Gió đưa hoa tuyết bay lượn khắp nơi tạo nên một mảng không gian đầy những điểm bạch sắc lấm chấm. Long Nhất bước vào đại sảnh Phượng Hoàng lữ điếm, tuyết bám đầy người. Hắn vừa tiễn Lãnh U U, tiện đường mua sắm đầy đủ các nhu yếu phẩm.
Hình ảnh đôi mắt đẫm lệ của Lãnh U U vẫn đọng lại như ở ngay trước mắt hắn. Một nỗi ưu thương gợn lên, quanh quẩn nơi tim, khiến cho Long Nhất cảm giác tinh thần có phần suy sụp.
Khi hắn bước vào phòng, không ngờ đúng vào lúc Vô Song mở mắt nhìn. Trông thấy Long Nhất, vẻ mặt nàng thể hiện sự vui mừng thực sự.
“Long Nhất, ta ngủ lâu lắm rồi phải không? Ta phát hiện ta còn nghĩ đôi chút tới ngươi… còn có cả U U nữa.” Vô Song cười khẽ. Ngủ ngon lành mấy ngày, tinh thần của nàng quả có tốt lên.
“Đúng đó, đã ba ngày rồi. Không tỉnh lại là thành heo đấy.” Long Nhất trêu chọc.
Vô Song nhìn Long Nhất nói: “Thấy ta tỉnh giấc ngươi dường như không vui lắm thì phải, vậy ta ngủ tiếp đây.”
“Ta mà không vui hả? Nàng không thấy ta cười như thể một đóa hoa sao?” Long Nhất há miệng ra cười, để lộ hai hàng răng trắng bóng.
Vô Song cười hì hì, khuôn trăng nhợt nhạt đã điểm sắc hồng, làn thu ba ảm đạm dường như sáng hơn nhiều. Nàng cười nói: “Đúng là một đóa hoa, chẳng qua giống hoa mõm chó. Ngươi không thấy ngươi cười quá miễn cưỡng à?”
“Thật không biết hân thưởng. Ta mà cười thế này, sợ rằng vô số thiếu nữ mĩ lệ phải mê tới chết ấy chứ.” Long Nhất giở giọng rắm thối.
“Không dây với tên lắm lời ngươi. U U đâu rồi?” Vô Song hỏi.
Khuôn mặt đang cười cợt của Long Nhất bỗng đanh lại. Hắn chậm rãi đáp: “Nàng ta có việc phải trở về.”
Vô Song gật đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Chính vì thế mà ngươi thấy không vui hả?”
“Đúng là thật khó mà chấp nhận, nhưng chẳng qua cũng là lẽ nhân sinh, có gặp gỡ ắt có lúc chia xa.” Long Nhất nhún vai cười nói.
“Phải rồi, trên đời không có tiệc nào không tàn. Ngươi đã từng nghe câu này chưa: Chia tay thấy quý ngày gặp gỡ.” Vô Song nhỏ nhẹ nói.
Long Nhất kinh ngạc nhìn Vô Song nói: “Không ngờ nàng cũng biết an ủi người khác.”
“Ta luôn luôn như vậy. Ngươi giờ mới biết hả?” Vô Song cười tinh nghịch. Giọng nói và vẻ mặt vui tươi này Long Nhất chưa từng được thấy. Sự lạnh lùng và ngạo khí tựa hồ đã biến mất không còn tăm tích.
Nói xong câu này, sắc mặt Vô Song chợt biến đổi, thấy đôi phần kỳ quái. Thân thể mềm mại nhẹ run.
“Vô Song, nàng sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?” Long Nhất thấy thế vội hỏi.
Vô Song cắn răng không nói, khuôn trăng nhuộm sắc hồng, đôi mắt nhấp nháy.
“Cuối cùng là nàng không thoải mái chỗ nào? Cho ta hay đi.” Long Nhất gặng hỏi.
Vô Song ngượng nghịu nhắm mắt, nói lí nhí: “Ta muốn đi vệ sinh.”
Ách… đi…? Long Nhất mắt trợn tròn. Trước đây chuyện này toàn do Lãnh U U giúp đỡ. Hắn đường đường là một nam tử hán, lẽ nào phải… Hắn thì không ngại nhưng Vô Song là một nữ hài tử, làm sao nàng chịu?
“Nàng đợi nhé. Ta đi tìm người.” Long Nhất đứng dậy. Hắn muốn tìm Ngu Phượng, chỉ để nhờ nàng hỗ trợ cho Vô Song.
Gõ cửa phòng Ngu Phượng mà không thấy tiếng trả lời, Long Nhất bồn chồn. Hắn mà còn sốt ruột thì thử hỏi Vô Song thế nào… Thường nói người ta có ba cái vội, chuyện này giống với kìm nén không chịu được mà chết quá.
Giờ thì đi đâu tìm ai giúp đây? Lúc này trong lữ điếm thật vắng vẻ đìu hiu. Chưởng quỹ và tiểu nhị đều là nam nhân, làm sao để bọn chúng giúp Vô Song được?
“Kệ nó, sớm muộn gì thì Vô Song cũng thành nữ nhân của ta thôi.” Long Nhất thầm nghĩ, quay người bước vào trong phòng.
Vô Song lúc này có vẻ như nhịn không nổi nữa, thân hình liên tục rung lên. Thấy Long Nhất, nàng run run hỏi: “Tìm được người chưa?”
Long Nhất không nói gì, đi thẳng tới bế nàng vào phòng vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Tìm không thấy ai, để ta giúp nàng nhé. Nàng cứ nghĩ ta như Lãnh U U là được rồi.”
“Ngươi… ta không muốn.” Vô Song đỏ mặt phản đối.
“Không muốn? Nàng muốn tè ra quần hả?” Long Nhất cười cười, một cước đá cửa phòng mở toang.
Thấy đại thủ của Long Nhất di chuyển tới dây lưng mình, Vô Song đỏ mặt nhắm chặt hai mắt. Cởi y phục của nữ nhân với Long Nhất đương nhiên là chuyện quá bình thường. Thắt lưng vừa được tháo bỏ, ngoại khố tuột xuống, lộ ra ngọc thối trắng như tuyết và ti khố.
Mũi Long Nhất nóng ran, suýt chút nữa thì xuất huyết. Vô Song cũng thật quá tiến bộ đi, nội khố không ngờ gần như trong suốt, lờ mờ thấy cả một khoảng hắc sắc.
Lúc này, thân mình Vô Song còn run mạnh hơn nữa. Vậy nên Long Nhất mới hồi thần, đại thủ từ từ nắm lấy hai bên nội khố, từng chút từng chút một kéo xuống…
“Long Nhất, không được nhìn!” Vô Song xấu hổ khẽ rít lên.
“Được thôi, ta không nhìn đâu.” Long Nhất đè nén dục vọng, nhắm mặt lại… Ách, nghiêm chỉnh mà nói thì vẫn ti hí lưu lại một rãnh nhỏ…
Nội khố bằng lụa dần dần tuốt xuống. Vùng thần bí của thiếu nữ hoàn toàn lộ ra trong không khí. Long Nhất khẽ thở dài nuốt nước bọt, đỡ Vô Song ngồi lên bô. Sau lưng hắn giờ đã thấm đẫm mồ hôi.
Long Nhất quay đầu, đợi một hồi lâu, vậy mà không hề nghe thấy âm thanh gì.
“Sao vậy? Chẳng phải nàng đang… vội lắm sao?” Long Nhất hỏi.
“Ta… ta không... được.” Vô Song nói như khóc.
“Thư giãn nào, chớ căng thẳng. Ta đã nhìn thấy thân thể nàng thì nhất định sẽ có trách nhiệm với nàng. Vậy nàng chính là nữ nhân của ta rồi, trước mặt ta còn ngại điều gì nữa?” Long Nhất ôn nhu vuốt ve mái tóc Vô Song.
“Ừm.” Vô Song khẽ đáp, tâm lý phòng thủ được buông lỏng, thủy dịch tích tụ mấy ngày có cơ hội mau chóng…
Vô Song nhìn Long Nhất đang giúp mình mặc lại y phục, lẩm bẩm: “Thiếp là nữ nhân của chàng rồi sao?”
Long Nhất mỉm cười gật đầu, lại bế nàng ra khỏi phòng. Từ sau khi rời khỏi, Vô Song thoải mái nằm trong lòng, trên cánh tay hắn. Nàng nở nụ cười hạnh phúc, rồi không cưỡng nổi nhắm mắt lại, tiếp tục chìm vào giấc ngủ say.
oOo
Bên ngoài tuyết bay đầy trời, trên đường tựa hồ không thấy được bóng người, vào thời tiết này còn ai muốn ra ngoài chứ. Long Nhất ôm Vô Song trong lòng. Một cơn gió mạnh ùa tới, toàn thân hắn trụ vững, chân khẽ điểm, người đã biến mất trong màn mưa tuyết. Vậy mà trêm mặt tuyết dày kia không hề lưu lại một vết chân nào, xem ra hắn đã đạt tới cảnh giới Đạp Tuyết Vô Ngân rồi.
Đi được một đoạn đường, Long Nhất đột nhiên phát hiện trước mặt có một nhân ảnh đỏ hồng như lửa, đang đứng giữa gió tuyết thét gào.
“Ngu Phượng! Nha đầu này sao lại xuất hiện ở đây?” Long Nhất trong lòng kinh ngạc, thân hình loáng một cái hiện ra trước mặt nàng ta.
“Ngươi sao giờ mới tới? Ta đợi ngươi lâu lắm rồi?” Ngu Phượng nhìn Long Nhất cười nói, khuôn mặt nàng thể hiện vẻ ranh mãnh.
“Đợi ta? Nàng đợi ta làm gì?” Long Nhất nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên là cùng đi với ngươi tới vùng băng nguyên rồi. Ta không dễ gì mà thoát khỏi nương thân và hai thị nữ đâu đó.” Ngu Phượng cười nũng nịu, dường như đã quên mất chuyện tối qua.
“Nàng muốn làm càn gì vậy? Tối qua nàng cũng nói ta tới vùng băng nguyên là đi tìm chết, sao còn muốn đi tìm chết cùng ta?” Long Nhất nói rồi sải chân vượt qua Ngu Phương. Hắn đang vội, đâu còn thời gian mà tiêu phí cho nàng ở đây chứ.
“Đúng. Ta đúng là muốn đi tìm chết cùng ngươi.” Ngu Phượng quật cường đáp lại, bước đi sát theo sau Long Nhất.
“Rồi rồi. Đại tiểu thư, nàng đừng có làm loạn nữa. Ta tới vùng băng nguyên là để cứu nữ nhân của ta, không phải đi du lịch.” Long Nhất bất lực quay người nói.
“Ngươi có thể vì yêu nàng ta nên mạo hiểm tới vùng băng nguyên, lẽ nào ta không thể vì người ta yêu mà mạo hiểm sao?” Ánh mắt Ngu Phượng kiên định nhìn Long Nhất, nàng bình tĩnh nói.
Long Nhất ngạc nhiên nhìn Ngu Phượng, lắc đầu nói: “Tùy nàng.” Dứt lời chuyển thân phóng đi, trong nháy mắt đã bỏ xa Ngu Phượng. Kiểu này thì nàng sẽ phải tự mình về thôi, Long Nhất thầm nghĩ. Nhưng hắn cũng không nhịn được quay lại nhìn xem, thấy ngay Ngu Phượng đang cật lực đuổi theo.
Long Nhất lắc lắc đầu, chân nhẹ điểm, người phóng đi như bay. Hắn nghĩ Ngu Phượng nếu đuổi theo hắn một thời gian mà không kịp thì sẽ phải về nhà thôi. Tuy nghĩ vậy nhưng hắn chợt nhớ lại đại tiểu thư này tính cách ngang bướng thế nào. Không chừng nàng bất chấp tất cả, cứ thế ngốc nghếch mà đuổi. Với thời tiết này thì quả là có chút nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Long Nhất dùng Phi Tường thuật bay lên trên cao, thấy một bóng đỏ đang chạy, dáng người lảo đảo vì gió tuyết.
“Nha đầu này bướng bỉnh thật.” Long Nhất lẩm bẩm.
Long Nhất cứ bay trên cao dõi theo Ngu Phượng. Hắn không nghĩ rằng nàng sẽ gặp phải chuyện gì mà chỉ xem xem rốt cuộc nàng chịu đựng được bao lâu.
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua. Long Nhất đã cho rằng Ngu Phượng tối đa vài chục phút là phải về rồi. Không ngờ mấy giờ liền nàng vẫn chạy thẳng về phía trước, xem bộ dạng này có lẽ chưa đạt mục đích thì còn chưa chịu dừng chân.
“Ai da!” Ngu Phượng bỗng kêu lên một tiếng, hỏa hồng cự kiếm vung lên mang theo một quầng lửa nhằm thẳng vào vùng đất tuyết phủ.
Tuyết hoa liền tách ra một đường, một vòi máu bắn lên, một quái thú đã bị Ngu Phượng chém thành hai mảnh. Chỉ có điều cái mõm lớn của nó đã cắn vào chân phải nàng. Đây là một con Tuyết Thú, loài dã thú đặc chủng của phương bắc, thường ngụy trang dưới tuyết nhằm rình săn con vật khác.
Ngu Phượng cau mày rút chân ra, quanh nơi mắt cá đã bị hàm răng sắc nhọn của Tuyết Thú cắn thủng vài lỗ. Nhưng may mà vết thương không sâu, chưa đụng vào xương.
Vậy là nàng phải quay về rồi, Long Nhất nghĩ thầm.
Đâu ngờ Long Nhất vừa cúi đầu liền được chứng kiến quyết tâm của Ngu Phượng. Nàng xé ra một mảnh vải băng kín vết thương rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
Được, nàng đã nguyện ý đi theo thì để nàng đi cũng được. Long Nhất thở dài. Nếu cứ để như vậy thì sẽ xảy ra chuyện không hay mất.
Long Nhất từ không trung hạ xuống trước mặt Ngu Phượng.
“Long Nhất!” Ngu Phượng vừa kinh ngạc, vừa vui sướng thốt lên.
Long Nhất trừng mắt nhìn nàng, nói giọng bực bội: “Nàng đã không thiết sống nữa thì cứ đi cùng ta, sau này chớ có hối hận đó.”
“Thiếp sẽ không hối hận đâu, chàng cứ đợi mà xem.” Ngu Phượng kiêu ngạo hất cằm lên.
Long Nhất chuyển Vô Song đang ôm trong lòng lên sau lưng để cõng, cúi người xuống tháo lớp băng bó của Ngu Phượng ra, dùng Quang Dũ thuật lên vết thương khiến nó hồi phục trong chốc lát.
Ngu Phượng nở nụ cười hạnh phúc, nhớ lại cái đêm đầy ánh sao trời đó, khuôn mặt xinh đẹp bất giác đỏ bừng.