Tất cả mọi người nhao nhao đứng lên, quan sát địa đồ, chỉ có Đường Sương, Lôi Mị, Chu Bất Vi là vẫn ngồi nguyên trên ghế không nhúc nhích chút nào bất quá ánh mắt nhìn về phía hắn tựa như là đang thấy người sao hỏa, khiến cho toàn thân hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Lôi Mị nghiêng đầu, ghé sát vào bên tai hắn, thì thào. - Mị nhi cùng Sương tỷ đều tin lời huynh nói.
Biểu lộ nịnh nọt của nàng khiến cho Đường Tiểu Đông cảm thấy đầu to như cái đấu, huy động toàn bộ cơ mặt, cố biểu lộ ra vẻ mê đắm nói.
- Mị nhi, nàng hôm nay thực xinh đẹp.
Lôi Mị đỏ mặt, trợn trắng mắt nhìn hắn, thấp giọng nói.
- Người xấu...
Phụt...
Đường Sương ngồi ngay ngắn ở bên cạnh nhịn không được cười nhẹ một tiếng, bất quá, biểu lộ trên khuôn mặt nàng biến hóa nhanh như tốc độ ánh sáng, người khác chưa kịp thấy rõ nàng đã khôi phục biểu lộ đạm mạc lạnh như băng. Lôi Mị càng têm xấu hổ, trợn mắt hung tợn nhìn hắn.
Dùng công lực tinh thâm của Đường Sương, công thêm việc lúc nào nàng cũng chú ý tới Đường Tiểu Đông, toàn bộ lời thì thầm to nhỏ của hai người nàng đều nghe được không lọt một chữ nào, ngược lại bởi vì Chu Bất Vi ngồi khá xa, không nghe thấy hắn cùng Lôi
Mị đang nói cái gì, bất quá từ biểu lộ trên mặt ba người, tựa hồ vẫn hiểu được một chút. Thấy biểu lộ cười mà không cười của hắn, Đường Tiểu Đông trừng mắt nhìn hắn nói.
- Bất Vi, ngươi có ý tưởng gì?
Chu Bất Vi đứng lên ôm quyền thi lễ.
- Lão đại, Bất Vi cho rằng, chúng ta nên phái người đi khảo sát một chút mới có thể quyết định một cách chính xác được.
Đường Sương cùng Lôi Mị đều đồng thời gật đầu, Đường Tiểu Đông nói.
- Tốt, chuyện này do ngươi phụ trách!
Chu Bất Vi ôm quyền.
- Bất Vi tuân mệnh.
Khảo sát tại khu hoang vắng phụ cận thành Trường An, có lẽ phải mất vài ngày lưu lại bên trong rừng núi, nói không chừng sẽ gặp phải các loại độc trùng mãnh thú. Chu Bất Vi chọn ra mười tên thủ hạ vô cùng cường tráng, mang theo đầy đủ vũ khí quần áo, cùng năm
ngày lương không cùng nước sạch.
Lúc gần đi, Đường Tiểu Đông kéo hắn qua một bên, thấp giọng nói.
- Đây chính là chỗ ẩn thân tị nạn của chúng ta, tuyệt đối không thể sơ sẩy!
Chu Bất Vi nghiêm mặt.
- Lão đại an tâm, đó cũng là chỗ tị nạn của Bất Vi, tự nhiên không thể xem thường.
Lời này của Đường Tiểu Đông, càng khiến cho hắn khẳng định không lâu sau, thành Trường An tuyệt đối sẽ phát sinh chiến loạn, chỉ là đến lúc đó, Đại Đường
hoàng triều Lý thị cũng sẽ bị cường địch tiêu diệt! Rốt cục ai lại có được thực lực khiến cho người ta sợ hãi như vậy? Có thể công chiếm thành Trường An? Hắn cũng rất muốn hỏi, nhưng với tư cách là thuộc hạ, hắn vô cùng tinh tưởng chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi, chỉ có thể cưỡng chế lòng hiếu kỳ mãnh liệt trong nội tâm, mang theo mười thủ hạ xuất phát.
Với người công lực thâm hậu như Đường Sương cùng Lôi Mị, thị lực, thính lực đương nhiên là nhất đẳng, Đường Tiểu Đông biết rõ những lời đối thoại giữa hắn cùng với Chu Bất Vi không có chữ nào lọt khỏi tai hai nàng. Vừa nói xong, hắn đã muốn chuồn thẳng, nhưng Lôi Mị ra tay nhanh hơn lập tức túm lấy bả vai của hắn.
- Phu quân, có việc gì mà phải đi gấp như vậy?
Tiểu mỹ nhân cười tủm, khuôn mặt tràn đầy thần sắc bất hảo, Đường Tiểu Đông thầm kêu khổ, linh cơ khẽ động, nói.
- Đúng rồi, Mị nhi, Sương tỷ, chúng ta đi xem Ngọa Long biệt viện của Lý Lâm Phủ.
- Ngọa Long biệt viện?
Đường Sương vẫn là lần đầu tiên nghe thấy nơi này, tránh không khỏi nội tâm có chút hiếu kỳ, đợi Đường Tiểu Đông giải thích xong, lập tức động dung. Thành công di chuyển mục tiêu, Đường Tiểu Đông thầm hoan hô, lập tức hướng thẳng đến tướng phủ, kêu Lý Ngạo dẫn đường. Lý Ngạo đã sớm được Lý Lâm Phủ thông tri, sao dám lãnh đạm. Nếu như nói đến lòng trung thành, có lẽ hắn trung thành với Hoắc Hàn Yên còn hơn cả Lý
Lâm Phủ, dù sao nếu không có Hoắc Hàn Yên, chén cơm của hắn đã sớm bị người khác đoạt mất. Bề ngoài của hắn để lại cho người ta ấn tượng hung ác, vô tình, nhưng bên trong hắn lại là một bầu máu nóng, chí khí nam nhi, có ân tất báo.
Thân là tổng quản ngoại sự Tướng phủ, người phụ trách Ngọa Long biệt viện, hắn tự nhiên cũng là một thành viên trung tâm của Lý gia, biết được rất nhiều cơ mật. Lý Lâm Phủ thân là hữu tướng, được Đường Huyền Tông vô cùng sủng tín, quyền khuynh thiên hạ, tự nhiên có rất nhiều địch nhân, mà có một vài chuyện đặc biệt phải sử dụng những thủ đoạn đặc biệt để xử lý. Cho nên, lão dựng lên Hắc Ưng đường, mục đích chính là nắm trong tay toàn bộ động tĩnh trong thành Trường An. Tuy rằng Đường Tiểu Đông là nữ tế lão vô cùng hợp ý, nhưng không có ngoại lệ vẫn bị giám thị, thu thập toàn bộ tư liệu về hắn. Bản thân Lý Ngạo cũng từng xem qua những phần tư liệu này, đối với từng câu chuyện thần thoại mà Đường Tiểu Đông sáng tạo ra, nội tâm Lý Ngạo vừa hiếu kỳ lại vừa ngạc nhiên khâm phục.
Tuy rằng hắn không biết mối quan hệ mập mờ giữa Đường Tiểu Đông cùng Hoắc Hàn Yên, bất quá dựa vào lần chuyển lời trước đó, hắn đã cảm thấy quan hệ giữa hai người không hề đơn giản, cuối cùng quy kết cho rằng, Hoắc Hàn Yên rất tín nhiệm Đường Tiểu Đông.
Chỉ nói chuyện vài câu ngắn ngủi cùng Đường Tiểu Đông, lại khiến cho hắn vô cùng tin tưởng, người này mới là minh chủ chân chính.
Hiện tại, Lý Lâm Phủ giao cơ hội cho hắn, hắn phải nắm thật chắc.
Bốn người đi sâu vào một con hẻm vắng người qua lại, Lý Ngạo bất ngờ nói.
- Có ba kẻ theo đuôi!
- Bốn kẻ.
Lời nói kinh người của Đường Sương, khiến cho nội tâm Lý Ngạo kịch chấn. Nghe giang hồ đồn đại, bên trong lớp đệ tử trẻ tuổi của Thục trung Đường Môn, kiệt xuất nhất chính là Đường đại tiểu thư Đường Sương, hôm nay chỉ bằng hai chữ này đã khiến cho Lý Ngạo hoàn toàn tin tưởng. Đường Tiểu Đông cười khổ, hắn hoàn toàn không cảm thấy bất cứ điều gì khác thường, không nghĩ tới lại có tới tận bốn người đang theo
dõi phía sau lưng.
Nhưng dù sao Đường Sương, Lôi Mị đều là cao thủ số một số hai, Lý Ngạo thâm sâu, tràn đầy khí thế bá đạo, quỷ dị, có thể được Lý Lâm Phủ trọng dụng, tuyệt đối không phải là hạng thùng cơm, có ba đại cao thủ nơi này, cho dù trời sập cũng có bọn họ ghé lưng chống đỡ, căn bản không cần mình rút súng, phung phí đạn dược.
- Làm thịt toàn bộ?
Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, Lý Ngạo nhìn về Đường Tiểu Đông, rõ ràng là đang dò hỏi ý của hắn.
Lôi Mị nhíu mày.
- Tựa hồ võ công kẻ thứ tư không dưới chúng ta.
Đường Sương đột nhiên dừng bước.
- Sao vậy?
Ba người không hẹn mà gặp đồng thời dừng bước.
- Ta cảm giác tựa hồ còn có kẻ thứ năm!
Lông mày Đường Sương nhíu chặt lại, khuôn mặt hiện lên vẻ bất an.