Chương 193: Điềm Mật Mật


Nàng nhớ tới câu nói của Hoắc Hàn Yên.

Nữ nhân, cả đời truy cầu chính là gì? Còn không phải là một vị phu quân biết yêu thương, chăm sóc mình hay sao? Một nam nhân kỳ lạ giống như hắn vậy, trên đời tuyệt đối chỉ có một, không nhân cơ hội mà nắm chắc, đó chính là ân hận cả đời!

Trong lòng thở dài, Hàn Yên thật sự là số khổ, mới gặp được một nam nhân tốt như vậy đã gặp bất hạnh.

Có lẽ đây chính là vận mệnh của nàng.

Còn vận mệnh tương lại của bản thân thì sao?

Ai, nghĩ nhiều như vậy làm gì vậy, nhân sinh như mộng, hết thảy đều chỉ là mây khó, nắm chặt lấy hạnh phúc trước mắt mới là sự thực.

Hai người ân ái triền miên trên giường, cho đến chạng vạng tối mới lưu luyến rời giường mặc quần áo.

Trưởng công chúa Ngọc Chân tựa như một vị hiền thê, phục thị hắn mặc quần áo, thay hắn chải lại đầu tóc, ánh mắt nhìn về bản Phong Nguyệt đại lục ở trên bàn, khuôn mặt lại hồng lên.

Đường Tiểu Đông cầm cuốn Phong Nguyệt đại lục lên cười hắc hắc.

- Mấy loại sách này, tốt hơn về sau không nên xem!

Trưởng công chúa Ngọc Chân đỏ bừng mặt, cúi đầu giống như hài tử vừa làm sai chuyện gì...

- Cái đó... Là muốn cuốn sách hay khó gặp...

- Đương nhiên là sách hay!

Phong nguyệt đại lục của Đoan Mộc Đại Thẩm trên inte thời hiện đại vô cùng nổi tiếng, đương nhiên phải là sách hay rồi.

- Văn phong thẳng thắn, thông tục dễ hiểu, phá vỡ truyền thống... Ủa, chàng đọc rồi hả?

- A... Không có...

- Thực không?

Trưởng công chúa Ngọc Chân nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ muốn từ nét mặt của hắn tìm ra điều gì đó.

- Ách... Sách có thể khiến cho công chúa điện hạ của ta khen, đương nhiên phải là sách hay rồi, ha ha...

Lời giải thích này dường như có chút gượng ép, hơn nữa mang theo hương vị vuốt mông ngựa lộ liễu, bất quá lại khiến cho trái tim người ta cảm thấy ngọt ngào.

- Hiện tại văn phong thẳng thắn, thông tục dễ hiểu đã trở thành trào lưu trong giới văn đàn, vị Tích Hoa công tử sáng tác ra cuốn sách này quả thực chính là kỳ tài...

Nhìn thần sắc tràn đầy sùng bái trên mặt nàng, trái tim Đường Tiểu Đông đập mạnh một cái.

Biết nàng lại tái phát bệnh cũ, muốn dốc sức mời chào hiền tài ra sức vì dân, Đường Tiểu Đông lập tức nói.

- Đừng sùng bái hắn, tên đó chỉ là một tên hỗn đản không có trí học hành thôi...

Mắng Tích Hoa công tử hỗn đản, chẳng phải là đang mắng chính mình hỗn đản sao?

Hắn theo thói quen xoa xoa khuôn mặt.

- Y, chàng biết hắn.

Trưởng công chúa Ngọc Chân tràn đầy vẻ hiếu kỳ.

- Không có, tuyệt đối không có, loại hỗn đản này, ta tuyệt đối không biết...

Nói nhiều lỡ miệng, Đường Tiểu Đông lập tức tìm cớ chuồn đi. Đương nhiên trước khi đi, phải thưởng thức đôi môi đỏ mọng mê người kia vài lần, vuốt ve bộ ngực cùng bờ mông dụ người phạm tội kia vài cái. Trưởng công chúa Ngọc Chân đứng ở cửa si ngốc nhìn theo thân ảnh cao lớn của hắn dần xa khuất.

Vào trong phòng, nàng ngồi xuống ghế, tay chống cằm, nhìn đến xuất thần.

Gả cho hắn, không có khả năng, chính mình đã thúc phát vị quan, hoàng huynh cũng sẽ không đáp ứng.

Buông tha, tuyệt đối không cam tâm! Xem ra chỉ có thể bảo trì loại quan hệ mập mờ này, chỉ sợ tin đồn, ai...

Ánh mắt rơi xuống quyển Phong Nguyệt đại lục trên bàn, trái tim nàng đột nhiên đập mạnh một cái, tinh tế hồi tưởng lại lời nói của Đường Tiểu Đông, tựa hồ hắn nhận thức vị Tích Hoa công tử kia, hơn nữa hình như còn vô cùng quen thuộc.

Chàng không cho ta biết, tưởng rằng ta không tìm thấy hắn sao?

Trên khuôn mặt vẫn còn lưu lại nông đậm xuân tình chợt hiện lên một nụ cười tinh nghịch.

- Quý Phi nương nương giá lâm!

Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh âm nhu bén nhọn.

- A...

Trưởng công chúa Ngọc Chân cả kinh nhảy dựng lên.

Quý Phi nương nương là ai?

Đương nhiên là ái phi được Đường Huyền Tông sủng ái nhất trong ba nghìn mỹ nhân hậu cung Dương Ngọc Hoàn Dương quý phi rồi.

Từ sau khi Vũ Huệ Phi qua đời, hậu cung vẫn một mực không lập hậu, nhưng bởi vì Đường Huyền Tông quá yêu Dương quý phi, cho nên mặc dù sau này không lập hậu, kỳ thực người nắm quyền trong hậu cung chính là Dương quý phi. Trưởng công chúa Ngọc Chân tuy rằng

là công chúa, nhưng gặp Dương quý phi, cũng phải cung kính hành lễ, kêu một tiếng "Hoàng tẩu".

Dương quý phi đột nhiên tới chơi, khiến cho nàng cả kinh hồn phi phách tán.

Trên giường còn bừa bãi không chịu nổi, đủ loại dấu vết của trận chém giết thảm thiết vẫn còn đang in dấu một cách rõ ràng, trên người chỉ khoác một bộ áo ngủ gợi cảm mỏng như cánh ve, bên trong hoàn toàn không mặc gì, nội y vẫn còn ở trên mặt đất.

Luống cuống tay chân mặc lên áo ngoài, chải lại đầu tóc tán loạn, nội y không kịp mặc vội vàng nhặt lên nhét vào trong người, nhanh chóng gấp lại chăn ấm, còn một điểm đỏ loang lổ tươi đẹp như hoa đào kia cũng cuốn thẳng vào.

Càng nhanh loạn, đụng phải bàn ghế vài lần mới xong, đây là lần nàng chật vật nhất trong đời.

Dương quý phi tiến vào, nàng vội vàng hô lên một tiếng.

- Hoàng tẩu...

Mày liễu của Dương quý phi nhíu lại, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc đánh giá gian phòng, trên giường vẫn còn bừa bộn, cho thấy rõ ràng vừa mới sửa sang qua, chăn gối không được chỉnh tề, ga giường lại tràn đầy nếp nhăn. Ánh mắt nàng nhìn về phía trưởng công chúa Ngọc Chân, đôi mắt duyên dáng xinh đẹp tỏa ra tràn ngập nghi hoặc cùng hiếu kỳ. Kỳ thực, nàng cùng vị tiểu cô cô có tài văn chương này có tuổi tác tương đương, mà nàng bởi vì không chỉ có dung mạo tuyệt đẹp, càng nổi danh là không can thiệp vào chuyện

triều chính, hơn nữa còn tinh thông âm luật, hiểu biết thi từ, mới được Đường Huyền Tông sủng ái. Cô, tẩu hai người thường xuyên trao đổi thi từ âm luật, cùng với chuyện riêng tư. Khi gặp mặt, không hề quan tâm đến lễ tiết, chỉ xưng là tỷ muội.

Vừa rồi một tiếng "Hoàng tẩu" của công cúa Ngọc Chân tràn đầy hoảng loạn bất an, hiển nhiên khiến cho nàng cảm thấy rất kỳ quái.

Nàng biết rõ, sở dĩ tiểu cô cô này thúc phát vi quan là vì ai?

Ngày thường nói chuyện với nhau, trên mặt tiểu cô cô luôn tràn đầy một cỗ bi thương cùng cô đơn vì tương tư đơn phương. Mà giờ phút này, tuy rằng trên mặt tràn đầy hoảng loạn bất an, còn lộ ra vô cùng mỏi mệt, bất quá lại cực kỳ rực rỡ, khiến cho người ta cảm thấy một loại ngọt ngào, hạnh phúc, cùng thỏa mãn.

Nàng là người từng trải, đương nhiên hiểu được đó là chuyện gì.

Trên mặt vị tiểu cô tử này vẫn còn lưu lại nồng đậm xuân tình, hai má ửng đỏ, mặt mày hàm xuân, cả người như tắm trong gió xuân đặc biệt kiều diễm động lòng người, ngay cả nàng nhìn thấy cũng phải đố kỵ. Đây chính là ánh rực rỡ tỏa ra sau khi nữ nhân rơi vào bể tình, đạt được đầy đủ tình yêu, mới có thể đặc biệt diễm lệ động lòng người như thế.

Phong Lưu - Chương #193