Chương 229: Thiên Tài Đại Đường


Mẹ nó, sát thủ lãnh huyết tiềm phục đâu rồi? Đã lâu như vậy sao còn chưa xuất hiện?

Về phần chuyện ngoài ý muốn trong lời Lôi Mị, lúc bọn họ nghe thấy tiếng súng, liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi tiếng súng, chỉ là nửa đường đụng phải vài cao thủ thần bí, bọn họ tưởng là đường lui của địch nhân, thời điểm muốn diệt sát, những cao thủ thần

bí kia chạy trốn rất nhanh, nên đuổi theo không kịp.

Có đôi khi kế hoạch rất tốt, nhưng thực thi khó tránh có chút biến cố ngoài ý muốn.

Kế hoạch lúc đầu là để ba người Đường Tiểu Đông dẫn địch nhân tới địa điểm phục kích, bất quá thế địch quá mạnh, ba người thiếu chút nữa bị vây khốn, bất đắc dĩ phải nổ súng phát ra tín hiệu hành động trước.

Cũng là người của Bắc Cung thế gia không may, lần bắn đầu của Đường Tiểu Đông, lại giết chết toàn bộ cao thủ lợi hại nhất của địch nhân, vận khí Đường Tiểu Đông thật tốt vô cùng.

Bất quá, súng tự động của hắn không còn đạn rồi, biến thành một đống sắt vụn.

Thời điểm những thiếu niên lãnh huyết này xuất kích, trên đỉnh một tòa núi nhỏ gần đường lớn, sừng sững hai người thanh niên một nam một nữ, ngắm nhìn hỗn chiến trên đường lớn.

Nói là hỗn chiến, thà nói là tàn sát thì đúng hơn, những thiếu niên lãnh huyêt này từng bước tiến lên, phóng cung nỏ cỡ nhỏ ra, kình tiễn lại nhét vào phóng ra, động tác lập đi lập lại, mỗi một lần bắn ra, đều có sinh mạng bay đến hỏa tinh.

Sắc mặt nữ tử kia như bức tranh, dáng vẻ trầm tĩnh, màu da trong suốt như ngọc, lộ ra sự uyển chuyển, dung mạo tuyệt đẹp, xuất trần thoát tục.

Một bộ trường sam màu thủy lam theo gió lay động, cực kỳ tự nhiên thanh nhàn, trường kiếm trên lưng mang theo cỗ hương cỗ sắc, khí thế có thêm có ba phần lẫm liệt.

Người nam trẻ tuổi vẻ mặt tinh minh khôn khéo, khoanh tay đứng nhìn một bên, sống lưng thẳng tắp như ngọn lao.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng yên, mặc cho gió núi phất phới, quần áo lay động nhấp nhô.

Thẳng đến khi chiến sự trên đường lớn kết thúc, nữ tử kia mới khe khẽ thở dài, giọng nói nhẹ nhàng:

- Nguyên Hạo, ngươi lập tức thông tri thúc dục bọn họ, để bọn họ thông tri cho những Phụ Nho của Bắc Cung thế gia cẩn thận, tốt nhất là ẩn núp một ít thời gian, đợi qua cơn gió đã...

- Vâng, tiểu thư.

Nguyên Hạo khom người, lĩnh lệnh rời đi.

Nữ tử lan sam buồn bã nói:

- Chỉ mong hắn không đuổi tận giết tuyệt, ai...

Dưới chân núi chạy tới một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, có chút thở dốc nói:

- Tỷ tỷ, toàn bộ Bắc Cung thế gia đã...

Nữ tử lan sam thở dài một tiếng.

Bắc Cung thế gia cũng là thế gia võ lâm danh vọng nổi tiếng trong chốn giang hồ, trải qua một trận này, Bắc Cung thế gia rốt cuộc đã xóa tên rồi.

Thiếu nữ thở dốc nói:

- Thiếu niên này thật quá đáng sợ, quả thực đúng là sát thủ lãnh huyết vô tình...

Đôi mắt sáng của nàng ẩn hiện một tia kính trọng.

Nữ tử lan sam thấp giọng nói:

- Bọn họ vốn là công cụ giết người được bí mật đặc huấn của Lý tặc, không biết sao lại giao cho hắn nắm giữ…

Thiếu nữ tự cho là đúng nói:

- Chuyện này có chút kỳ quái, họ Đường chính là nữ tế của gian tặc họ Lý, để hắn nắm giữ cũng không có gì lạ, có điều thực lực của họ Đường đáng sợ như vậy, muốn giết hắn, càng thêm khó khăn rồi…

Nữ tử lan sam mày liễu khẽ nhíu:

- Ai nói muốn giết hắn?

Sắc mặt thiếu nữ ngẩn ra, không giải thích được nói:

- Tỷ tỷ, hắn là địch nhân của chúng ta, lại giết không ít người của chúng ta.

Nữ tử lan sam thở dài một tiếng yếu ớt:

- Chuyện này không thể trách hắn, là bọn hắn gieo gió gặt bảo, cuỗm lấy tiểu thiếp của Lý tặc, vốn là hành vi nhân sĩ chính đạo chúng ta khinh thường.

Nàng thở dài một tiếng nặng nề:

- Thật ta lại rất muốn giết Lý tặc.

Lý Lâm Phủ một đời gian tướng, không biết hại chết bao nhiêu trung thần nghĩa sĩ, gây lòng căm phẫn, nàng quả thực rất muốn giết Lý Lâm Phủ, hơn nữa đã từng ám sát một lần, bất quá bởi vì hắn, cuối cùng hành động ám sát thất bại.

Vài ngày trước gặp mặt sư phụ, sư phụ lại không cho phép nàng ám sát Lý Lâm Phủ, nguyên nhân thì nàng không rõ lắm.

An bình của Đại Đường, còn phải dựa vào Lý Lâm Phủ chống đỡ.

Tuy nàng không tình nguyện, nhưng mà lệnh thầy khó cãi, nàng chỉ có thể dừng thôi.

Thiếu nữ chu cái miệng nhỏ nhắn:

- Tỷ tỷ, họ Đường trợ Trụ vi ngược, gian tặc như vậy, người người đều có thể tru diệt.

- Trợ Trụ vi ngược?

Nữ tử lan sam nhíu chặt mày liễu:

- Muội có từng thấy qua hắn làm chuyện xấu nhân thần căm phẫn chưa?

...

Thiếu nữ không lời phản bác lại, bất quá biểu tình bất mãn hiện rõ trên mặt, chân giậm giậm đất:

- Tỷ tỷ, sao tỷ luôn nói giúp hắn vậy?

Thiếu nữ lan sam thản nhiên nói:

- Tỷ không phải nói giúp hắn, mà là nói đúng sự thật thôi.

- Tuy hắn là nữ tế của Lý tặc, nhưng không có chút vết ác, ngược lại, hắn còn làm không ít đại sự Đại Đường, nếu muội có thể tìm ra vết ác của hắn, tỷ tỷ nhất định sẽ giết hắn.

- Được, đây chính là tỷ nói nha.

Thiếu nữ tìm kiếm hết cả bụng, vắt hết cả óc tìm ra một vết ác của họ Đường kia, trong đầu giống như không có chút tồn tại vết ác của họ Đường.

Linh quang chợt lóe, nàng vui vẻ nói:

- Hắn là một đại sắc ma.

- Phụt…

Đôi môi đỏ mọng của nữ tử lan sam lộ vẻ cười, hai gò má mềm mại sáng loáng ẩn hiện một tia đỏ ửng động người:

- Hắn… Sắc ma như thế nào…

Hai nữ tử trẻ thảo luận câu chuyện dạng này, giống như có chút thẹn thùng.

- Hắn…

Thiếu nữ đỏ bừng che mặt lại, giậm chân nói:

- Dù sao đi nữa hắn có nhiều nữ nhân như vậy, khẳng định là một đại sắc ma.

Nữ tử lan sam lộ ra một bộ biểu tình rất nghiêm túc:

- Được rồi, vậy muội nói xem, hắn cưỡng đoạt khuê nữ nhà ai?

Má ngọc đột nhiên ửng hồng lên, câu nói kế tiếp cũng không sao nói nên lời nữa, dù sao lời này ra khỏi miệng làm cho nàng có chút xấu hổ.

Thiếu nữ lại lần nữa không nói gì, cưỡng từ đoạt lý nói:

- Dù sao đi nữa hắn vẫn là một đại sắc ma.

Thiếu nữ lan sam thở dài một tiếng yếu ớt:

- Đường Sương tiểu thư của Đường Môn Thục Trung, Lôi Mị tiểu thư của Phích Lịch Đường Giang Nam, đều là bậc nữ lưu anh hùng đỉnh danh trong chốn giang hồ, võ công trí tuệ siêu quần, nếu như không phải các nàng nguyện ý, há có ai dám đánh chủ ý với các nàng?

Nàng kiên trì phân tích thông suốt, hai người trước không nói đến, tiểu thư Đường Nhu của Đường Môn, Ngọc Nhược Vân tiểu thư Ngọc gia, cũng được cho là một tài văn chương, kỳ nữ cá tính đặc biệt, cũng không ai có thể bức các nàng, nam tử tầm thường, ai có thể dễ dàng lọt vào mắt của nàng như vậy?

Phong Lưu - Chương #229