Dù sao, sinh hoạt tại đó, ngoại trừ việc ba tháng thông báo lên tổng đường một lần thông qua cơ sở bí bí mật, tổng đường không can thiệp vào tất cả các hoạt động riêng tư.
Biết được nhiệm vụ có độ cơ mật tối cao này chỉ có bốn người Lôi Mị, Đường Sương, Tần Thiên Bảo, Chu Bất Vi. Khi Đường Tiểu Đông phân phó xuống, bốn người đều trợn tròn mắt, đây mà là nhiệm vụ cơ mật tối cao?
Bất quá, lời căn dặn cuối cùng của Đường Tiểu Đông dành cho ba vị mật điệp khiến cho ba người chau mày, trong lòng mơ hồ đã đoán ra được một vài đầu mối. Lời cuối cùng của Đường Tiểu Đông chính là.
- Không cần thăm dò tình báo gì, chỉ cần đến khi Lô châu phát sinh đại sự kiện đủ để chấn động toàn bộ Đại Đường, lập tức dùng chim bồ câu truyền tin.
Sự kiện trọng yếu gì lại có thể rung chuyển toàn bộ vương triều Đại Đường?
Với sự thông minh tài trí của Đường Sương, Lôi Mị, Chu Bất Vi lập tức suy đoán ra được điều gì sẽ xảy ra, Tần Thiên Bảo lịch duyệt chưa đủ, phản ứng hơi chậm hơn một chút. Bất quá chờ đến khi hắn nghĩ ra, khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Lô châu Tiết Độ Sứ là An Lộc Sơn, chẳng lẽ hắn dám khởi binh mưu phản sao?
Chẳng lẽ hắn là thầy bó, biết trước được tương lai?
Đường Tiểu Đông bị ánh mắt quỷ dị của bốn người dọa cho toàn thân run lẩy bẩy, đứng ngồi không yên cười khổ nói.
- Ta... Ta lại nằm mộng... Bất quá là mơ thấy một vài đại sự...
Cũng không thể nói đó là lịch sử phát triển? Dù sao có thể nói khoác thì cứ nói khoác, cứ vượt qua kiểm tra đã rồi tính sau.
Nằm mộng biết trước chuyện tương lai? Có quỷ mới tin!
Lôi Mị cùng Đường Sương trợn trắng mắt, khuôn mặt lập tức hiện ra biểu lộ muốn động hình bức cung, hiểu kỳ đủ để giết người.
- Tên chết dẫm này, mỗi lần đều nói như vậy.
Lôi Mị hận đến nghiến răng, ngọc thủ nắm chặt, tựa hồ muốn đánh người.
- Đường Tiểu Đông, sau này huynh đừng mơ mò lên giường ta!
Nàng hung hăng chửi bới.
Đương nhiên, đầy chỉ là chửi bới ở trong lòng, nàng cũng không dám thốt ra khỏi miệng.
Mặt nàng đột nhiên hồng rực, không cho hắn trên giường, chẳng phải mình thủ hoạt quả (*sống một mình thờ chồng chết) sao?
Nếu như chỉ mỗi mình nàng là nữ nhân của hắn, cách này còn có chút hiệu nghiệm, bất quá nhiều tỷ muội như vậy, không cho hắn lên giường, chính là thỏa ước nguyện của bọn họ hay sao?
Tính đi tính lại, dường như người chịu thiệt hại chỉ có bản thân.
Sau khi đã thử qua trái cấm, tư vị mỹ diệu dục tiên dục tử khi làm chuyện ấy cùng tình nhân khiến cho nàng đã nghiện tư vị này, đặc biệt là mấy ngày sau khi nguyệt sự chấm dứt, loại xung động kỳ lạ này lại càng thêm mãnh liệt, nếu như không phải hắn đang chịu
tang, trong mấy tháng này không biết hắn đã bò lên giường nàng bao nhiêu lần rồi?
Mà bản thân nàng có thể chống cự lại mị lực hấp dẫn của hắn sao?
Hiện tại, nàng cũng không dám chế nhạo những dâm phụ không tuân thủ nữ tắc, hồng hạnh xuất tường, khiến cho thân bại danh liệt rồi. Có đôi khi, ngay cả bản thân nàng cũng...
Trong lúc nhất thời suy nghĩ liên miên, trái tim nàng đập thình thịch, sâu trong thân thể lại mạc danh kỳ diệu sinh ra cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm khiến cho nàng vừa thương vừa sợ kia.
Ai, ta... Ta cũng sắp biến thành một dâm phụ rồi.
Khuôn mặt tuyệt đep của nàng trở nên đỏ bừng, mị nhãn như tơ, đặc biệt nhu mị động lòng người, vô cùng câu hồn đoạt phách. Không nói nam nhân, ngay cả nữ nhân chứng kiến nàng giờ phút này có khi trái tim cũng đập thình thịch.
Trước đó, Đường Tiểu Đông cùng Tần Thiên Bảo đã chuồn mất, Chu Bất Vi cũng thức thời lui ra ngoài.
Hắn là người thông minh, chứng kiến biểu lộ bất mãn muốn giết người của Đường Sương cùng Lôi Mị, khẳng định là có vài lời muốn nói riêng với nhau. Còn nữa hắn là một đại nam nhân, cũng không có ý tứ nghe việc khuê phòng giữa nữ nhân với nhau.
Đường Sương thở dài, trên mặt cũng tràn đầy hiếu kỳ cùng tức giận.
Nếu nói nàng không hiếu kỳ, không tức giận vì biểu đệ xuất đề lại không lộ ra đáp án, đó mới là việc lạ, thậm chí theo một phương diện nào đó, sự hiếu kỳ trong nội tâm nàng so với Lôi Mị còn mãnh liệt hơn nhiều, chỉ có điều theo thói quen cất sâu trong lòng không biểu lộ ra mà thôi.
Biểu đệ này nàng càng tiếp xúc lại càng không hiểu, làm việc thường thường ngoài dự đoán của mọi người, nhưng đều là hành động kinh người. Đến tột cùng trên người hắn còn cất giữ bao nhiêu điều bí mật?
Chúng tỷ muội, không phải là chưa từng ép hỏi qua, thậm chí Mị muội còn sử dụng một vài phương pháp cực đoan. Bất quá hắn luôn tự bào chữa, qua loa cho xong việc, khiến cho người ta hận đến ngứa răng, quả thực là có một loại ham muốn muốn banh đầu hắn ra, nhìn xem ở bên trong đến cùng còn có bao nhiêu bí mật mê hoặc lòng người.
Càng bị hiếu kỳ, lại càng muốn giải thích nghi hoặc trong lòng. Trong lúc bất tri bất giác đã bị hắn hấp dẫn mất đi phương hướng của bản thân.
Muốn nói nàng không có bất kỳ chút hiếu kỳ nào, đó là giả dối.
Trong chúng nữ, ngoại trừ Kha Vân Tiên, tuổi của nàng là lớn nhất, thân thể tâm trí đều đã bước vào giai đoạn thành thục. Chúng tỷ muội lặng lẽ bàn tán một vài chuyện khiến cho người ta đỏ mặt, chứng kiến cử động thân mật giữa hắn cùng chúng tỷ muội, mà bản thân mình tựa hồ bị quên đi, trong nội tâm nàng cũng không khỏi có chút thất lạc.
Có lẽ đây là bởi vì quá mức lãnh đạm, bất cận nhân tình sao?
…
Trường An không chỉ là thủ đô của Đại Đường, hơn nữa còn là trung tâm chính trị, văn hóa, kinh tế của cả thiên hạ. Cho dù tuyết trắng giăng đầy trời, gió lạnh gào thét, cũng không thể che lấp nổi vẻ đô hội của Trường An. Hai bên đường cái vẫn bày bán đủ mọi loại
hàng hóa rực rỡ muôn màu, người đi như nước chảy, vô cùng náo nhiệt. Vương Minh Lãng nhe răng nhếch miệng, nửa nằm nửa ngồi trên nệm êm, miệng rê hừ hừ, bộ dáng có vẻ thống khổ vạn phần. Trong góc, hai chậu than hồng tỏa ra hơi ấm khiến cho không khí trong thùng xe ôn hòa như mùa xuân.
Hắn là người rất biết hưởng thụ, đương nhiên vất vả bôn ba gần mười năm, hôm nay công thành danh toại, đương nhiên là phải hưởng thụ cho tốt. Rượu là loại nữ nhi hồng thượng hạng, tinh khiết, thơm ngon.
Có rượu ngon, đương nhiên là không thể khuyết thiếu mỹ nữ.
Mỹ nữ đang cuộn tròn nằm trong ***g ngực của hắn, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.
Xác thực mà nói là nằm giữa hai chân hắn, đang ra sức thổi tiêu cho hắn, khó trách Vương Minh Lãng rên hừ hừ.
Có thể bò lên vị trí tổng quản ngoại vụ của vương phủ, hắn cho rằng, chức vị này đã là đỉnh phong trong sự nghiệp của hắn, hơn nữa lại đang trong giai đoạn hoàng kim nhất trong cả đời nam nhân, nếu không hưởng thụ cho tốt, về già rồi có muốn hưởng thụ
cũng không hưởng nổi rồi.