Chương 182: Thế Đại Phẩm.


Nhóm khách hành hương đều gục xuống mặt đất, say sưa ngủ. Huyết Sát Nhị lão tựa như người say rượu, khuôn mặt khô gầy lúc trắng lúc hồng, liêu xiêu đứng không vững. Tiểu thư tựa hồ vẫn chưa phát hiện ra chuyện quỷ dị này, vẫn vô cùng thành kính, quỳ gối trên phủ đoàn.

- Cửu... Phu nhân… Chạy mau...

Sắc mặt Huyết Sát Nhị lão đỏ đến dị thường quỷ dị, tựa hồ dốc hết khí lực mới thốt ra được mấy chữ này, Trên trán mồ hôi đổ như mưa, thậm chí ngay cả y phục trên người cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Như Ý vừa mới hoàn hồn, theo bản năng sắp hét lên một tiếng chói tai. Nhưng đúng lúc này, một bàn tay to lớn hữu lực, kịp thời che lấy chiếc miệng nhỏ của nàng.

Dưới vạn phần kinh khủng, nàng chỉ thấy vài đạo hắc ảnh giống như là u linh bay vút qua, Huyết Sát Nhị lão đồng thời ngã xuống. Hai đại cao thủ tuyệt đỉnh cứ như mơ hồ như vậy đi đời nhà ma, thực sự là quá oan uổng rồi

Thần sắc Hoắc Hàn Yên trầm tĩnh như thường, chậm rãi đứng lên, ôn nhu nói.

- Như Ý, đừng sợ.

Vừa mới hoàn hồn, Như Ý chợt nhìn ra manh mối, khó trách trước lúc ra ngoài, tiểu thư lại nhẹ nhàng vuốt ve những thứ mà bản thân mình yêu thích nhất, tràn đầy lưu luyến, tựa hồ sắp quyết định một chuyện cực kỳ quan trọng. Hơn nữa đi dâng hương bái phật, vì sao còn mang theo thứ lẳng lơ diêm dúa mà Đường công tử tặng cho nàng? Đúng rồi, trước khi xuống xe, tiểu thư còn bôi dưới cánh mũi mình một loại cao dược thanh lương. Tuy rằng còn cảm thấy rất nhiều điều nghi hoặc, bất quá tiểu thư đã làm ra thủ thế đừng lên tiếng, nàng cũng chỉ có thể buồn bực trong lòng.

Hiện tại, nàng tựa hồ đã có chút minh bạch, trong lúc nhất thời không biết nên vui hay là nên sợ?

Từ nay về sau tiểu thư có thể thoát ly khổ hải, cùng người trong lòng song túc song phi, không cần khóc thầm mỗi đêm nữa, đây vốn là chuyện đáng phải vu mừng, thế nhưng lão gia quyền khuynh thiên hạ, vạn nhất...

Nàng rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp chỉ có thể nơm nớp lo sợ dìu tiểu thư đi theo đám hắc y nhân.

Cửu phu nhân Hàn Yên mà Tướng gia sủng ái nhất bị bắt cóc, lão sao có thể chịu nổi?

Chỉ vài canh giờ sau, chín thành binh mã đều đã được xuất động, phong tỏa bốn cổng thành cùng tất cả các con đường trọng yếu trong nội thành, khám xét từng nhà, náo loạn đến gà bay chó chạy, người người cảm thấy bất an.

Trinh kỵ quan phủ, mật thám tướng phủ, cao thủ Hắc Ưng đường đều được phái ra, Trung Hoa đường, đường bởi vì lúc này gặp chuyện không nay, bản thân đã sứt đầu mẻ trán, cũng đành tạm gác việc riêng, gia nhâp vào hàng ngũ tìm kiếm Cửu phu nhân.

Một vài tên côn đồ cơ linh đã co rút vào trong hang ổ tránh đi đầu sóng ngọn gió, đám đầu trâu mặt ngựa phản ứng chậm hơn thì thảm rồi, quan quân không hỏi han gì, cứ thế gô cổ lại, không ít người qua lại trên gian hồ cũng gặp phải tai ương.

Đây chính là thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư (hại cá trong chậu).

Trong đại sảnh Tướng phủ, nụ cười trên mặt Lý Lâm Phủ càng đậm, thậm chí hai mắt sáng ngời.

Đường Tiểu Đông cùng Lý Đằng Giao đứng hầu ở một bên, thần sắc tràn đầy bất an, tức giận, thậm chí còn mang theo một chút sát cơ lãnh lệ.

Đám thủ hạ cúi gắm đầu, trên mặt tràn đầy thấp thỏm lo âu, bất an, người nào người nấy câm như hến.

Sáu tên cao thủ hộ vê Cửu phu nhân đều bị lôi ra chém đầu, còn liên lụy đến cả người nhà, thảm không cần phải nói, Huyết Sát Nhị lão bị giết, ít nhất người nhà vẫn xem như là hữu kinh vô hiểm.

- Lý Ngạo!

Lý Lâm Phủ sẳng giọng ánh mắt rơi vào trên người Lý Ngạo.

Trong những người có mặt ở nơi này, chỉ có hắn là sắc mặt vẫn trầm tĩnh như thường.

Đương nhiên, hắn là phụng mệnh lão gia bảo vệ sự an toàn cho cô gia, xảy ra chuyện, tự nhiên không có nửa điểm quan hệ cùng hắn.

Lý Uẩn thì xui xẻo rồi, vừa lên chức không lâu đã sảy ra đại sự như vậy, không mất mạng đã là vạn hạnh. Cho nên, so với người khác hắn lại càng sợ hãi bất an hơn, mặc dù trời rét căm căm, nhưng mồ hôi hắn vẫn không ngừng bốc lên.

- Bẩm tướng gia, trước mắt tạm thời không có manh mối gì, chỉ có thể chậm rãi đợi tin tức từ các phương khác.

Lý Ngạo khom người trả lời, thần sắc bình tĩnh.

Thời điểm này còn dám nói mấy lời như vậy?

Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi thay cho hắn.

Lý Lâm Phủ hừ một tiếng hừ một tiếng, trên mặt tràn đầy biểu lộ không hài lòng.

Mấy tên đáng chết này bình thường thì diễu võ dương oai, đến khi xảy ra chuyện, nguyên một đám rùa đen co rút đầu lại, toàn bộ đều là một đám thùng cơm!

- Hiền tế!

Ngay cả người lão nể trọng từ trước đến giờ, Lý Ngạo cũng đã bó tay, Lý Lâm Phủ đành phải đặt hi vọng lên trên người nữ tế.

Lý Đằng Giao cũng dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, tựa hồ trong lúc này, chỉ có hắn mới có thể nghĩ ra biện pháp.

Đường Tiểu Đông cười khổ thở dài.

- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế cũng như Lý Ngạo, trước mắt chỉ có thể yên lặng nghe ngóng tin tức từ các phương.

- Cửu di nương là người hiền đức nhất định sẽ được trời phật phù hộ, nhạc phụ đại nhân nên bảo trọng thân thể.

Lý Lâm Phủ sao không đau lòng, lão tựa hồ đã tìm khắp mỹ nữ trong thiên hạ, mới tìm thấy Hoắc Hàn Yên hợp khẩu vị của lão. Giờ phút này mất đi, quả thực là muốn cái mạng già của lão mà. Lần trước xảy ra chuyện không may tại Lôi Châu, còn trùng hợp có nữ tế xuất thủ cứu giúp, nhưng cái gì gọi là quá tam ba bận, ái thiếp còn vận khí tốt như vậy sao?

Ba ngày rồi, đã xới ba thước đất của thành thành Trường An lên nhưng vẫn không có chút tin tức gì.

Bởi vì sự tình phát sinh mà thủ hạ lại báo cáo quá chậm, bỏ lỡ thời cơ, cho đến khi xuất động đại quân phong tỏa cửa thành, rất có khả năng đám hung phạm kia đã cưỡng ép Hoắc Hàn Yên chạy khỏi thành. Đương nhiên, cũng có khả năng đám người này đang ẩn nấp tại một nơi hẻo lánh nào đó, chuyện này còn phải xem lá gan của đám người hắc y nhân kia lớn cỡ nào. Về phần ai dám can đảm bắt cóc Hoắc Hàn Yên, nếu như đoán không sai, hẳn là cừu địch của Lý Lâm Phủ. Dù sao, địch nhân của hắn nhiều lắm.

Bởi vì Thiết Huyết trừ gian minh từng có hành động bắt cóc Hoắc Hàn Yên, cho nên hiềm nghi lớn nhất hiển nhiên là rơi vào Thiết Huyết trừ gian minh.

Đây là cách nghĩ không mưu mà hợp của Đường Tiểu Đông cùng Lý Ngạo.

Bất kể có phải là đám người Thiết Huyết trừ gian minh hay không. Tóm lại chuyện này, Thiết Huyết trừ gian minh vẫn không tránh khỏi việc có quan hệ, tôn chỉ của bọn hắn chính là trừ gian diệt ác, mà gian ở đây, tự nhiên là chỉ hữu tướng Lý Lâm Phủ. Lập tức, Hải bộ văn thư công bố khắp toàn quốc, Hắc đọa tập sát lệnh loan truyền khắp thiên hạ, cả thiên hạ đều liều mạng vì tiền thưởng mà hữu tướng đại nhân tuyên bố.

Phong Lưu - Chương #182