Chương 130: Trưởng Công Chúa Ngọc Chân


- Công chúa thứ tội, tại hạ chỉ nói giả thiết.

Đường Tiểu Đông vô cùng thong dong trấn tĩnh ôm quyền thi lễ.

Hắn như thế nào không biết nguyên nhân vì sao khuôn mặt trưởng công chúa Ngọc Chân đỏ lên, bản thân cùng Hoắc Hàn Yên có quan hệ ám muội, so sánh nàng với Hoắc Hàn Yên, chẳng phải ám chỉ nàng thông dâm với mình sao?

- Con bà nó là con gấu, liên tưởng cũng quá phong phú đi?

Trong lòng hắn thầm mắng một tiếng.

Kỳ thật, người trưởng công chúa Ngọc Chân ái mộ nhất chính là thi tiên lý Bạch, đại vĩ nhân như Lý Bạch, hắn kính trọng còn không kịp, há có thể đánh chủ ý lên nữ nhân của ông ta chứ?

Mục đích của hắn đơn giản là muốn trưởng công chúa Ngọc Chân đứng trên lập trường Hoắc Hàn Yên mà suy nghĩ.

Một nữ nhân vào tuổi dậy thì gả cho một nam nhân đáng tuổi gia gia của mình, có thể hạnh phúc được sao?

Trưởng công chúa Ngọc Chân không khỏi phát ra một tiếng thở dài, không nói đến Hoắc Hàn Yên, ngay cả công chúa thân thể vạn kim, chung thân đại sự của bản thân há do mình tác chủ? Bản thân nhập vào của phật, chẳng qua là một sự trốn tránh bất đắc dĩ, hoặc có thể nói là một sự đấu tranh yếu ớt.

Trong xã hội phong kiến nam tôn nữ ti này, vận mệnh của nữ nhân chịu sự chi phối của nam nhân, nữ nhân dám can đảm đấu tranh với thế tục, kết cục rất thê thảm, nàng thân là công chúa tôn quý, cũng không đủ lực đấu tranh.

- Hàn Yên là một người có máu có thịt có suy nghĩ, cũng có quyền truy cầu hạnh phúc chung thân của mình.

Lời nói của Đường Tiểu Đông như sét đánh giữa trời quang, không những khiến Hoắc Hàn Yên ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú, mà ngay cả trưởng công chúa Ngọc Chân đang đắm chìm trong chuyện xưa cũng chấn động toàn thân, ngồi thẳng, mắt phượng lộ vẻ phức tạp.

Những lời thẳng thắn khiêu chiến toàn bộ thế tục lễ nghĩa này của Đường Tiểu Đông khiến cho phương tâm của trưởng công chúa Ngọc Chân cùng Hoắc Hàn Yên vô cùng rung động, ngay cả Như Ý vừa mới tiến vào quỳ sát bên cạnh Hoắc Hàn Yên cũng mở lớn chiếc miệng nhỏ, đôi mắt linh động ngơ ngác nhìn Đường Tiểu Đông.

Trưởng công chúa Ngọc Chân tựa như sét đánh, khuôn mặt đầy vẻ mờ mịt, đôi mắt đẹp tràn ngập xấu hổ cùng giật mình, khâm phục, cùng bất đắc dĩ. Đúng vậy, phụ nữ nào lại không có tâm mơ tưởng không có tâm truy cầu? Tại sao lại không có quyền truy cầu hạnh phúc cả đời mình. Nàng vô cùng ái mộ thi tiên Lý Bạch, nhưng lại không thể nói ra, không ngờ Đường Tiểu Đông lại chính miệng nói ra, sao có thể không khiến trái tim nàng rung động.

Trong khiếp sợ còn bao hàm khâm phục, không kìm lòng được một lần nữa đánh giá lại người nam tử thỉnh thoảng lại có hành động kinh người này, dáng vẻ cởi mở hào phóng nhưng thận trọng, phong lưu thành tính. Cho dù nhìn thế nào đi chăng nữa vẫn thấy hắn rất bình thường, chỉ là càng quan sát, lại càng cảm thấy trên người hắn tràn đầy những điều thần bí, cũng chính là những điều thần bí này, mới tạo cho hắn một mị lực riêng biệt, tựa như là nam châm, khiến cho người ta trong lúc bất tri bất giác sinh ra hiếu kỳ với hắn, do đó muốn tiếp cận hắn, tìm hiểu hắn, cởi bỏ những điều thần bí trên người hắn.

Trái tim đột nhiên đập loạn xa, má ngọc không hiểu sao lại bắt đầu hồng rực lên.

Cuối cùng, nàng đã hiểu tại sao lại có nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy đồng thời yêu mến hắn?

Lại nghĩ đến người kia, nàng không khỏi thở dài một tiếng.

Hoắc Hàn Yên cũng bị những lời kinh thiên động địa của Đường Tiểu Đông khiến hưng phấn đến khuôn mặt đỏ ửng, tâm hồn thiếu nữ kinh hoàng không thôi. Nếu như nói, cả đời nàng muốn theo đuổi điều gì? Hiện tại, nàng có thể khẳng định, nàng đã tìm được điều đó. Vì phần tình yêu điên cuồng này, cho dù phải trả bằng tính mạng, nàng cũng sẽ không hối tiếc!

Ngồi bất động một lúc lâu, trưởng công chúa Ngọc Chân mới thở dài một tiếng, lẩm bẩm tựa như đang hỏi Đường Tiểu Đông.

- Phụ nữ thực sự có quyền truy cầu hạnh phúc của bản thân sao?

- Có, rất nhiều năm về sau, phụ nữ sẽ được giải phóng, duy trì nửa bầu trời của nam nhân, nữ tổng thống, nữ tổng giám đốc... Ách...

Chứng kiến biểu lộ cổ quái của tam nữ, Đường Tiểu Đông đột nhiên có một loại xúc động tự muốn vả vào mặt mình.

Chủ đề đến đây chợt dùng lại, ánh mắt hiếu kỳ muốn giết người của trưởng công chúa Ngọc Chân khiến cho linh cơ hắn khẽ động, ấp úng nói.

- Ví dụ như... Ví dụ như... Hoàng đế Võ Tắc Thiên.

Một đời nữ hoàng Võ Tắc Thiên, khen chê đủ loại, tuy rằng nữ nhân làm hoàng đế, nhưng vẫn là xã hội trọng nam khinh nữ, căn bản địa vị của nữ nhân không có chút cải thiện nào. Trưởng công chúa hơi nhíu mày, không biết có phải là không hài lòng với câu trả lời

này của hắn hay là do chuyện này có quan hệ đến Lý gia Đại Đường.

Bước đến trước mặt Đường Tiểu Đông vẫn còn đang quỳ dưới đất, trưởng công chúa Ngọc Chân đột nhiên hung dữ nhìn hắn.

- Đến cùng, trong đầu ngươi còn có bao nhiêu ý niệm cổ quái mà không muốn cho người ta biết?

Thấy nàng không ngừng quơ quơ vài tập giấy trước mặt mình, Đường Tiểu Đông nhất thời trở nên mờ mịt. Nghe xong Hoắc Hàn Yên giải thích, Đường Tiểu Đông mới gãi gãi đầu. Vài tập giấy kia chính là vũ khúc Thủy Binh Viên mà hắn vẫn thường ngâm nga, Hoắc Hàn Yên cùng Đường Nhu nghe được sau đó cùng nhau phổ nhạc. Trong một lần diễn thử, bị trưởng công chúa Ngọc Chân nghe thấy, thu lấy tất cả nhạc phổ. Hôm nay mới lại cầm đến, không ngờ lại xảy ra sự việc khiến cho nàng vừa thẹn vừa xấu hổ này.

Từ chuyện múa thoát y tại thanh lâu Lôi châu, nội y tình thú gợi cảm, "Tiếu ngạo giang hồ" hùng hồn bi tráng, hội thi thơ biệt viện Phượng Minh, khắc bản mỗi ngày, Đại Đường Tân Văn Báo thông báo tin tức một cách kịp thời chuẩn xác, sườn xám thịnh hành trong tầng lớp nữ tử Đại Đường, không, chuyện nào lại không chấn động cả Đại Đường. Những nhạc phổ trong tay nàng đều đều có âm luật hoàn toàn trái ngược với âm luật Đại Đường, quả thực là vô cùng mới lạ, nhẹ nhàng trôi chảy, khiến cho tâm tình con người ta vô cùng thư sướng, không kìm lòng được muốn hoa chân múa tay, lại một lần nữa khiến cho nàng rung động hiếu kỳ.

Rốt cục, hắn là một nam nhân như thế nào?

Đường Tiểu Đông chỉ chỉ vào đôi mắt cùng cái mũi của mình, tỏ vẻ mình cũng giống như bao nhiêu người bình thường khác. Trong lúc người ta đang cảm thấy hiếu kỳ muốn chết, hắn lại giả ngu. Không nhận được đáp án thỏa mãn, trưởng công chúa Ngọc Chân nắm chặt nắm tay, hừ nhẹ một tiếng.

- Bỏ đi.

- Tạ ơn trưởng công chúa không giết!

Ba người đồng thời dập đầu sau đó đứng lên.

Thực sự là bọn họ đã quỳ quá lâu, lâu đến mức hai chân chết lặng, Hoắc Hàn Yên vừa đứng dậy đã lung lay, may mà Đường Tiểu Đông nhanh tay vội đỡ lấy nàng.

Phong Lưu - Chương #130