Chương 217: Không Giết Không Được


Hộ vệ gia tướng của Dương Quốc Trung một trận bận rộn, trướng bồng được dỡ bỏ thu hồi, tựa hồ dự định rời đi.

Đối với người Uy Quốc, Đường Tiểu Đông thực sự chán ghét, Phong Gian Mỹ Tuệ Tử lưu lạc đến nông nỗi thê thảm như vậy, chỉ có thể trách nàng là người Uy Quốc.

Ngửa đầu uống một ngụm rượu ngon, đột nhiên thấy biểu tình mọi người quái dị, ánh mắt tựa hồ đều nhìn về một phương hướng.

Hắn giật mình, quay đầu.

Mỹ nữ Uy Quốc lúc trước hầu hạ Dương Quốc Trung ở trong trướng bồng ôm Phong Gian Mỹ Tuệ Tử, khó nhọc đi tới gần hắn.

Toàn thân Phong Gian Mỹ Tuệ Tử trong lòng nàng đã đổi y phục Đường triều, thậm chí vẫn còn trang điểm, khóe môi ẩn lộ nụ cười nhàn nhạt, có vẻ quyến rũ đoan trang.

Bất quá, đôi mắt của nàng đóng chặt, sắc mặt tái nhợt không máu, một cánh tay vô lực thả xuống, lắc lư theo bước đi của mỹ nữ Uy Quốc kia.

Mọi người đều đứng lên, ánh mắt cực kỳ cổ quái nhìn nữ nhân Uy Quốc kia đi tới.

Ai nấy đều thấy được, Phong Gian Mỹ Tuệ Tử trong lòng nàng là thi thể đã mất đi sinh mệnh.

- Đường công tử…

Mỹ nữ Uy Quốc kia cẩn thận để thi thể Phong Gian Mỹ Tuệ Tử lên mặt đất, quỳ sát hành lễ với Đường Tiểu Đông:

- Đường công tử, van xin người an táng Mỹ Tuệ Tử, tùy tiện tìm một nơi đàng hoàng cũng được, xin đừng để nàng phơi thây hoang dã, van xin người, van xin người đó...

Nữ nhân Uy Quốc kia quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu.

- Nàng… Tại sao...

Đường Tiểu Đông hỏi một câu theo ý thức, đương nhiên hắn nhìn ra được Mỹ Tuệ Tử tự sát, Dương Quốc Trung không có khả năng giết Mỹ Tuệ Tử.

Thảo nào lúc kính rượu, Mỹ Tuệ Tử không chỉ có biểu tình cổ quái, mà lời nói cũng cổ quái, mơ hồ lộ ra sự kiên nghị và tuyệt vọng, đồng thời nàng đi thay quần áo rồi kết thúc sinh mạng trẻ tuổi của mình.

Người chết như đèn tắt, xong hết mọi chuyện.

E rằng, chết với nàng mà nói, ngược lại là một loại giải thoát.

Nữ nhân Uy Quốc kia nghẹn ngào nói:

- Trước khi Mỹ Tuệ Tử ra đi, chỉ nói…Để Đường công tử nhìn thấy…

Nàng nâng Phong Gian Mỹ Tuệ Tử nằm trên mặt đất dậy, để nàng tựa vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vạch vai trái của nàng ra.

Cánh tay như sen trắng có một điểm hồng sa tươi đẹp như hoa đào, cực kỳ bắt mắt.

Núi hoang, cô quạnh.

Trên mộ bia chỉ khắc bảy chữ lớn “Phong Gian Mỹ Tuệ Tử”.

Đường Tiểu Đông đứng lặng trước mộ, sắc mặt cực kỳ yên tĩnh.

Nói thật, cái chết của Phong Gian Mỹ Tuệ Tử, cũng không làm hắn có bất kỳ đau thương gì, chỉ gần như có một chút rung động mà thôi.

Trời sinh phản cảm chán ghét người Uy Quốc, hắn cho rằng, cái chết của Phong Gian Mỹ Tuệ Tử, có thể là một giải thoát bỏ đi tất cả mọi chuyện, chỉ bất quá, đầu sỏ bức nàng đi tới chuyện cực đoan này chính là hội trưởng của Hắc Long Hội Hoành Dã Anh Hùng.

Đường Nhu thở dài một tiếng yếu ớt:

- Đối với nàng mà nói, chính là được giải thoát rồi.

Lôi Mị thấp giọng nói:

- Đi thôi, hằng năm nhớ thắp cho nàng một nén hương.

Đường Tiểu Đông nhìn mộ bia, thản nhiên nói:

- Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, ta cũng sẽ giết Hoành Dã Anh Hùng.

Lôi Mị giật mình nói:

- Vì sao nàng không muốn? Ngươi giết Hoành Dã Anh Hùng, nàng hẳn phải vui vẻ mới đúng.

Đường Tiểu Đông lắc đầu:

- Chuyện này cũng khó nói, cho dù nàng hận Hoành Dã Anh Hùng, cũng sẽ không hận đến nỗi muốn giết hắn…

- Đó là do nàng thiện lương thôi…

- Sai, bởi vì bọn họ đều là người Uy Quốc.

Câu trả lời rất cổ quái, khiến người ta cái hiểu cái không.

Đường Tiểu Đông kéo tay của hai người lại, trầm giọng nói:

- Dù sao đi nữa các nàng phải nhớ kỹ, người Uy Quốc luôn có lòng muông dạ thú đối với Trung Hoa chúng ta, đều đáng chết cả, nhưng… Ta biết đó chỉ là do đám người cầm đầu.... Người bình thường chỉ là bèo theo dòng nước mà thôi…

Lôi Mị chớp động hai mắt xinh đẹp:

- Phong Gian Mỹ Tuệ Tử là bèo nước.

- Ừm… Nàng là ngoại lệ…

Đường Tiểu Đông không ngừng cười khổ, nữ nhân, thực sự là động vật kỳ quái.

Hắc Long Hội bỏ ra số tiền lớn thuyết phục Dương Quốc Trung đứng ra trợ giúp, Hắc Ưng Đường và Kim Long Đường không nể tình, có phản ứng gì đó, Đường Tiểu Đông cũng mặc kệ. Dù sao Trung Hoa Đường và Hắc Long Hội đã tạm thời ký hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau, địa bàn của hai bang rất yên bình.

Loại hiệp nghị này, ngươi nói thật cũng được, mà giả cũng xong. Dù sao hiện tại Lý Lâm Phủ đang tọa trấn, Hắc Long Hội tuyệt đối không dám không tuân thủ hiệp nghị này.

Sở dĩ không động vào Hắc Long Hội, đó là hắn muốn giữ lại để chế ngự Kim Long Đường, giảm đi một ít áp lực từ Kim Long Đường.

Đương nhiên, giữ lại Hắc Long Hội, cũng là tạo cho mình một địch nhân cường đại, những ngày qua các huynh đệ cũng không quá dễ dàng gì.

Đợi ngày dán thông báo bảng vàng, đối với các học sinh tham gia khoa khảo mà nói, lại giống như kiến bò chảy lửa đứng ngồi không yên, sống một ngày bằng một năm.

Duy có Đường Tiểu Đông trái sờ phải ôm, nắn nắn một chút, đùa giỡn vui vẻ, những ngày này cực kỳ vui vẻ, rất tiêu dao thư thái.

Trung Hoa Đường có Lôi Mị, Đường Sương, Chu Bất Vi quản lý, căn bản không tới phiên hắn quan tâm, nhưng mà Ngọa Long biệt viện, đó là sát thủ tinh anh của Lý Lâm Phủ bí mật huấn luyện, phải nắm chặt chẽ trong tay.

Hắn vốn định để Chu Bất Vi sắp xếp ở trong, lại sợ Lý Lâm Phủ biết, suy tính suy sau, vẫn là tự mình nắm trong tay là nhất. Cho nên mỗi khi rãnh rỗi, hắn liền đảo đến Ngọa Long biệt viện.

Ngày hôm nay, hắn cùng Lý Ngạo đang muốn xuất môn, nửa đường lại bị Địch Diễm cứng rắn lôi đi uống rượu.

Địch Diễm biết các lão bà của hắn quản rất chặt, không để hắn gọi các văn nhân mặc khách rời đi tạo cho thanh lâu yên tĩnh phong nhã, mà chọn một gian tửu lâu nhỏ tương đối yên lặng, điểm vài món nhắm, rồi lần lượt ngồi xuống cạnh nhau, thoải mái ăn uống no

say.

Địch Diễm cười hắc hắc nói:

- Đường huynh, đề thi lần này, đáp án của Đường huynh là gì? Có thể nói cho ta nghe một chút hay không?

- …

Rượu mới vừa vào miệng toàn bộ phún ra, làm cho mặt Đường Tiểu Đông đỏ tới mang tai, mắt trắng trợn ngược.

Đề mục là cái gì, hắn căn bản không nhìn qua, càng nói chi là đáp áp.

Con bà nó là con gấu, người này không việc gì làm, cố ý tìm chuyện mà.

Đầu óc liều mạng chuyển động, đang nghĩ làm sao gạt gẫm vượt qua, ánh mắt vô ý nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi hơi nhướng người dậy.

Trên đường cái, Vương Ngạo Phong cùng Lý Uẩn vừa nói vừa cười sóng vai hành tẩu. Người sau thần thái phấn khởi, biểu tình vui sướng trong bộ lục y hạng nhất.

Phong Lưu - Chương #217