Chương 207: Đồ Dùng Sm Phẩm Chất Tốt Nhất ...


Lão già này là đối thủ cực kỳ lợi hại đây, nếu như không phải ỷ vào quyền thế của Lý Lâm Phủ, chẳng biết hươu chết về tay ai, thật đúng là còn nhiều ẩn số mà.

Ở dưới loại hoàn cảnh xấu cực kỳ, Hắc Long Hội vẫn như cũ có thể đứng sững không ngã, chỉ bằng điểm này, làm người phải bội phục rồi.

Người Cao Lệ chỉ biết YY, so với người Uy Quốc còn kém xa.

Nhi tử của người ta đã tại chỗ rạch bụng tạ tội, cho dù muốn gây khó cho Hắc Long Hội, cũng không thể làm được nữa, không thể làm gì hơn là điều chỉnh cơ thịt trên khuôn mặt, bổ đi bộ dạng không biết gì, mà có vài phần bi thống nói:

- Hoành Dã tiên sinh... Cần gì phải làm vậy. Mọi việc đều có thể thương lượng mà, không cần cứng rắn như vậy… Ai…

Hoành Dã Anh Hùng cúi chào, bình tĩnh nói:

- Xin lỗi, khuyển tử có tội, đã tự sát tạ tội, hy vọng công tử vì cái chết của con lão, nói tốt vài câu với Lý hữu tướng đại nhân.

- Chuyện này… Tự nhiên phải vậy…

Đường Tiểu Đông quay lại ôm quyền với những tên quan quân kia:

- Mấy vị đại nhân…

Một gã quan quân vội vàng ôm quyền lại nói:

- Không nhọc đại nhân phí tâm, hạ quan biết xử lý thế nào rồi.

Một gã quan quân khác liếc mắt nhìn Hoành Dã Anh Hùng, lại ôm quyền hành lễ:

- Ngày sau đại nhân có phân phó gì, chỉ cần phái người thông báo một tiếng, các huynh đệ liều mạng rơi đầu, cũng phải thay đại nhân trút giận.

Đường Tiểu Đông cười ha hả, vỗ vỗ vai bọn họ:

- Đường mỗ ở đây cảm tạ trước, lúc rãnh rỗi nhất định tìm mấy vị uống vài chén, ha hả.

- Đường công tử, tất cả đền bù đều đã xong, Hoành Dã cáo từ trước.

Hoành Dã Anh Hùng cung người với hắn một vòng lớn, hai tay lung lay trong ống tay áo, dùng cách đi quái dị của người Uy Quốc rời khỏi.

Hai hộ vệ một nam một nữ kia làm ra một chiếc ngưu xa, để thi thể đồng bạn lên, rồi theo chủ tử rời đi.

Hai nam nữ hộ vệ trước khi đi thoáng liếc nhìn bằng ánh mắt oán độc, làm trong lòng Đường Tiểu Đông rất không vui.

- Ngươi còn ra vẻ, cẩn thận đừng để lạc vào tay của lão tử, lão tự sẽ thông cúc hoa ngươi đến chết.

Đương nhiên, lời thầm này chỉ nhằm vào mỹ nữ hộ vệ lạnh lùng kia, nam thì không có hứng thú, trực tiếp chém đầu là được.

Lúc này một màn náo nhiệt tán đi, người xem náo nhiệt đều tản ra.

Có người chết, hơn nữa không ít đồ đạc bị đập nát vụn, phải lần nữa tô son trát phán lắp đặt thiết bị rồi, đêm nay phòng khiêu vũ không thể mở cửa nữa.

Tập trung tất cả huynh đệ trong Trung tâm ngu nhạc lại, Đường Tiểu Đông vẻ mặt nghiêm tục nhìn bọn hắn, trầm giọng nói:

- Chuyện vừa phát sinh, tất cả mọi người đều thấy, không nên vì sự nho nhã lễ độ bề ngoài của người Uy Quốc làm mê hoặc, trong xương cốt bọn họ chứa sự hung tàn nhất, so với sói còn hung tàn hơn, gặp phải chuyện này, trực tiếp trảm sát.

- Phải nhớ kỹ, nhân từ với địch nhân, chính là tàn nhẫn với bản thân, ta muốn các người làm hết sức, không phải muốn các ngươi mọi thứ đều liều mạng vì mình, mà muốn các ngươi giữ lại mạng để hưởng thụ, có nạn cùng chịu, chia ngọt sẻ bùi, mọi người có biết rõ không?

Mọi người bộc phát một trận cười vang:

- Lão đại, các huynh đệ hiểu, không chỉ có liều mạng, mà còn phải giữ lại mạng để hưởng thụ.

- Ừm, còn phải giữ mạng lại để cưới vợ nữa, sinh ra ba bốn mươi nhi tử tròn béo.

- Kháo, Tiểu tam, ngươi cưới đứa vợ heo khi nào vậy, một lúc sinh ra bảy tám đứa à?

- Ha ha…

Huynh đệ chết đi được hậu táng long trọng, mặt khác hắn trợ cấp tiền thật dày, để người nhà của họ ở Trung Hoa Đường, thân nhân ở tập đoàn Đường thi làm việc kiếm tiền.

An bài như vậy, làm các huynh đệ chịu cảm động lớn, đều cho rằng mình may mắn có được một người lão đại tốt, mạng nhỏ này giao cho lão đại cực kỳ đáng giá.

Ra sức liều mạng là để làm gì? Còn không phải để hậu nhân có thể sống tốt đẹp sao? Cho dù mạng nhỏ có chết đi cũng không uy phiền chuyện nhà, lão đại đều sẽ thích đáng an trí người nhà bọn họ, ai không cảm động? Ai không muốn bán mạng cho lão đại?

Lôi Mị Đường Sương trở về, tự nhiên cũng mang theo tin tức tốt.

Đi đoạt lại nửa con đường kia cũng không gặp phải nhiều chống cự, chỉ bị thương một huynh đệ, người của Hắc Long Hội bị thương năm sáu người.

Có chuẩn bị sẵn, vẫn bị thương một người?

Xem ra đã đánh giá thấp thực lực của Hắc Long Hội. Chỉ một mình Hoành Dã Anh Hùng, Đường Sương Lôi Mị liên thủ, chỉ sợ vẫn phải thua nhiều hơn thắng.

Đang lúc nói chuyện, thủ hạ báo lại, Phong Gian Mỹ Tuệ Tử của Hắc Long Hội cầu kiến.

Vừa nghe đến tên người này làm cho hắn choáng váng cả đầu, Đường Tiểu Đông nhìn về Lôi Mị:

- Mị nhị, nàng đi đi, quỷ nữ nhân này ta thấy rất phiền.

Lôi Mị ánh mắt mừng rỡ, sau này nếu ngươi cứ ngoan như vậy thì tốt rồi.

Đường Tiểu Đông cười hắc hắc, nói:

- Được rồi, hãy nói ta đi tướng phủ nói tốt cho Hắc Long Hội, còn chuyện về nửa con đường kia, sau này giải quyết.

Liên tục nói lại đón phải cái trừng mắt của Lôi Mị.

- Biết rồi, người ta cũng không phải hài tử nhỏ ba tuổi, lề mề như nữ nhân đâu.

Có Lôi Mị tiếp đón Phong Gian Mỹ Tuệ Tử thỏa đáng, Đường Tiểu Đông từ cửa sau chuồn mất, tự mình dẫn người hộ tống Trưởng công chúa Ngọc Chân trở về Phượng Minh biện viện.

Cùng Trưởng công chúa Ngọc Chân cưỡi mã xa xa hoa, người trong vén rèm cửa sổ lên, tú mục liếc mắt không chớp nhìn hắn.

- Chuyện ngày hôm nay, xử lý cực kỳ tốt.

Hắn an trí gia thuộc của huynh đệ chết đi kia cực kỳ thỏa đáng, không chỉ làm các huynh đệ cảm động, càng làm cho Trưởng công chúa Ngọc Chân rất kính phục.

Mỹ nhân kích lệ, toàn thân không khỏi một trận thoải mái nhẹ nhàng.

Trưởng công chúa Ngọc Chân chớp mắt, than thở:

- May là chàng không có dã tâm quá lớn, bằng không nhất định là một địch nhân đáng sợ rồi.

- Dã tâm? Ai mà không có?

Đường Tiểu Đông cười ha hả:

- Dã tâm của ta đều lớn hơn so với bất kỳ ai, chỉ là…

Hắn liền thấp giọng nói vài câu bên tai Trưởng công chúa Ngọc Chân, Trưởng công chúa Ngọc Chân xấu hổ ửng hồng hai gò má, đánh hắn một cái, sẵng giọng:

- Chàng... Ghê tởm.

Hai gò má mỹ nhân ửng đỏ, e thẹn động nhân, kẻ khác có cố gắng cũng phải xúc động, Đường Tiểu Đông lập tức giơ tay lên, Trưởng công chúa Ngọc Chân sớm biết được ý xấu của hắn, lui tránh đi, bám sát vào cửa sổ nàng còn trả lại cho hắn một vết cắn.

Đường Tiểu Đông cười khổ mặc kệ.

Trưởng công chúa Ngọc Chân chớp mắt, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhíu mày nói:

- Tựa hồ chàng rất hận người Uy Quốc?

Chương 207: Đồ dùng SM phẩm chất tốt nhất (hạ).

Trong mắt lóe có một tia sát khí tức giận, Đường Tiểu Đông thản nhiên nói:

- Người Uy Quốc hung tàn thành tính, vẫn luôn có lòng lang dạ thú đối với Trung Hoa chúng ta, giết sạch bọn chúng cũng không có gì quá.

Nghĩ đến trên Inte đã từng truyền lưu một câu, không khỏi thốt ra:

- Trung Hoa chúng ta dù không có một xử nam, cũng không thể cho Uy Quốc một xử nữ.

- Ta phi.

Trưởng công chúa Ngọc Chân mặt đỏ bừng xấu hổ hung hăng giậm hắn một cước:

- Nam nhân các ngươi thật sự là… Hạ lưu.

Đường Tiểu Đông rung đùi đắc ý nói:

- Khổng Tử nói, sắc đẹp làm dã tính hiện.

Trưởng công chúa Ngọc Chân chớp đôi mị nhãn, sẵng giọng:

- Miệng lưỡi trơn tru… A được rồi, vì sao chàng lại hiểu rõ người Uy Quốc như vậy?

Nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của nàng. Đầu Đường Tiểu Đông khẽ động, hàm hồ nói:

- Chuyện này… Chỉ là một loại dự cảm, chỉ là linh cảm thôi, hắc hắc…

- Chàng…

Trưởng công chúa Ngọc Chân lần thứ hai trừng đôi mắt đẹp, giọng căm hặn nói:

- Chàng thực ghê tởm, chỉ biết làm trò xấu xa là giỏi…

Thấy hắn tựa hồ nghĩ sai ý tứ của mình, lộ ra một bộ dáng mê đắm, làm nàng vừa thương vừa sợ, trong lòng rung động, đôi mắt khẽ chớp, lùi về, hạ rèm cửa sổ xuống.

Đưa Trưởng công chúa Ngọc Chân đến Phượng Minh biệt viện, trở lại trong thành, Đường Tiểu Đông đi đến tướng phủ.

Đi tướng phủ không phải vì chuyện Hắc Long Hội, mà là đi tiếp thu quở mắng của Lý Lâm Phủ.

Có Trưởng công chúa Ngọc Chân đứng ra, Lý Lâm Phủ nhượng bộ, thế nhưng trong đầu khẳng định sẽ không vui, không để hắn tiết hết cơn tức, ai dám cam đoan ngày sau hắn có thể trở mặt không chịu nữa không?

Đến tướng phủ này, đương nhiên phải cho người lặng lẽ gọi Lý Đằng Giao từ cửa sau đi ra, sau đó hai người mới tay trong tay từ cửa chính đi vào.

Hai người tay trong tay đi vào, nhanh chóng đến thu phòng của Lý Lâm Phủ, Đường Tiểu Đông thấp giọng nói:

- Đằng Giao, đêm nay ta không về.

Không trở về trung tâm Ngu Nhạc, đương nhiên là ở trong tướng phủ, vậy thì…

Nhìn vẻ cười mờ ám của hắn, trong lòng hơi hiểu Lý Đằng Giao vừa mừng vừa sợ. Đây chính là lần đầu Đông ca ca chủ động nói ra, lại thấy hắn từ trong lòng móc ra một sợi dây tơ hồng, hai gò má nàng liền hồng lên như ánh sáng bình minh, mắt phượng như tơ, thân người mềm mại đáng yêu.

Sợi tơ hồng kia là do Trưởng công chúa Ngọc Chân ở trên đường mua lấy, vốn là một dây tơ tằm, hắn để thủ hạ tạm thời kết thành nhẫn nhỏ.

Loại tơ này mềm mại, quấn vào không làm bị thương da, là đồ dùng có phẩm chất tốt. Dù sao Lý Đằng Giao cũng chịu thiệt, phải chuẩn bị một chút, hắc hắc.

- Đông ca ca….

Ta kháo, thanh âm rất mềm, rất mị, rất sướng.

Trong lòng Đường Tiểu Đông rung động, xương cốt toàn thân giống như tê dại vậy.

Xem qua không ít phim AV, chỉ là khẩu vị rất nặng làm người khác buồn nôn, cường độ âm thanh giống như loa phát thanh, cũng may âm thanh cô bé nhỏ này không quá nặng, vừa đủ cho khẩu vị mình mà.

Mặt cười của Lý Đằng Giao ửng đỏ xuân ý, mị nhãn như tơ, thở gấp gáp, tựa hồ có chút vội vã.

Đường Tiểu Đông ôm lấy nàng vào trong lòng, miệng rộng hút lấy cái miệng nhỏ nhắn anh đào kia, một trận mãnh liệt, làm cho Lý Đằng Giao toàn thân xụi lơ, thẳng đến khi một tiếng ho nhẹ từ xa truyền vào tai mới bỏ qua.

Đường Tiểu Đông chủ động mãnh liệt như vậy, hơn nữa là cảm kích Lý Đằng Giao, nữa khác là để Lý Lâm Phủ nhìn thấy, nghe được tiếng ho nhẹ của Lý Lâm Phủ , biết mục đích đã đạt được, liền buông tay.

Cô gái nhỏ vẫn còn ở trong tiên giới du ngoạn, đột nhiên gián đoạn, sao biết chuyện gì nữa?

Song chưởng như rắn ôm lấy gáy của Đường Tiểu Đông, nhổm đầu ngón chân, đảo khách thành chủ tiếp tục.

Đường Tiểu Đông vỗ vỗ kiều đồn mê người kia, thấp giọng nói:

- Đằng Giao, coi chùng bị phụ thân nàng mắng chết…

- Hắn dám?

Cô gái nhỏ thở hổn hển, lưu luyến không nỡ rời khỏi cảm giác điên đảo thần hồn, vùi vào trong ngực rắn chắn kia.

Hai người tay trong tay vào thư phòng của Lý Lâm Phủ.

Cô gái nhỏ thái độ khác thường, nhu thuận nhu thục nữ, cúi đầu đứng cạnh người Đường Tiểu Đông, có điều cho dù Đường Tiểu Đông muốn buông tay, cô gái nhỏ lại cầm chặt lấy tay hắn không tha.

Mặt cười một mảnh ửng đỏ, hơn nữa là ngượng ngùng, nửa khác là khó kìm lòng xuân, xuân tâm nhộn nhạo, vẻ đẹp kiều diễm mỹ lệ động lòng người.

- Không ngờ Đường chất nhi mọi người hay kêu tục tằng lại phong lưu như vậy, hì hì.

Liễu Nguyệt Cơ cực kỳ sâu sắc tiếp nhận một lễ, cười nhẹ không ngớt.

Hiện tại nàng đã có thân phận thập di nương, ngay cả Lý Đằng Giao thấy cũng phải miễn miễn cưỡng cưỡng hành lễ vấn an.

Đường Tiểu Đông cười ha hả, len lén nhìn mắt nàng, trong lòng khẽ giật mình.

Vẻ mặt Liễu Nguyệt Cơ mang theo xuân tình tâm hồn rung động, thần tình trong mắt có chút cổ quái, kẻ khác thấy sẽ nghĩ…

Ánh mắt Lý Đằng Giao mơ hồ có chút ghen tỵ, là đố kỵ nàng được sủng ái của Lý Lâm Phủ, hay là cái gì khác?

Tiếp xúc với làn thu ba mềm mại như nước của nàng, trong lòng Đường Tiểu Đông bỗng nhiên khẽ động.

Mị nhãn câu hồn đoạt phách kia rõ ràng biểu hiện xuân tình động người, mơ hồ còn khiêu khích người khác, lại có vài tia ý tứ sâu xa.

Quỷ nữ nhân này…

Không để hắn suy nghĩ nhiều, Lý Lâm Phủ mở miệng nói:

- Hiền tế, nam nhân háo sắc rất là bình thường, có điều…

Trong giọng nói ẩn hàm một tia bất mãn cùng cảnh cáo, đương nhiên còn có tia lo lắng và hối hận.

Lo lắng của hắn không phải không có lý, con rể này cũng quá háo sắc rồi, nhiều nữ nhân như vậy, có thể đồng thời chịu nổi hay sao?

Mà hắn, lại có tiếng cưng chiều con gái, Lý Đằng Giao càng là hòn ngọc quý trong tay hắn, vạn nhất gả qua lại bị lạnh nhạt thì…

Hắn bắt đầu có chút hối hận rồi.

Đường Tiểu Đông biết suy nghĩ trong lòng hắn, liền khom người ôm quyền nói:

- Nhạc phụ đại nhân cứ yên tâm, tiểu tế tuy có chút thói xấu, nhưng tuyệt sẽ không bỏ mặc người, lại càng không để Đằng Giao hiu quạnh.

Hai chữ không dám là một viên định tâm đan cho Lý Lâm Phủ ăn.

Đều là lão bà của hắn, đương nhiên không muốn ai bị lạnh nhạt, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt mà.

Lý Đằng Giao cúi đầu đứng thẳng bên cạnh mỉm cười ngọt ngào, trong lòng rung động, giống như uống phải lọ mật đường vậy.

- Cha, nữ nhi và chư vị tỷ tỷ chung sống rất tốt mà.

Lý Lâm Phủ liếc nhìn nữ nhi bảo bối, thở dài.

Nữ nhân hướng ngoại, con gái còn chưa xuất giá, mà tâm đã sớm không ở Lý gia rồi.

Nếu không phải hiểu rõ quan hệ những nữ nhân này cực kỳ hòa hợp, hắn sẽ kiên quyết không đáp ứng điều kiện có chút vô lý của Trưởng công chúa Ngọc Chân, nói như thế nào thì nữ nhi của mình có chút chịu ủy khuất mà.

Phong Lưu - Chương #207