một thứ cứng rắn ở bên dưới khiến cho nàng sợ run cả người, toàn thân trong chốc lát trở nên nóng bừng giống như bị hỏa thiêu, tay chân tê dại bủn rủn vô lực.

Là một thiếu phụ, cái cứng rắn kia là cái gì, làm sao nàng lại không biết?

Mà một người nữ nhân đương hừng hực như nàng, bởi vì Đường Huyền Tông đã già, không thể thỏa mãn được nàng, nàng đã cố gắng kiềm nén trong nhiều năm, đột nhiên lại bị khiêu khích khiến cho phòng tuyến bạc nhược của nàng bị đánh tan trong nháy mắt.

Cái loại cảm giác xa lạ mà quen thuộc này, giống như bị điện giật trong nháy mắt tuyền khắp thân thể của nàng, kích thích thần kinh của nàng, khiến nàng nhịn không được, cúi đầu phát ra một tiếng rên rỉ, hai cánh tay mềm mại không xương theo bản năng vòng ra sau gáy Đường Tiểu Đông, thân thể mềm mại lại càng liều mạng áp sát vào trong ***g ngực của hắn, hận không thể tức khắc được cùng hắn hòa hợp thành một thể.

Oa, quả nhiên là một oán phụ có một không hai, còn chưa sử dụng một chút thủ đoạn gì mà đã xuân tâm lan tràn, tự động yêu thương nhung nhớ.

Sách sử ghi chép. Dương quý phi và An Lộc Sơn từng có quan hệ, tất nhiên chuyện đó là do xuân tâm khó nhịn mới sinh ra sự tình như vậy hiện tại có lão tử an ủi nàng, An Lộc Sơn có thể lại gần nàng được sao!

Chờ một chút, bởi vì An Lộc Sơn nhận Dương quý phi là nghĩa mẫu mới có thể được Đường Huyền Tông tin tưởng, được giữ chức tam trấn tiết độ sứ. Như vậy mới có tiền vốn để khởi binh tạo phản.

Hiện nay mình lại đoạt trước một bước, An Lộc Sơn tuyệt đối không có cơ hội rồi, nếu làm như thế này có thể thay đổi quỹ tích phát triển của lịch sử hay không?

Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng hai bàn tay lại liên tục không ngừng bám vào hai đỉnh núi, thỏa sức hưởng thụ hương vị thực cốt mê người.

Dương quý phi đã hoàn toàn cam chịu, hai gò má ửng đỏ, đôi mắt khép hờ, hơi thở trở nên gấp gáp, phát ra âm thanh rên rỉ dồn dập, thân thể vặn vẹo, cảm xúc dồn nén của nàng từ lâu phút chốc trào dâng lên.

Nàng như dâm phụ phóng đãng, điên cuồng lột quần áo của Đường Tiểu Đông và của nàng xuống, một tay đưa xuống, cầm thanh nhân gian hung khí khiến cho nàng phát cuồng kia…

- Trưởng công chúa giá lâm.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm khiến hai người cả kinh hồn phi phách tán, cuống quýt tách xa nhau ra, luống cuống tay chân chỉnh lại quần áo đang bị xộc xệch.

Trong hoàng cung, Đường Tiểu Đông sợ nhất chính là trưởng công chúa, vừa nghe đến nàng liền giống như bị dội một chậu nước lạnh, toàn bộ dục vọng đang tràn đầy trong người lập tức tiêu tan, hung hăng bóp một cái vào chỗ mềm mại muốn chết trên người Dương quý phi, sau đó không cam lòng theo một cánh cửa khác trong điện rời đi.

- Ôi…

Đang lúc quan trọng thì bị người ta phá hỏng chuyện tốt, thực sự là muốn chết.

Rũ bỏ vẻ mặt ai oán, Dương quý phi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cởi chiếc giày cao gót giấu đi, lười biếng nằm xuống giường.

Thân thể đã bị kích thích khôn cùng, vẫn đang mãnh liệt dâng trào như sóng dữ trùng kích khiến cho tinh thần của nàng muốn phát cuồng.

- Ôi, muội muội, muội hại chết tỷ tỷ rồi…

Trong lòng buồn bực, muội muội sớm không đến, muộn không đến, hết lần này tới lần khác lại đến đúng vào lúc quan trọng, nàng chui đầu vào chăn giả vờ ngủ.

Thời khắc quan trọng nhất lại bị người ta phá hỏng chuyện tốt, trong đầu đương nhiên là phi thường không thoải mái.

Đường Tiểu Đông ủ rũ đi ra khỏi hoàng cung, chậm rãi đi bộ trở về, nhưng mà xuân tâm đã bị Dương quý phi khơi mào vẫn khó có thể hoàn toàn tiêu trừ, đúng lúc lại gặp được Phượng cô cô đang mua sắm ở trên đường, hắn đưa mắt ra hiệu với nàng rồi rời đi trước.

Nàng hiểu ra, nét mặt nổi lên một trận đỏ ửng ngượng ngùng, mang theo vài phân rung động xuân tình.

Hắn và Phượng Cô Cô ở chỗ cũ mặc sức phóng đãng, thỏa thích tận hưởng hơn nửa ngày mới một trước một sau trở về trung tâm ngu nhạc.

Mới vừa vào phòng khách, lập tức cảm thụ được không khí khẩn trương, căng thẳng trong đại sảnh.

Đường Sương, Lôi Mị, Chu Bất Vi, Tần Thiên Bảo, Lý Ngạo, Tần Thì Phong và đám thành viên cấp bậc đường chủ của Trung Hoa đường đều ở đây, tất cả đều là thần

tình ngưng trọng, suốt ruột, còn có tràn ngập phẫn nộ.

Xảy ra đại sự?

Lôi Mị đưa một tờ giấy qua.

Nội dung trên tờ giấy hết sức đơn giản, số hàng hóa trị giá gần hai vạn lượng hoàng kim ở tái ngoại bị một đám người gọi là cuồng phong mã tặc cướp đoạt, người chết hàng hóa đều bị cướp đi.

Đôi lông mày rậm của Đường Tiểu Đông giương lên, hàn quang chợt lóe, trong mắt hiện lên một tia sát khí sắc bén.

Cuồng phong mã tặc, thực con mẹ nó quá kiêu ngạo rồi!

Hắn và thương nhân ở tái ngoại hợp tác làm ăn, việc làm ăn trong nửa năm nay vẫn rất thuận lợi, một là vì danh khí và tiếng và thế lực của hắn, hai là mấy tên thương nhân ở tái ngoại cũng rất có thể lực, cả hai bên chỉ cần giơ cái biển hiệu ra là bọn mã tặc sẽ không dám động vào.

Hiện tại, vậy mà lại xuất hiện một đám ghê tởm không biết sống chết, có thể buồn bực, có thể tức giận, càng có thể giết chết!

Đây chính là chuyện tình rất nghiêm trọng, thảo nào Lôi Mị tập trung tất cả các thành viên quan trọng của Trung Hoa đường về đây, đang chờ hắn xử lý.

Trừ Lôi Mị và Đường Sương không tỏ bất kỳ thái độ nào, còn lại tất cả mọi người đều muốn giết chết đám cuồng phong mã tặc, đoạt lại hàng hóa, báo thù cho các huynh đệ đã chết.

- Động đến uy phong của Trung Hoa Đường ta, mặc dù xa nhất định sẽ chết!

Đây là câu nói của Đường Tiểu Đông, sau khi nói xong khiến cho nhiệt huyết của mọi người sôi trào, ngay cả người luôn luôn trầm ổn như Chu Bất Vi hai mắt cũng bùng lên tinh quang.

Đi đến tái ngoại, đó là việc nhất định phải làm.

Đường Tiểu Đông phái Chu Bất Vi và Tần Thiên Bảo mang theo một bộ phận cao thủ tinh anh lên đường trước, tới địa phương đó nghe ngóng tình huống, hắn bố trí tốt rồi sẽ tới sau.

Chu Bất Vi và Tần Thiên Bảo vội vã rời đi, thu thập hành lý, dẫn theo một bộ phận cao thủ của Trung Hoa Đường lập tức xuất phát.

Tái ngoại, mọi người cũng không quen thuộc, may là có phu phụ Thạch gia dẫn đường, nên không cần lo lắng, việc trông nom hài tử bọn họ thì giao cho Kha Vân Tiên.

Tuy có Lý Lâm Phủ chống đỡ ở phía sau, nhưng phái hết chủ lực đi ra, nội đường trống rỗng, cho dù thế nào cũng phải có một đại tướng có thể độc bá trấn thủ mới

được. Hắn để Đường Sương ở lại duy trì đại cục, Đường Nhu, Đường Điềm trợ giúp, đồng thời phải bảo vệ trung tâm ngu nhạc thật tốt, đây chính là căn cơ của bọn họ,

không được phép có nửa điểm sơ xuất.

Sở dĩ để Đường Sương biểu tỷ ở lại, bởi vì nàng tàn nhẫn hơn Lôi Mị, muốn có uy thế áp chế người, không tàn nhẫn không được.

Đường Điềm ầm ĩ muốn đi theo bị Đường Sương hung hăn trừng mắt một cái, lúc này mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cái miệng nhỏ nhắn cong đến mức có thể treo được một bình rượu.

Tần Thì Phong là cửu thành tổng bộ, không có khả năng đi theo, Đường Tiểu Đông bảo hắn chú ý đến tình huống bên này nhiều hơn một chút.

Lại dặn dò Lý Đằng Giao, nếu có chuyện gì phiền toái, ngay cả Tần Thì Phong cũng không xử lý được thì về nói với lão gia, trong thành Trường An này, còn có chuyện gì mà Lý Lâm Phủ không thể xử lý được?

Mọi người chuẩn bị thu thập hành lý, một ít vật phẩm thiết yếu còn phải ra phố mua sắm, chuẩn bị để ngày mai lên đường.

Trong lúc mọi người đều bận rộn chuẩn bị, Phượng Cô Cô và Lôi Mị lại càng bận hơn, công việc phối chế hắc hỏa dược số lượng lớn đều do hai người bọn họ phụ trách.

Nâng cao độ tinh khiết của hỏa dược có thể khiến cho uy lực của hỏa dược tăng lên rất nhiều. Nghe Đường Tiểu Đông thoáng ám chỉ hai nàng mừng rỡ hẳn lên.

Hắn bảo Lý Ngạo chờ hắn ở ngoài cung, tự mình vào cung xin nghỉ.

Dương quý phi bất đắc dĩ đồng ý. Nhưng mà trước khi hắn rời đi, còn hung hăm bấm mấy cái trên cánh tay hắn cho hả giận.

Ra khỏi hoàng cung, hắn cùng với Lý Ngạo đi thẳng đến tướng phủ, nói rõ ý đồ khi đến đây, hắn muốn mượn một nửa trong bảy mươi hai địa sát.

Lý Lâm Phủ không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý, nhưng mà nghe hắn nói hắn cũng đi đến tái ngoại, cũng có chút lo lắng.

Hắn phi thường kỳ vọng vào đứa nữ tế này.

Dẫn Lý Ngạo rời khỏi tương phủ, Đường Tiểu Đông vỗ vỗ vai hắn.

- Huynh đệ, hai người các nàng đang chờ ngươi!

Các nàng đương nhiên là nói đến Hoắc Hàn Yên và Như Ý ở trong Ngọa Long biệt viện.

Vẻ mặt Lý Ngạo ngưng trọng.

- Lão đại, người yên tâm đi!

Hắn là một hán tử ngoài lạnh trong nóng, liền ôm quyền nhanh chóng rời đi, trở lại Ngọa Long biệt viện chọn người đi theo.

Đường Tiểu Đông đứng ở trên đường cái, nở nụ cười tự giễu, mấy hôm trước vừa mới cười nhạo Vương Ngạo Phong bị người ta giở thủ đoạn, hiện tại đến lượt hắn bị người ta giở thủ đoạn thực là thế sự vô thường.

Dám động vào người và hàng hóa của hắn, cũng chính là động vào uy phong của Trung Hoa đường, dù xa cũng nhất định sẽ chết!

Trời vừa sáng đã lên đường, mọi người đều đến tiễn đưa, lưu luyến nói lời từ biệt.

Nhìn nét mặt lo lắng của chúng nữ, Đường Tiểu Đông phất tay nói:

- Yên tâm đi, nhất định chúng ta sẽ bình an trở về!

Hắn thúc ngựa đuổi theo dẫn đầu đám thuộc hạ, Lý Ngạo tỉ mỉ chọn ra ba mươi sáu thiếu niên lãnh huyết đã đứng chờ ở giữa đường từ sớm.

Biểu tình của những thiếu niên lãnh huyết này đều lạnh lùng như tượng đá, toàn thân tỏa ta sát khí âm trầm quỷ dị, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Ba mươi sáu người , tất cả đều có cùng một trang phục, lưng đeo ba lô nhỏ, eo giắt trường kiếm, lưng có đeo một cái bao đựng tên và một cái túi vải nhỏ, đó là chiếc túi được đặc chế đặc biệt để chứa cung nỏ loại nhỏ.

Bên cạnh Đường Tiểu Đông là Lôi Mị, Lôi Vân Phượng, phu phụ Thạch gia, sáu tên cận vệ lãnh huyết và mười lăm người được chọn tỉ mỉ từ đám đệ tử bình thường.

Mười năm đệ tử này, tuy rằng võ công không phải rất tốt nhưng thân thể lại đặc biệt cường trán, đều là những hán tử đã từng trải sóng gió.

Ngoại trừ sáu cận vệ và ba mươi sáu tên thiếu niên lãnh huyết ra, thì tất cả mọi người bao gồm cả đám người Đường Tiểu Đông Lôi Mị trên người không chỉ đeo bọc hành lý, lưng có hồ lô đựng nước, mang theo vũ khí tùy tay, đều có túi đặc chế chứa cung nỏ loại nhỏ và bao đựng tên, còn có một cây súng dài một thước, trang bị mấy ống hỏa dược bằng đồng.

Có thể nói là trang bị tận răng, thực lực so với Chu Bất Vi và Tần Thiên Bảo dẫn theo hai mươi cao thủ tinh anh lúc trước còn mạnh hơn.

Mỗi người một con ngựa, còn có bốn con ngựa không phân biệt chở vật liệu để chế tạo hỏa dược, cùng với một số vũ khí dự bị, đương nhiên còn có một số vật dụng nữ tính của hai nàng nữa.

Đoàn người phi ngựa chạy như điên trên đường lớn, gót sắt nện xuống mặt đất khiến cho mặt đất rung chuyển, khói bui mờ mịt, che kín bầu trời.

Một đường phi ngựa chạy như điên, ngày đi đêm nghỉ, có đôi khi phải cắm trại ở trong sơn lâm, năm ngày sau đã tiến vào thành Thanh Châu.

Sở dĩ lựa chọn đi đường qua thành Thanh Châu là bởi vì Vương Liên Hương đã được gả đến đây, Đường Tiểu Đông muốn tiện đường đến thăm nữ nhân đã từng có một đoạn nhân duyên ngắn ngủi với hắn.

Mọi người tìm một tiểu điếm nhỏ nghỉ ngơi, Đường Tiểu Đông thì dẫn theo sáu tên cận vệ ra phố, đi hỏi thăm phủ đệ của Vệ gia.

Chỉ nhớ rằng Vương Liên Hương được gả cho một phu gia họ Vệ, ở trong thành Thanh Châu cũng được coi là một gia đình giàu có và có danh tiếng.

Đi qua một cái ngã tư nữa là đến phủ đệ của Vệ gia, từ phía xa đã nhìn thấy bên trong một cái hẻm nhỏ, có một nam một nữ đang dây dưa tranh đoạt một cái bao nhỏ trong đó.

Phong Lưu - Chương #239