Một Câu Chuyện, Một Cuộc Đời.


Người đăng: KabukiMasahiro

Buổi chiều,

Sân thượng,

Nơi đây là một vườn hoa lá đủ màu do Akira chính tay trồng, mặc dù là sân
thượng nhưng nói nó là một khu vườn thì hợp hơn. Thảm cỏ xanh biếc trải dài,
xung quanh là những bụi hoa hồng, cẩm tú, anh đào, lan, mai,…. Rất nhiều loài
cây khác nhau được trồng trên sân thượng rộng rãi này.

Dưới gốc cây anh đào không lá, Akira vô cùng hưởng thụ nằm trên cặp đùi trắng
nỏn của Rias, hai ngươi cùng nhau ngắm hoàng hôn.

-Hoàng hôn hôm nay thật đẹp…..

Rias cười nhẹ nói, tay phải thì chơi đùa với loạn tóc màu trắng của Akira.

Đột nhiên, từng dòng kí ức đã lặng yên và chìm vào lãng quên về một thời đã
qua của cậu lại bừng lên như những ngọn lửa đốt cháy tâm hồn cậu, chúng tựa
như những nhát kiếm khứa vào trái tim của cậu.

“Ngày hôm ấy, cũng giống như thế này…”

Cậu nghĩ thầm.

-Rias, anh kể cho em nghe một câu chuyện….

Akira bình thản nói.

-Ưm…

Rias gật đầu.

Hiễn nhiên là cô không phiền muộn gì với cách xưng hô vừa nãy của Akira.

-Ở một nơi rất xa, rất xa, có một thằng nhóc. Nó luôn luôn cố gắng, nó luôn luôn nỗ lực vì người khác…. Nó không bao giờ dừng lại cho dù trên con đường nó đi có rất nhiều đau khổ định sẵn là gây cho nó những vết thương đau đớn vĩnh viễn. Mọi chuyện nó làm không bao giờ được chấp nhận, mọi công lao của nó điều bị phủ nhận, nó bỏ ra rất nhiều nhưng nhận lại thì chỉ có con số O cùng với những lời nói cay độc, nó làm tất cả mọi việc để mong được mọi người chấp nhận, em biết tại sao không?

Đang kể, Akira dừng lại hỏi.

-Ưm, như anh nói nó muốn được mọi người công nhận? Không phải sao?

-Không, thằng nhóc đó không phải là không muốn dừng lại, mà vì nó có trọng trách phải đảm đương, nó có một tương lai phải chèo chống, nó rất muốn dừng lại nhưng thiên không cho phép, nó không đi thì thiên lại dùng mọi thủ đoạn đẩy nó đi, thay vì đi một mình, nó lại thử tìm kiếm người đi cùng, nó có rất nhiều người tưởng như là đi cùng nó nhưng….

Akira hơi dừng lại.

-Nhưng thế nào?

Rias tò mò hỏi.

-Nhưng “Tam sinh Tam Thế, Độc Cô Vĩnh Hằng”, cho dù nó làm cách nào đi chăng nữa nó cũng vẫn có một mình, vẫn bước đi một mình trên con đường của nó. Rồi một lần, một cô bé đã mặc kệ tất cả, sánh bước cùng nó, cả hai cùng nhau đi, đi mãi, không biết từ khi nào hai đứa nhóc đã yêu nhau, yêu nhau rất sâu, mặc kệ thiên không cho phép, thằng nhóc đó đã dừng lại, nó đã dừng lại bên người mà nó yêu, nó tưởng là trọng trách, gánh nặng trên vai của mình nên đặt xuống được rồi, nó đã buông xuống và bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc của nó….

Akira kể tới đây, giọng cậu hơi run.

-“Ý trời khó cãi, không tuân ý trời, trời tru đất diệt”, thời gian hạnh phúc phải dừng lại, cô bé đó đã bị giết, thằng nhóc đó chỉ có thể trơ mắt nhìn người nó yêu nằm xuống mãi mãi, nó vẫn ôm xác cô bé cho đến khi thân thể cô bé đó chỉ còn lại một nắm tro tàn, nó đã khóc, lần đầu tiên nó khóc, nó khóc đến khi hai mắt của nó đã khô không còn một giọt nước mắt nào nữa, khi đó nó lại đứng lên, nó lại tiến tới phía trước. Trong vô thức, nó bước đi trên con đường đơn độc, tâm nó đã nát, hồn nó đã chết theo cô bé đó…. Nó như một cái xác không hồn, chỉ biết tiến lên phía trước, nó không quan tâm tới ai nữa, nó đóng chặt trái tim, nó không muốn phải đau thêm một lần nào nữa, nhiều lần nó luôn tự hỏi “Vì sao mình phải cố gắng như thế? Vì sao mình phải chịu đựng những thứ như thế?” và đương nhiên sẽ không có câu trả lời…. Để rồi cuối cùng kết cục của nó là một cái chết, một cái chết thảm thương….

Kể tới đây, Akira bỗng dưng đổ lệ, nhưng rất nhanh, cậu lấy đôi tay của mình
gạt đi những giọt lệ đó.

Akira ngước mặt lên, những giọt lệ rơi xuống mặt cậu, không biết từ lúc nào
trên má của Rias đã có hai hàng lệ lăn dài, hai mắt cô đỏ hoe.

-Xin lỗi, anh làm em buồn à?

Akira ngồi bật dậy, lấy tay lao đi nước mắt trên mặt của cô, cậu ân cần hỏi.

-Không sao, do em thấy thương cảm cho cậu bé đó….

Rias như con mèo nhỏ nhào vào lòng của Akira, khóc nức nở.

Akira ôm chặt lấy cơ thể cô.

-Cuộc sống rất đau khổ, rất đau, may mắn của anh là gặp được em cùng mọi người, gặp được những người bạn chân thành cùng nhau đi trên con đường của mình. Rias cảm ơn vì em đã đến với anh, cảm ơn vì em đã để ý tới anh….

Akira chân thành nói.

Rias ngẩng đầu lên, môi mỉm cười, hai mắt long lanh nói.

-Ưm, cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã sinh ra trên đời….

Chưa đợi Rias nói hết câu, Akira cuối đầu xuống, mạnh mẽ khóa chặt đôi môi anh
đào của cô lại.
…………………….

-Phong…. Không ngờ ông……

Bên trong thức hải của Akira, Trần Minh Long thở dài nói.

Dĩ nhiên là người sống cùng Akira lâu nhất, Trần Minh Long đã từng chứng kiến,
đã từng cảm nhận câu truyện của Akira vừa kể và đương nhiên tên nhóc trong câu
truyện trên chính là bản than Akira.

-Hức…Oa….Không ngờ tà thần đại nhân lại…..huhuhuhu…

Lưu Thanh Thiên nước mắt đầm đìa nói.

Hắn cũng không phải tên ngốc, hắn có thể thấy được biểu cảm cùng tâm tình của
Akira trong khi kể chuyện nên có thể biết được nhân vật chính trong câu truyện
trên chính là Akira.

-Này Thiên, ông bình tĩnh lại đi, Phong đau còn nhiều hơn so với câu chuyện hồi nãy nhất là khi “người đó” biến mất…

Trần Minh Long nói.
Cả đám trở về với tĩnh lặng, cảm xúc của ai cũng trở nên trầm ngâm lạ lùng.

……………………………

Trở lại bên ngoài,

Hai người Akira cùng Rias vẫn ôm chặt dính vào nhau.

-Rias?

Cảm nhận được hơi thở đều đều phả vào người, Akira nhìn xuống thì thấy Rias đã
ngủ yên trong lòng của mình khi nào không hay.

-Chắc do khi nãy khóc nhiều quá cộng với việc đi dạo cùng với Akeno khi sáng và công việc khiến em ấy mệt mỏi rồi, kệ vậy….

Akira lẩm bẩm rồi bế cô nàng lên bước vào nhà, mang Rias về phòng của cô.

…………………….

Một lúc sau,

Trên sân thượng,

Trong màn đêm yên tỉnh, Akira một mình lặng lẽ đứng ngắm nhìn ánh trăng tròn.

-Hệ thống, ta muốn sử dụng vé quay vũ khí.

“Ting~
Xác nhận.”

Trước mặc cậu xuất hiện một vòng quay, trên đó là mười ô chứa những món vũ
khí, đặt biệt vòng quay này không có ô quay thêm một lần hay ô chúc may mắn
lần sau, có thể nói đây là một vòng quay chắc chắn trúng.

Cạch…..

“Ting~
Chúc mừng kí chủ nhận được Thần Cấm Chi Khí: Hồng Hoang Tạo Thiên Cầm.”

“Tên: Hồng Hoang Tạo Thiên Cầm

Cấp Bậc: Thần cấm.

Mô Tả: Là cây đàn được tạo ra dựa vào Hỗn độn Hoang Cầm được sáng thế thần chủ
kiến tạo thế giới tạo nên. Là thần cấm chi khí thứ mười còn tồn tại từ thời
đại hồng hoang. Năng lực của Hỗn Độn Hoang Cầm do sáng thế thần tạo ra chính
là một âm vang lên vạn vật sinh trưởng, một âm vang lên vạn vật diệt nhưng
người sử dụng được toàn bộ năng lực của nó chỉ có sáng thế thần, chiếc Hồng
Hoang Tạo Thiên Cầm này được phục chế lại có năng lực thúc đẩy sự phát triển,
hồi phục của vạn vật nghe thấy tiếng đàn của nó, cho dù là hòn đá vô tri nếu
bị phá hủy thì chỉ cần gảy một khúc nhạc nó sẽ trở lại như củ.”

-Cầm sao? Năng lực thật mạnh…..

Akira không bất ngờ mấy nói.

“Ting~

Bởi vì kí chủ chưa đủ năng lực sử dụng thần cấm chi khí nên hệ thống tạm thời
xóa bỏ năng lực của Hồng Hoang Tạo Thiên Cầm, bây giờ nó chỉ có thể tăng phúc
cho âm luật của kí chủ và trợ giúp kí chủ sử dụng Tạo Thiên Thuật Pháp.”

Âm thanh hệ thống vang lên.

-Cũng được, ta thử một khúc vậy….

Trên tay cậu xuất hiện một cây cầm màu tím u buồn đầy tang thương, dây đàn màu
bạc, trên thân đàn có khắc hình 2 con rồng màu vàng tự do uống lượn và 2 con
phượng màu đỏ rất sinh động, trông chúng như vẫn còn sống vậy.

Akira ngồi xuống, hai tay đặt lên dây đàn màu bạc, thở ra một hơi, hai tay bắt
đầu di chuyển…

-Đoạn tâm chi ca- Túc Mộc Luân Hồi!

“Mệnh số oan nghiệt, cuộc chiến ly biệt, gần nhau chỉ thêm đớn đau nhiều

Những thương tích chẳng lành lại đau đớn

Vẩn đục thêm trái tim, hận thù người mình yêu

Từng khao khát sẽ vỗ cánh bên nhau vậy mà

Hy vọng tan biến

Đỏ son hoàng hôn sắp buông

Từng tia nắng chiếu nhạt nhòa, sớm lụi tàn

Vượt qua chân trời mênh mông này

Ngọc lam sải cánh thiên thanh dịu êm

Bình minh lên nắng thắm nhiệm màu

Dẫn đường vượt ngàn mây trời xanh ấy vút bay

Vòng xoay âm dương quyện hòa trên tán Túc Mộc

Bóng đêm đan xen trong ánh sáng an lành

Ngủ say nơi thân cây là đôi chim thần sa ngã khi xưa kia

Truyền thuyết Chu và Thanh

Phải chăng khi ta gặp mặt, giây phút đó là

Dạo khúc nhói buốt mở màn những bi thương ngàn xưa?

Thiêu tan mênh mông trời cao Vươn tay gây ra địa dư

Nỗi niềm hận thù hình thành nên Ác Ma

Vì trái tim này đã trót yêu người, gần gũi chỉ thêm đớn đau nhiều

Những thương tích chẳng lành lại đau đớn

Vẩn đục thêm trái tim, hận thù được dưỡng nuôi

Buộc ta phải cắt đứt mối dây tơ hồng năm xưa

Thậm chí khi mà mệnh số oan nghiệt nhẫn tâm chia rẽ tình chúng ta

Thì xin hãy vững lòng và tin tưởng, luôn hướng đến tương lai và

Chờ bình minh rạng ngời lên, mình sẽ cùng nhau yên bình tung cánh

Ngàn năm, hậu nhân Chu – Thanh chìm sâu trong chiến tranh

Giờ đây đã hoãn hòa, tác hợp và cùng nhau sải đôi cánh vút bay

Sầu bi, song điểu ca vang, nguyện mong cho chốn nhân gian bình yên

Tìm nhau trong khoảnh khắc tuyệt vọng, để rồi rời cành tầm gửi và tung cánh
vút bay

Ngàn năm hai bên giao tranh – thiên số ấn định

Ở nơi đây, hôm nay sẽ nói câu thề: Sẽ quên đi đau thương

Đỏ son– Lam ngọc tươi thắm giao thoa nhau, dung thứ oán thù xưa

Vậy nhưng thanh âm nghiệt ngã đang tấu khúc rồi

Mệnh số đã dẫn bước ta ngược lối, gây ra sầu bi

Mang trên vai bao quyền uy, chung tay xây nên niềm tin

Những lời giả tạo dịu dàng trao đến nhau

Và trái tim này rạn vỡ đau buồn, dù cho thứ tha lẫn nhau rồi

Nào hay biết, kẻ thù địch vô ảnh mời gọi lên Ác Tâm tuyệt vọng, tàn bạo thay

Làm đôi cánh sắc đỏ thắm nay loang màu tang thương

Chẳng đổi thay được định số oan nghiệt, giờ đây sinh mệnh này rách tan

Lửa đang cháy, hận thù nhuộm tươi thắm sắc đỏ ối đau thương này

Rụi thiêu đi một ngày mai đồng hành bên nhau, tan thành mây khói


Rạn vỡ đau buồn, gào khóc vô vọng, làm mất những sắc âm bản thân mình

Mặc nước mắt, giọt lệ sầu câm nín, nhòe tan trên khóe mi, dù thực lòng thương
tiếc

Cũng không thể dẫn lối Ai quay lại nhân gian

Ngọn lửa thiêng này dã chết đi rồi, làm sao cứu vãn được nữa đây?

Tìm đâu nữa? Lời buộc tội nghiệt ngã Ta hối tiếc trong vô vọng

Cuồng nộ lên, tự nhận chìm mình vào màn đêm đen

TA NGUYỆN SA NGÃ

Ngọn lửa đau buồn rực cháy căm hờn, nhuộm đen trái tim quá đau này

Bản thân đã lạc đường vào đêm tối, tỉnh dậy trong nỗi đau, những hận thù khảm
sâu

Gào lên với tất cả những bi thương cùng căm phẫn

Mệnh số oan nghiệt chẳng đổi thay được, dẫn chia nẻo đường thật xót xa

Lời than thở nhuộm màu Ngọc lam ấy thắm sắc ánh dương u buồn

Vội vụt bay, nguyện thề em sẽ đoạn tuyệt khi chống lại duyên số”

…………………….

Mặc cho nước mắt cứ rơi theo giai điệu, đôi tay của cậu vẫn chuyển động, miệng
cậu vẫn nở một nụ cười, nụ cười đắng chát…

Team Việt Truyện Thiên Quốc -TruyệnCv

Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh, cầu like, cầu Kim Phiếu, cầu
vote.

P/s2: tết đến rồi, nào là quét mộ, đám tiệc này kia, kia nọ nên lịch ra c bị
hư hỏng tùm lum sr nha @@.

P/s3: Như đã hứa hôm nay sẽ có 5 c nhưng ta bận chút công chuyện nên chỉ có
4c, sau này sẽ bù, sau khi ta đi đảo Nam Du trở về sẽ có

P/s4: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, ngập tràn hạnh phúc bên người thân và gia
đình

Cuối cùng.....

Mamoru nghiêm cấm troll vote~


Phong Lưu Tiêu Dao Kí - Chương #10