Yêu Tinh Xinh Đẹp


Người đăng: ๖ۣۜGấu Mèoღ

Chương 1: Yêu tinh xinh đẹp
Quán bar Mi Đặc

Tọa lạc trên khu quán bar Hải Tây ở thành phố Trung Hải – đoạn đường ở trung
tâm thành phố, ở khu Hải Tây, đến nay vẫn là vũ trường nổi tiếng cả thành phố
Trung Hải. Điểm đặc sắc nhất ở quán bar Mi Đặc là có rất nhiều trai xinh gái
đẹp.

Nhân viên phục vụ cho dù là nam hay nữ, đều đẹp trai xinh gái. Có thể cua được
một người hay không thì phải xem bản lĩnh của khách. Ngoài ra, quán ba Mi Đặc
không chỉ có nhân viên phục vụ ngoại hình đẹp mà quan trọng hơn là ở đây khách
là mỹ nữ cũng rất nhiều, đa phần đều là dân công sở, tươi trẻ xinh đẹp. Cho
nên, quán bar Mi Đặc mới nổi tiếng ở thành phố Trung Hải. Bởi vì, đây đúng là
nơi tốt nhất để thả mồi câu.

Hơn 10 giờ tối. Cuộc sống về đêm ở quán bar Mi Đặc mới vừa bắt đầu mà thôi.
Xung quanh là không khí âm nhạc sôi động, thỉnh thoảng có tiết tấu chậm rãi du
dương; sự hoàn mỹ hiện ra trên người của những nam nữ trang sức lấp lánh ở bên
trong quán bar.

Ở bên này bàn rượu, Bartender đang pha cocktail, đây là biểu diễn khiến người
khác phải trầm trồ. Không ít nam nữ thanh niên, trang điểm diễm lệ, ngồi trên
ghế chân cao, tự rót rượu uống. Một tư thái hưởng thụ cô liêu. Không chỉ có
đàn ông đang đợi con mồi của mình, mà phụ nữ cũng đang chờ đợi người tình một
đêm của mình.

Đường Tranh lúc này đã thay bộ đồng phục nhân viên phục vụ, bộ vest màu đậm,
áo sơ mi màu trắng, một chiếc cà vạt màu đậm. Trên tay cầm một cái đĩa, di
chuyển linh hoạt trong quán bar.

Làm thêm ở đây từ 8 giờ tối đến 4 giờ sáng. Công việc 8 tiếng đồng hồ, trong
một đêm có thể kiếm được 100 tệ. Sau một tháng, cũng được 3000 tệ. Đây chính
là nguồn tiền để Đường Tranh trang trải cuộc sống và tiền học phí.


  • Anh chàng đẹp trai, trang phục màu xanh này thế nào?


  • Người đẹp, đây là Vodka lửa của cô. Chúc cô có một buổi tối vui vẻ và tuyệt
    vời ở quán bar Mi Đặc. Đúng rồi, bộ đồ rất đẹp. Thân hình hoàn mỹ, hiện rõ
    những đường cong.


  • Đáng ghét! Đường Tranh. Coi chừng em khiếu nại anh đó. Người đẹp cười đùa
    trêu chọc Đường Tranh.


Sắp đến 1 giờ hơn, công việc của Đường Tranh cũng xem như là đã nhàn hơn một
chút. Lúc này, trong quán bar có một người đẹp mặc áo đen cứ vẫy tay gọi Đường
Tranh.

Nhìn thấy cảnh đó, Đường Tranh lộ ra nụ cười khổ, miễn cưỡng đi đến, cúi người
nói:


  • Chị Huyên, chị còn cần gì nữa?

Người phụ nữ được gọi là chị Huyên, tuổi tác vẫn còn trẻ, khoảng chừng 28
tuổi, mặc bộ đồ công sở OL, bộ tây phục màu đen, để lộ ngực, bên trong là
chiếc áo lót màu đen. Mặc dù đang ngồi nhưng có thể thấy được chiều cao là
trên 1m65.

Dưới thân là một chiếc váy công sở ngắn màu đen. Chiếc tất da màu đen, đôi
chân ngọc ngà thon dài. Càng làm tôn thêm vẻ xinh tươi động lòng người. Mái
tóc được vén lên, vòng ra sau đầu, để lộ cái cổ trắng ngần. Khiến người ta bị
mê hoặc. Nhìn tổng quan, chị Huyên có nét giống minh tinh Phạm Băng Băng.

Đây là một quả đào mật đã chín vào tận trong cốt, toàn thân toát lên vẻ mê
hoặc. Phong tình mê hoặc chúng sinh.

Chị Huyên tên gọi là Châu Huyên, là khách quen của quán bar Mi Đặc. Nhưng,
chưa từng bắt chuyện với người đàn ông nào cả, dường như cô đến đây chỉ để
hưởng thụ không khí ở nơi đây. Mỗi tối, phải gần 1 giờ mới về.

Nhưng, từ sau khi quen biết Đường Tranh hai năm về trước, Châu Huyên có thêm
một sở thích, mỗi tối phải trêu chọc quyến rũ Đường Tranh một lần, đây là một
quá trình không thể thiếu. Đây cũng là nguyên nhân mà vì sao Đường Tranh lại
cười khổ. Đứng trước mặt một người phụ nữ xinh đẹp mà phải khống chế bản thân,
đây không phải là một chuyện dễ dàng.


  • Tranh, đừng có mà tỏ ra miễn cưỡng như thế. Lẽ nào, cậu không hoan nghênh
    tôi sao? Vậy thì tôi phải có ý kiến với ông chủ của cậu rồi.

Châu Huyên cố ý tỏ ra tức giận. Đây cũng là một cách Châu Huyên trêu chọc
Đường Tranh. Đừng cho rằng đây là lời nói đùa, người phụ nữ tên Châu Huyên này
đã nói ra là dám làm. Có lần Đường Tranh cho rằng đây là lời nói đùa. Nhưng
sau khi bị khiếu nại thật, Đường Tranh mới biết đây là một người phụ nữ điên
khùng. Đường Tranh cười nói:


  • Chị Huyên, chị tha cho em. Nếu em mà bị khiếu nại nữa, ông chủ sẽ đuổi em
    mất. Chị nhẫn tâm nhìn thấy em lưu lạc đầu đường xó chợ sao?


  • Ồ, thật hả? Đuổi thì càng tốt. Lưu lạc đầu đường xó chợ càng hay. Đến lúc
    đó cậu theo tôi. Chị bao cậu. Cơ hội này khó có lắm đó, Tranh à.


Châu Huyên lại trêu chọc tiếp. Nói rồi lại cố ý tỏ ra trầm tư suy nghĩ:


  • Dường như, Tranh đã nhắc nhở chị. Nếu cậu thất nghiệp thì cơ hội của chị
    không phải là lớn hơn sao?

Lúc này đây, Đường Tranh chỉ có thể cười khổ, thực ra việc này ngày nào cũng
diễn ra. Chỉ cần Đường Tranh đi làm, dường như Châu Huyên phải trêu chọc cậu
mấy câu. Đến khi nào mà Đường Tranh cười khổ không nói được nên lời thì Châu
Huyên mới vừa lòng.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhìn thấy Đường Tranh như thế, Châu Huyên lại
đứng lên, nói đùa thì phải biết dừng lại đúng lúc. Người phụ nữ này rất là
thông minh. Cô cười nói:


  • Được rồi, chị biết Tranh là đàn ông không dựa dẫm vào phụ nữ mà sống, thôi
    chị đi về trước đây.

Châu Huyên đứng lên, quả nhiên chiều cao đúng như thế, chiều cao khoảng chừng
1m67. Lúc này thân hình càng lộ ra vẻ hoàn chỉnh của nó, mông rất đẫy đà. Lúc
bước đi chuyển động rất ưu nhã, lại khiến Đường Tranh có phản ứng.

Trong lòng căng thẳng, Đường Tranh quay đầu đi chỗ khác. Lúc đó, Châu Huyên
xoay người lại, nhìn thấy Đường Tranh quẩn bách như thế, cười rất tươi:


  • Tranh có phản ứng rồi, xem ra mê lực của chị vẫn còn.

Ánh mắt nhìn theo Châu Huyên đi ra cửa chính của quán, Đường Tranh cứ lắc lắc
đầu, nói:


  • Đúng là yêu tinh. Hai năm nay, chỉ cần nhìn thấy cảnh đó là cơ thể phát ra
    phản ứng tự nhiên.

Bên cạnh, một nhân viên phục vụ với vẻ hâm mộ thấp giọng nói:


  • Tranh à, mỗi ngày chị Châu đều tới đây, mà ngày nào cũng bo cho cậu 100 tệ.
    Sao cậu không theo chị ấy, còn làm phục vụ làm gì? Nếu là mình, đã sớm theo
    rồi, việc ngon vậy, kiếm được ở đâu chứ.

Đường Tranh cười nhạt, không trả lời. Nếu như đã có ý nghĩ sống dựa vào đàn bà
thì đã không đợi đến lúc này. Lúc làm việc ở Nam Phương, có biết bao quý bà
giàu có muốn bao hắn đều bị hắn từ chối. Đó không phải là cuộc sống mà hắn
muốn. Thân là một thằng đàn ông, dựa dẫm vào phụ nữ mà sống, nịnh nọt lấy
lòng. Việc làm như thế, Đường Tranh không làm được. Đàn ông như thế, Đường
Tranh cũng xem thường. Nói đến cùng thì Đường Tranh vẫn là người theo chủ
nghĩa đại nam tử.

3 giờ sáng, khách trong quán dần dần ít đi. Đến 3 giờ rưỡi sáng, quán ngừng
tiếp khách ngoài.

Lúc này, nhân công quán bar Mi Đặc cũng bắt đầu làm công việc dọn dẹp. Đường
Tranh cũng đang dọn dẹp, dưới sàn có lúc khách không cẩn thận làm đổ rượu và
thức ăn. Thậm chí, có chỗ còn có vết khạc nhổ, những thứ này đều phải quét dọn
sạch.

Chính vào lúc này, cửa chính của quán bar lại có người đẩy vào, bốn người bước
vào. Quản lý bước đến nở nụ cười nói:


  • Xin lỗi các ông chủ, quán chúng tôi đã đóng cửa rồi ạ.


  • Đường Tranh có đây không? Thực tập sinh Đường Tranh trường y Trung Hải?
    Chúng tôi đến tìm hắn.


Một trong bốn người nói với giọng ồm ồm. Nhìn thấy cảnh này, Đường Tranh đang
cúi người quét dọn sàn phải đứng thẳng dậy. Nhìn bốn người trước mặt, mày cau
nghi hoặc nói:


  • Tôi là Đường Tranh. Mấy người là ai?

Nói rồi, Đường Tranh đến trước mặt quản lý, thấp giọng nói:


  • Quản lý Vương, họ tìm tôi. Hay là cho tôi ra về trước?

Có thể làm quản lý ở loại môi trường phức tạp quán bar Mi Đặc này, quản lý
Vương cũng không phải là thằng ngốc, có thể nhìn ra sự việc, nói:


  • Tiểu Đường, Cậu đắc tội người ta à? Mấy người này, vừa nhìn là biết ngay
    đến gây chuyện. Có cần quán bar ra mặt không? Ông chủ cũng có máu mặt lắm.

Đường Tranh lắc đầu, cha hắn đã từng dạy dỗ nợ tình cảm khó trả. Hắn cự tuyệt
nói:


  • Quản lý Vương, không nên. Tôi có thể tự mình giải quyết. Quán bar còn phải
    mở cửa đoán khách nữa. Làm kinh doanh, thì phải lấy hòa khí làm trọng, tôi sẽ
    không làm phiền phức đến ông chủ.

Lúc nói chuyện, mấy người bước vào rõ ràng là nghe thấy cuộc đối thoại của hai
người. Một người da vàng to con nói:


  • Yên tâm, không gây chuyện với cậu đâu. Chỉ là có người muốn gặp cậu mà
    thôi.

Đi theo đám người này, bước ra khỏi quán. Lúc đó, trước bãi đỗ xe của quán có
một chiếc Mercedes màu đen hiệu E230. Họ đưa hắn đến đó, lúc đó, chiếc xe mở
cửa ra, một người bước ra.

Nhìn thấy hình dáng người đó, Đường Tranh hơi kinh ngạc, khó mà tin được, nói:


  • Ngô Bác Văn? Sao lại là ngươi?


Phong Lưu Y Thánh - Chương #1