Chương 159: Tài Trạng Nguyên


Ba đĩnh bạc hai mươi lượng nhét vào trong tay Trương Lãng, Đường Tiểu Đông lập tức nắm lấy của quý của hắn nói:

- Tiểu tử ngươi nghe ta được rồi, thấp nhất phải bán giá bốn mươi lăm lượng, bán được một quyển cho ngươi năm lượng, bán tốt lại tăng giá, chơi ta, hừ hừ!

Một tiếng hừ lạnh để Trương Lãng sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nếu không phải Đường Tiểu Đông còn nắm jj của hắn, sợ rằng thực sự mềm nhũn ngã xuống.

- Lão đại yên tâm, sách này tuyệt đối bán chạy, lão đại chờ tin tức của ta đi, hắc hắc.

Trương Lãng lòng tin mười phần, vỗ ngực thình thịch rung động.

Hắn xem sách H so với ăn cơm còn nhiều hơn, các màn trong sách đã có chút chết lực, lực miễn dịch hơn người.

Nói thực đi, sách lão đại làm ra, thực sự là xx cương hãn tới phát nóng, không thể chê được, tuyệt đối bán chạy! Hơn nữa bán được càng nhiều, hắn cũng càng kiếm được nhiều tiền, hắc hắc, lần này phát tài rồi.

Hắn kích động chạy ra khỏi học đường.

Chỉ một canh giờ sau, người này đỏ bừng mặt chạy về, từ trong lòng móc ra một đống ngân phiếu, cao hứng bừng bừng nói:

- Lão đại, lão đại nhìn, tổng cộng tám trăm lượng bạc.

- Tám trăm lượng?

Đường Tiểu Đông bị dọa giật nảy mình, vậy chẳng phải là một quyển bán tám mươi lượng?

Con bà nó là con gấu, thứ này thực sự bán chạy như vậy?

Lúc này lấy ra hai mươi bản giao cho Trương Lãng, lại đưa thêm một tờ ngân phiếu và mấy thỏi bạc, ước chừng cũng trên dưới trăm lượng, vỗ vỗ vai hắn vỗ vỗ:

- Làm cho tốt.

Trương Lãng mừng rỡ mở rộng miệng đủ để nhét vào hai cái bánh bao thịt, liều mạng gật đầu.

Hắn hiểu rõ ý tứ của lão đại, loại cơ hội phát tài này rất khó gặp gỡ, lão đại chọn hắn chính là tín nhiệm đối với hắn, đương nhiên hắn phải liều mạng thể hiện.

Chỉ cần bán một quyển là có năm lượng bạc, động mồm động miệng một chút là bán đi, công tác nhẹ nhàng như vậy, thù lao lại cao, hơn nữa lão đại rất rộng tay, một lần thưởng chính là trăm lượng bạc, lão đại sảng khoái rộng rãi như vậy, lấy mạng ra để nịnh bợ cũng giá trị.

Lúc nghỉ ngơi, Đường Tiểu Đông thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Trương Lãng thỉnh thoảng kéo một đồng học tới góc phòng, chốc lát sau đã hoàn thành sinh ý, hai mươi bản Phong Trần Kiếp rất nhanh tiêu thụ không còn, thẳng thắn đưa cho hắn toàn bộ bảy mươi bản, tùy ý hắn chi phối.

Chỉ trong một buổi sáng, một trăm bản Phong Trần Kiếp tiêu thụ không còn, thậm chí không ít đồng học quấn quýt lấy Trương Lãng muốn mua, dĩ nhiên không ít người đưa tiền đặt cọc.

Thấy giám sát ngự sử và mấy hộ vệ phụ trách đều cầm một quyển trong tay, Đường Tiểu Đông không khỏi bội phục năng lực đẩy mạnh tiêu thụ của tiểu tử này.

Buổi trưa trên đường trở về trực tiếp nói với Tần Thiên Bảo, Tần Thiên Bảo cười ha ha:

- Đại ca, huynh yên tâm, loại sách kia, ngưu bức hơn rất nhiều so với những loại từng xuất hiện, tuyệt đối dễ bán, Thiên Bảo để bọn họ in ấn một nghìn bộ.

Tiểu tử này sáng sớm trốn trong phòng mấy quan nhân ngủ vù vù nửa ngày liền, tinh thần hiện tại tốt hơn sáng sớm không biết bao nhiêu lần.

Một nghìn bản?

Đường Tiểu Đông cười ha ha đấm hắn một quyền:

- Tiểu tử, ngươi giỏi!

Không tính hắn khổ cực “sáng tác”, trang giấy, mực, in ấn các loại, thành phẩm tối đa chỉ ba lượng bạc, lại trừ đi phí tiêu thụ cho tiểu tử Trương Lãng, lợi nhuận thu về chí ít là bảy mươi lượng bạc một quyển, một nghìn bản bán sạch sẽ mà nói, con bà nó là con gấu, so với bán thuốc phiện còn lãi hơn.

Trở lại Túy Tiên Lâu, Đường Tiểu Đông trực tiếp lấy hai trăm lượng bạc cho các huynh đệ tăng ca in ấn, khiến bọn họ mừng rỡ mặt mày sáng bừng phấn chấn.

In ấn báo chí xong, Đường Tiểu Đông lại để bọn họ tăng cường in ấn một nghìn bản Phong Trần Kiếp, chính mình ăn xong bữa trưa liền vùi đầu viết lách, tranh thủ trong ngày hôm nay xong quyển thứ hai.

Kiếm tiền làm trọng, tạm thời buông tha dự định Lộc Đỉnh Ký của lão Kim, toàn lực viết Phong Trần Kiếp trước.

Hắn quả nhiên không nhìn lầm người, năng lực tiêu thụ của Trương Lãng không thể chê, một nghìn bản sách H, chỉ trong bốn ngày đã tiêu thụ sạch sẽ không còn, vì tránh cho sách quá nhiều, cuối cùng chỉ in thêm một nghìn bản rồi dừng lại.

Kiếm được đầy bồn đầy bát, bởi vì kỹ thuật in ấn quá mức lạc hậu, sách lậu còn chưa xuất hiện. Bộ Phong Trần Kiếp thứ hai đã bắt đầu đưa lên thị trường tiêu thụ, tiêu thụ nóng nảy dị thường.

Trong giới công tử ca nhiều tiền “Tích Hoa công tử” trở thành đề tài được đàm luận nhiều nhất, loại miêu tả thông tục dễ hiểu này càng có thể nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người, kích thích trần trụi kia mới là điểm trâu bò chân chính.

Tích Hoa công tử trong giới văn đàn cũng trở thành oanh động thật lớn, loại phương pháp sáng tác chưa bao giờ xuất hiện này đã đánh vỡ thông lệ, về phần thị phi, càng tài tử nghị luận đều cho rằng không đọc.

Nhưng trong giới sách H, những người chuyên môn dựa vào sách H để sống bắt đầu học tập loại phương pháp sáng tác mới mẻ này, trong lúc nhất thời, Đại Đường lưu hành rộng rãi xu thế “ư ư a a +…”, hơn nữa càng dần càng mãnh liệt.

Chỉ bốn chữ “ư ư a a +…” này đã chiếm một bộ phận nho nhỏ, dựa theo tập phân chia, kiếm tiền càng thêm dễ dàng.

Chỉ có ngu ngốc mới không để ý tới tiền.

Diệu diệu sinh được xưng là đệ nhất dâm trong giới sách H còn xấu hổ không chịu nổi, tại chỗ phun máu ba thăng, đi đời nhà ma.

Phong Trần Kiếp đã ra tới tập thứ bảy, số lượng tiêu thụ chỉ cao hơn chứ không thấp, rất nhanh tập thứ tám được viết ra, càng thêm rung động toàn bộ giới sách H, ngay cả Trương Lãng tiêu thụ sách cũng bị uy hiếp thân thể.

Dù sao có một số tên vô cùng trâu bò hạ lời ngoan độc, nếu như trong vòng nửa tháng không thấy tập thứ tám ra thị trường, hắn sẽ sai người chém thành tám khối.

Nhiều người tức giận khó phạm, Lộc Đỉnh Ký của Lão Kim không thể tiếp tục viết, đồng thời viết xong tập thứ tám, Đường Tiểu Đông đã bắt đầu viết chữ đầu tiên của

bộ Phong Nguyệt Đại Lục.

Phong Nguyệt Đại Lục của Đoan Mộc Đại Hà chính là một trong những bộ sách hắn thích nhất, ngay cả Tử Xuyên của Lão Trư, đáng tiếc hoàng đế không vội thái giám đã vội, nhiều năm vẫn không đợi được hai đại tác giả kia viết tiếp, hiện tại cho dù có viết thì cũng không thể thấy được nữa rồi.

...

Thập Lý Tập ngay dưới chân núi Lạc Vân, nguyên bản là nơi hoang vu, bởi vì có sự tồn tại của thư viện Lạc Vân, bắt đầu có tiểu thương tới đây buôn bán, theo đó tiểu thương và nông hộ ở lại, nhiều năm tích lũy dần dần trở thành một thị trấn lớn quy mô chừng nghìn hộ dân.

Người qua lại giữa thị trấn này và kinh đô nối liền không dứt, cửa hàng san sát, hàng hóa rực rỡ muôn màu, có vẻ náo nhiệt phi phàm.

Phong Lưu - Chương #159