Chương 205: Khiêu Khích


Mỗi lần đối phương bước tới, liền có một cỗ sát khí ngập trời làm lòng người khiếp sợ tuôn trào, đến khi hắn bước mười lăm mười sáu bước, sát khí uy nghiêm hội tụ thành cơn sóng mãnh liệt dâng trào cuồn cuộn đánh tới, áp bách hắn muốn tan vỡ, không khỏi sợ đến lùi vài bước, mới thoáng giảm đi áp lực.

Không chỉ có hắn, mà ngay cả chúng huynh đệ đều cảm thụ được rõ ràng cỗ sát khí khủng bố làm kẻ khác dựng đứng tóc gáy kia, phải liên tục lui về sau.

“Đùng” một tiếng bạo tạc, hàn mang nhanh như điện quang hỏa thạch đột nhiên chớp động, chớp mắt liền tan biến.

Trên mặt đất, võ sĩ Uy Quốc tàn tật kia vẫn luôn yên tĩnh nằm, vốn trong ánh mắt thống khổ cực kỳ liền mang theo một tia giải thoát bình thản.

Hai tay lão đầu gầy gò vẫn còn trong ống tay áo thùng thình lung lay, giống như một đao vừa rồi không phải do hắn xuất thủ.

Một đao thật nhanh. Một đao thật khủng bố.

Đường Nhu đứng cạnh người Đường Tiểu Đông không khỏi rùng mình một cái, tay nhỏ theo bản năng nắm lấy bàn tay của hắn.

Rất lạnh, cực lạnh.

Trưởng công chúa Ngọc Chân không có võ công, nhưng tựa hồ cũng cảm thụ được sát khí lạnh lẽo làm kẻ khác sợ hãi kia, lui về phía sau Đường Tiểu Đông.

Con mẹ nó, lão già này xuất thủ thực là con mẹ nó dọa người mà.

Đường Tiểu Đông cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Hắn cũng không có võ công, càng không nhìn thấy lão già này xuất thủ ra sao. Ngược lại chỉ nhìn thấy giữa không trung có một đạo quang mang lạnh lẽo kịch liệt lóe lên như điện giật.

Mạnh mẽ chà chà khuôn mặt, hắn quay đến một gã thủ hạ bên người thấp giọng nói:

- Kêu Thiên Bảo lên đây.

Lại quay sang một người khác nói:

- Chạy đến Trung Hoa Đường, thông tri cho mấy người Lôi Mị Đường Sương, ra ngoài cướp lấy nửa con đường kia về cho ta.

Cướp, khẳng định phải động đao chém người rồi, tên thủ hạ kia cao hứng bừng bừng chạy đi.

Đường Tiểu Đông xoay người lại một gã thủ hạ khác thấp giọng phân phó vài câu.

- Lão đại, Hắc Hưu là có ý tứ gì?

Tên thủ hạ kia vẻ mặt mờ mịt không giải thích được.

- Kháo, kêu ngươi đi thì đi đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?

Đường Tiểu Đông cười mắng đạp hắn một cước:

- Mặc kệ ngươi dùng chiêu số gì, nói chung phải làm mấy người Uy cẩu kia tức giận lên.

Sau đó lại căn dặn một câu:

- Cẩn thận một chút, đừng để mạng nhỏ bị mất đó.

- Dạ rõ, lão đại.

Trưởng công chúa Ngọc Chân lui ở phía sau hắn giơ tay điểm điểm lên người hắn, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi:

- Hắc Hưu là cái gì?

Đường Tiểu Đông nháy mắt cười ha hả:

- Chính là… Chờ ta cùng nàng đơn độc một chỗ nàng sẽ biết.

Ánh mắt trưởng công chúa Ngọc Chân ám muội, hai má đỏ bừng lên, xấu hổ cúi đầu.

- Khụ….

Đường Nhu ho nhẹ một tiếng, liếc mắt bất mãn với hành vi giữa ban ngày của hai người này.

Đầu ngón chân truyền đến đau đớn, chắc là nàng hung hăng giậm rồi.

Đường Tiểu Đông cười khổ không ngớt, ngay cả Nhu biểu muội ôn nhu động lòng cũng đánh hắn rồi, mỹ nữ đầu năm nay, bề ngoài ôn nhu mỹ lệ lại che dấu sự bạo

ngược cuồng dã bên trong, rất là bạo lực mà.

- Đại ca.

Vẻ mặt Tần Thiên Bảo bất an đi lên, hắn âm thầm phân phó các huynh đệ diễn trò, lại thật không ngờ đối phương đột nhiên động đao, biến thành một chết hai thương, lại bị thương trên người, làm hắn hổ thẹn trong lòng.

Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai hắn:

- Uy cẩu hung tàn thành tính, chiêu này không thích hợp, đối phó bọn họ vạn lần không thể nương tay nhân từ, bằng không là tự mình tìm chết.

Tần Thiên Bảo nghiến răng nghiến lợi nói:

- Vâng, Thiên Bảo đã hiểu.

- Vị lão tiên sinh kia là ai?

Đường Nhu thấp giọng hỏi, một đao của lão giả vừa rồi, có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sợ, đến lúc này nàng vẫn còn sợ hãi trong lòng.

- Hội trưởng Hắc Long Hội Hoành Dã Anh Hùng…

Tần Thiên Bảo trong lòng cũng còn sợ hãi, lão già này thực sự đáng sợ mà, chỉ khí thế bức người đó, cũng đủ làm tim mật hắn tan vỡ.

Trọng điểm của Trung Hoa Đường là nhằm vào Vương gia cùng Kim Long Đường, sau là Hắc Long Hội, thành viên trọng yếu của đối phương đương nhiên phải biết rõ.

Hoành Dã Thái Lang điên cuồng huy đao chặt chém, bức lui mấy người đệ tử Trung Hoa Đường, thấy có người tới gần, điên cuồng hét một tiếng, Võ Sĩ đao chém thẳng xuống.

- Hỗn đản.

Một tiếng sét đánh, làm toàn thân hắn run lên, người cũng thanh tỉnh lại.

Võ Sĩ đao cách đỉnh đầu chỉ có ba tấc, thật giống như chém tới rồi….

Hắn rùng mình một cái, vội vàng ngừng đao, quỳ rạp trên mặt đất.

- Phụ thân…

Người võ sĩ còn lại cũng vội vàng quỳ xuống dập đầu.

- XXX OOO XXX

Hoành Dã Anh Hùng lạnh mặt hắng giọng, hung hăng răn dạy nhi tử, chỉ là điểu ngữ hắn nói không ai có thể hiểu được.

Ba người Uy Quốc đều dùng ngôn ngữ bản quốc nói chuyện với nhau, oa oa lạp lap, rối tung rối mù, ai cũng nghe không hiểu.

Điểu ngữ này, người bình thường nghe thật không hiểu.

- Cái này.

Hoành Dã Thái Lang quỳ sát trên mặt đất sắc mặt trắng bệch, xoay người quỳ lạy mọi người chung quanh:

- Xin lỗi.

- Mẹ nó, giết huynh đệ của chúng ta, nói một tiếng xin lỗi là được sao?

Các huynh đệ của Trung Hoa Đường bậm môi trợn mắt, khí thế hung hãn.

- Lão phu cho các người một cái công đạo.

Hoành Dã Anh Hùng mặt lạnh hắng giọng nói một tiếng.

- Bát dát.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng tranh đấu cùng chửi bới, làm đầu lông mày hắn nhíu lại.

Ngoài đại môn của trung tâm Ngu Nhạc, không ít người đến xem náo nhiệt, tuy là có người chết, nhưng những người này cũng không e ngại, có người Trung Hoa Đường ở đây mà, hơn nữa, quan quân rất nhanh sẽ đến.

Hoành Dã Anh Hùng nghe thấy nhi tử ở Trung tâm ngu nhạc say rượu nháo sự, lòng đầy giận dữ vội vàng tự mình tới.

Hắn sợ gây ra hiểu lầm, nên chỉ dẫn theo hai tên thân vệ chạy tới.

Thân vào bên trong, hai thân vệ ở ngoài đại môn.

Hai thân vệ kia mặc phục sức Đại Đường, bên hông mang hai thanh đao võ sĩ Đông Dương một dài một ngắn, trong đó có một nữ nhi xinh đẹp, có điều lạnh lùng. Giống như băng mỹ nhân Đường Sương vậy.

Vài huynh đệ của Trung Hoa Đường tay cầm chuôi đao, nhìn chằm chằm bọn hắn.

Lúc này, từ bên ngoài chen vào một công tử ca dáng vẻ lưu manh, bộ ngực banh ra, lộ ra lông mao đen tuyền, trong tay phe phẩy phá chiết phiến không biết nhặt được ở đâu, đi đảo quanh hai người Uy quốc kia.

- Hắc, mỹ nhân, sao lại mặt lạnh vậy, cười với đại gia cái nào.

Công tử ca kia dùng tư thái cố ý gây hấn rõ ràng.

Tất cả người vây xem cười ha hả ồn ào, vốn đang khiêu vũ vui vẻ, mọi người đang cao hứng, không ngờ đột nhiên lủi tới mấy con ma men Uy quốc, nháo sự lên, còn chết mạng người, ai không hận?

Phong Lưu - Chương #205