Một luồng nội lực cùng tinh thần lực xuyên vào trong ý thức hải của cự long, trợ giúp long lực đang tản ra của nàng, làm dịu thương tổn của nàng xuống. Đây chắc chắn là một việc không hề thoải mái.
Mấy người Lưu Ly ở phía sau Long Nhất không dám sơ xuất, sợ làm kinh động Long Nhất. Bọn họ đều biết Long Nhất một khi vận cộng thì không thể chịu bất kỳ sự quấy rầy nào.
Nhìn thấy sắc mặt Long Nhất dần dần tái nhợt, mồ hôi chảy xuống thành dòng, mấy người đều lo lắng.
Tiểu Tinh Tinh nắm chặt lấy tay Lưu Ly, lòng bàn tay ẩm ướt, không rõ rốt cuộc là mồ hôi của nó hay là của Lưu Ly.
Đột nhiên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Long Nhất run rẩy một trận, hai mắt đang nhắm lại đột nhiên mở ra, quang minh thần bài theo mi tâm bắn ra hòa cùng thánh quang chiếu xuống trên người cự long, từng điểm chìm vào trong cơ thể cự long.
“Thánh linh quang huy, phá.” Long Nhất quát nhẹ một tiếng, đầu ngón tay tại mi tâm cự long run lên, nội lực ngạo thiên quyết mạnh mẽ như nước thủy triều xô tới, mấy người Lưu Ly đứng phía sau hắn chỉ cảm thấy không khí xao động mãnh liệt, không thể đứng thẳng được mà phải lùi về phía sau vài bước.
Thân hình dài trăm thước của cự long thống khổ co rút, trong miệng thổ ra một ngụm máu tươi, dao động sinh mệnh truyền tới mãnh liệt.
Long Nhất thu hồi quang minh thần bài, thu công đứng dậy, toàn thân khí lực như bị mất đi, ngồi dưới đất. Hắn thầm mắng chửi trong lòng “mẹ cha nó”, cũng không biết là đứa biến thái nào hạ cấm chế quái quỉ như vậy. Nếu không phải hắn có quang minh thần bài tương trợ, mẫu thân của Tinh Tinh hẳn phải chết chắc.
“Thiếu gia, người không có việc gì chứ.” Lưu Ly đi tới bên cạnh Long Nhất ngồi xuống, nhìn bộ dạng suy yếu của hắn mà suýt tí nữa thì rơi lệ.
Long Nhất lắc đầu, nhìn thấy Tinh Tinh hai mắt ướt đãm nhìn cự long trước mặt, nở nụ cười nói: “Tinh Tinh không cần lo lắng, mẫu thân ngươi không việc gì rồi. Trong chốc lát sẽ tỉnh lại thôi.”
“Thật sao? Long ca ca.” Tinh Tinh nhìn thấy mẫu thân hộc máu, còn tưởng rằng sẽ không được nhìn thấy mẫu thân nữa. Lúc này nghe Long Nhất nói vậy, khuôn mặt lập tức tươi tỉnh hẳn lên.
“Đương nhiên, Long ca ca như thế nào lại lừa ngươi?” Long Nhất mỉm cười nói. Nội lực ngạo thiên quyết trong cơ thể tuần hoàn một vòng khiến hắn cảm thấy thể lực đã khôi phục được một ít.
Tinh Tinh đi tới bên cạnh Long Nhất, dùng bàn tay nhỏ bé lau mồ hôi trên mặt hắn, cảm kích nói: “Cám ơn Long ca ca. Về sau Tinh Tinh nhất định báo đáp ngươi.
“Nha đầu ngốc, ngươi gọi ta là ca ca, ca ca trợ giúp muội muội là chuyện bình thường, cần gì phải bảo đáp.” Long Nhất cười cười, trong đáy lòng hắn thực sự thích tiểu nha đầu đáng thương này.
“Biết vậy, nhưng mà mẫu thân có nói qua, nhận ân huệ của người nhất định phải báo đáp. Về sau ca ca chính là người thân của Tinh Tinh. Ca ca muốn Tinh Tinh làm gì Tinh Tinh sẽ nghe theo.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tinh Tinh trịnh trọng, tựa hồ đang nói một lời thề.
Long Nhất ngẩn người, ôm Tinh Tinh vào trong lòng, gật đầu nói: “Được rồi, về sau Tinh Tinh ngoan ngoãn nghe lời ca ca được không?” Nói thật, trong lòng hắn có chút rung động, một tiểu nha đầu lại nói ra việc nhận ơn tất phải báo đáp. Đạo lý này mọi người đều biết. Nhưng trên đời này kẻ vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván lại rất nhiều.
“Ừ, về sau Tinh Tinh sẽ nghe lời Long ca ca.” Tinh Tinh vui mừng cười nói, dường một lễ vật lớn bình thường.
Lúc này, cự long khẽ chuyển động, cố sức mở mắt ra nhìn liền thấy được vài ánh mắt quan tâm đang nhìn mình.
“Mẫu thân, người đã tỉnh?” Tinh Tinh khờ dại cười hỏi.
Cự Long trừng mắt nhìn, chỉ thấy nữ nhi của mình rúc vào bên người một thanh niên tuấn tú, bên cạnh còn có hai nam một nữ. Trên người bọn họ mặc dù có khí tức thần long nhưng xem ra lại không giống người của thần long tộc.
Kim quang trên người cự long chợt lóe lên, biến thành một mỹ nhân mặc chiếc váy vàng dàim mái tóc vàng dài phủ xuống bên hông, hình dáng ngũ quan rất đẹp, khí chất ôn hòa, khuôn mặt tươi cười có chút tái nhợt.
Tinh Tinh chạy tới, nhào vào lòng mẫu thân.
Mỹ phụ xinh đẹp ôn nhu vuốt ve mái tóc của Tinh Tinh, cảm ứng một chút trong thân thể mình, đột nhiên vẻ mặt kinh ngạc không dám tin. Nàng buông nữ nhi ra, sử dụng lễ tiết của nhân loại, có chút kích động nói: “Ta gọi là Đặc Lôi Toa, đa tạ ân cứu mạng của các vị.”
Long Nhất cười ha ha nói: “Vừa rồi Tinh Tinh đã cám ơn, ngươi không cần khác khí.”
“Mẫu thân, đó là Long ca ca cứu người. Hắn rất lợi hại.” Tinh Tinh lại nhảy vào trong lòng Long Nhất, bàn tay nhỏ bé vuốt cằm hắn, cũng không biết vì cái gì nó rất thích làm như vậy.
Đặc Lôi Toa thấy nữ nhi của mình đối với Long Nhất quyến luyến không muốn rời, trong lòng có chút chua xót. Đứa nhỏ này rất cô độc, rất thiếu tình thương của phụ thân. Nàng hy vọng Tinh Tinh và họ có thể ở cùng một chỗ. Nhưng long đảo ở sâu trong đại hải, mấy ngàn năm nay không có ai đặt chân tới. Đột nhiên mấy người này tới đây, cũng không biết là địch hay bạn.
Lúc này ngoài trời đã đầy sao, sóng biển rì rào từng trận, thật yên tĩnh.
Đặc Lôi Toa dẫn mấy người Long Nhất trở về trong mộc ốc ở hoa viên, còn Tinh Tinh đã sớm ngủ say trong lòng Long Nhất.
Long Nhất đặt Tinh Tinh lên giường, nhưng vừa mới buông tay nó liền tỉnh giấc, lại đi tới ôm chặt Long Nhất không chịu buông tay. Cho dù mẫu thân có nói cũng không nghe.
“Để ta ôm nó ngủ, dù sao nó cũng không nặng.” Long Nhất cười nói, trong lòng cảm thấy xúc động, muốn yêu thương bảo vệ tiểu cô nương này.
Đặc Lôi Toa bất đắc dĩ gật đầu, một đứa nhỏ thiếu tình yêu của phụ thân, khi cảm nhận được loại cảm giác ấm áp chờ đợi đã lâu, như thế nào lại dễ dàng buông tay đây? Tuy nhiên đến khi mấy người này rời đi, đến lúc đó Tinh Tinh sẽ như thế nào?
Đặc Lôi Toa pha vài chén hoa trà cho bốn người. Nàng yên lặng ngồi nghế chủ tọa rồi mở miệng nói: “Ta chỉ muốn biết các ngươi vì cái gì lại đến thần long quần đảo, xem ngoại hình các ngươi tựa hồ phải lặng lẽ tiến vào.”
Long Nhất gật gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát rồi mở miệng nói: “Đúng vậy, chúng ta đúng là trộm tiến vào, nhưng chúng ta cũng không có ác ý. Nghĩ tới hơn một ngàn năm trước vương tử của ma long nhất tộc cùng công chúa của thần long nhất tộc yêu mến nhau, sự tình này chắc ngươi cũng biết.”
Đặc Lôi Toa giật mình, đồng tử màu vàng nhíu lại, đưa mắt nhìn Long Nhất nói: “ Các ngươi đến vì chuyện này?”
“Nói thật với ngươi, hai người bọn họ sau khi bỏ trốn thì sinh hạ hai nữ nhi. Con gái lớn là Liễu Nhứ, là nữ nhân của ta, còn tiểu nữ nhi còn lại là…ta… …ách… …là con gái ta. Việc này cũng là do Cách Lỗ Tây Á cùng Mễ Đế Nhĩ mang chúng ta tới đây, chúng ta hy vọng sẽ tìm thấy nơi giam giữ của long tộc.
“Cứu ra Phạm đế cùng Tát Liên Á, cũng hy vọng ngươi có thể giúp chúng ta.” Long Nhất chân thành nói.
“Nguyên lai là như vậy Ngươi vừa rồi nói Liễu Nhứ là nữ nhân của ngươi?” Đặc Lôi Toa nhìn Long Nhất, ánh mắt có chút hoảng hốt.
“Đúng vậy.” Long Nhất uống một ngụm trà rồi nói. Kỳ thật Liễu Nhứ còn chưa tính là nữ nhân của hắn, nhưng giữa hai người lại có ý tứ này.
“Chẳng lẽ ngươi không biết nhân loại cùng long tộc kết hợp nhất định sẽ chỉ có bi kịch sao? Tuổi thọ của nhân loại quá ngắn, một khi chết đi, khiến người còn sống phải vượt sự bất hạnh. Ngươi đã nghĩ tới điều này chưa? Nếu sinh ra đứa trẻ, đứa trẻ kia không có được tình thương của phụ thân, ngươi đã nghĩ tới chưa?” ngữ khí Đặc Lôi Toa có chút kích động.
“Như vậy… …ngươi hối hận sao?” Long Nhất chớp mắt hỏi.
Đặc Lôi Toa chấn động, khuôn mặt mất mát. Thật lâu sau mới gật đầu nói: “Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt hy vọng của Tinh Tinh, ta lại hối hận. Hối hận không thể cho đứa trẻ một tuổi thơ vui vẻ, hối hận không thể cho nó một gia đình đầy đủ.”
“Nói cách khác ngươi hối hận đã yêu thương nhân loại?” Long Nhất liền hỏi.
“Không, ta cho tới bây giờ không có hối hận vì đã yêu hắn. Chỉ là ta cảm thấy hổ thẹn với đứa nhỏ.” Ánh mắt Đặc Lôi Toa có chút mê ly, nhẹ giọng nói lại chuyện cũ năm đó.
Lại nói tiếp, Đặc Lôi Toa hay là biểu muội của Tát Liên Á, sau khi Tát Liên Á cùng vương tử Phạm đế của ma long nhất tộc bỏ trốn, có lẽ duới sự ảnh hưởng của tình yêu khiến quỷ thần than khóc, trời đất kinh ngạc, thì nàng cũng bí mất rời khỏi thần long đảo đi tới Thương Lan đại lục, đó là sự tình của 800 năm về trước. Nàng hóa thành hình người đi du lịch khắp nơi. Tại phương động của Thương Lan đại lục, nàng gặp một Kiếm thánh, hai người cùng đi mạo hiểm với nhau khắp Thương Lan đại lục. Một thời gian sau hai người nảy sinh tình cảm, nam tử này sinh ra trong một gia đình quý tộc, tuấn tú, khí độ tao nhã, rất biết hưởng thụ cuộc sống. Hiện tại rất nhiều thói quen của nàng là bị ảnh hưởng từ hắn.
Lúc trước, Đặc Lôi Toa chứng kiến một tình yêu cao thượng của long tộc thiếu nữ, một khi rơi vào liền mất hết lý trí, không để ý đến mọi thứ bên ngoài. Hai người không để ý hết thảy mà kết hợp, nàng rất nhanh có bầu, nhưng đối với long tộc mà nói thì cần phải có 200 năm amng thai đứa nhỏ mới được sinh ra, nam nhâncuar nàng có thể đợi được sao? Không lâu sau người trong long tộc tìm đến, cường hành mang nang trở lại long đảo, dùng sức mạnh của vài đại trưởng lão hạ cấm chế trên người nàng rồi ném nàng ở lại trên đảo nhỏ này. Long lực của nàng bị phong bế, căn bản là không có khả năng rời đi.
200 năm sau khi nàng sắp sinh con, nàng khẩn cầu long vương cùng các trưởng lão môn để cho nàng gặp lại nam nhân kia, để hắn nhìn thấy đứa nhỏ. Khi đó long vương là ca ca của Tát Liên Á, cũng là biểu ca của nàng. Long vương mềm lòng đáp ứng, dặn bảo tộc nhân tới Thương Lan đại lục tìm kiếm nam nhân kia mang tới long đảo. Nhưng tin hồi báo lại cho biết nam nhân này đã chết một tháng trước, hơn nữa còn con cháu đầy nhà.
“Cũng bởi lý do đó mà ta mới nói nhiều với ngươi như vậy. Không nghĩ tới ngươi cùng Liễu Nhứ lại đi trên con đường của ta, cho nên việc cứu biểu tỷ cùng tỷ phu, ta sẽ cố hết khả năng của mình để giúp ngươi.” Đặc Lôi Toa nhẹ giọng, thở dài nói.
“Cám ơn sự quan tâm của ngươi. Nhưng ta cùng Liễu Nhứ tuyệt đối sẽ không hoàn toàn đi theo con đường của ngươi. Bởi vì ta so với long tộc còn sống lâu hơn. Hơn nữa ta cũng sẽ không để cho nữ nhân của ta chết già.” Trong lòng Long Nhất thầm than. Nhưng lúc này trên người hắn có lạc ấn của tam đại chủ thần: Lôi thần, Thủy thần, Phong thần, việc sống lâu đối với hắn mà nói căn bản không có hạn chế. Chỉ cần không bị giết chết, bị hình thần câu diệt thì có thể trở thành lão quái vật bất tử trong miệng hậu nhân.
Đặc Lôi Toa kinh dị nhìn Long Nhất, thấy được hắn rất tự tin. Nghĩ đến không phải cứ mạnh miệng nói là có thể sống lâu hơn so với long tộc? Tuy nhiên nàng cũng không có hỏi lại.
“Thiếu gia, đã tới giờ tý rồi.” Lúc này Lưu Ly kéo ống tay áo Long Nhất, nhẹ giọng nói.
Long Nhất nhìn sắc trời, gật gật đầu. Giờ tý là thời gian bọn họ ước định với tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ.
Long Nhất chuyển Tinh Tinh đang nằm trong lòng cho Đặc Lôi Toa ôm. Trong lúc mơ ngủ, Tinh Tinh bất an dẫy dụa vài cái, nhưng nghe thấy khí tức của mẫu thân liền nhanh chóng bình tĩnh nằm yên.
“Các ngươi phải cẩn thận, trên đảo chủ có cảm ứng ma pháp trận. Nếu có ngoại nhân xâm nhập, nhất định sẽ kinh động tới long vuonxg cùng các tgruwongr lão.” Đặc Lôi Toa dặn bảo.
“Cám ơn, chúng ta sẽ cẩn thận.” Long Nhất nói xong liền mang theo ba người vội vàng bay tới đám loạn thạch trên bờ biển phía tây đảo.
Giờ tý rất nhanh đến, bầu trời đầy sao, sóng biển vỗ liên tục, nhưng đến một bóng người cũng không thấy.
Đợi một canh giờ nữa, nếu tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ không đến, Long Nhất nhíu mày nói: “Chúng ta không cần đợi nữa. Xem ra Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á đã xảy ra chuyện cho nên không thể tới đêm nay.”
“Làm thế nào bây giờ?” Man Ngưu gãi ngưu giác trên đầu hỏi.
“Còn có thể làm gì? Chúng ta quay trở lại nhà Tinh Tinh thôi.” Long Nhất nhún vai, không có người dẫn đường, hắn cũng không dám mạo hiểm xâm nhập, vạn nhất đả thảo kinh xà, như vậy việc cứu cha mẹ Liễu Nhứ càng thêm khó khăn.
Nhưng lúc này tại một sơn động lớn âm u tại đảo chính của thần long đảo, Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á đang đi tới đi lui trong động.
“Tỷ, người phải nghĩ lại biện pháp a. Phụ vương nói chúng ta phải bế quan diện bích hai tháng, tỷ phu bọn họ không phải sẽ nghĩ chúng ta cố ý sao.” Cách Lỗ Tây Á vội la lên.
“Hắn không phải tỷ phu ngươi, nói hươu nói vượn, có phải là không muốn sống không.” Mễ Đế Nhĩ cũng rất phiền lòng, thấy Cách Lỗ Tây Á lại gọi Long Nhất là tỷ phu không khỏi giận dữ đá vào mông hắn một cước.
“Ta gọi hắn là tỷ phu có gì sai, Liễu Nhứ cũng là tỷ tỷ của ta. Ngươi nghĩ rằng ta nói ngươi sao? Ta xem hắn căn bản không có thích ngươi.” Cách Lỗ Tây Á che mông, vẻ mặt u oán nói.
“Ngươi… …ngươi còn nói.” Mễ Đế Nhĩ giơ tay uy hiếp, trừng mắt nhìn Cách Lỗ Tây Á nói tiếp: “Nếu không phải tiểu tử ngươi nói có cơ hội ăn cắp long vương ấn, kết quả lại kinh động phụ vương, khiến cho chúng ta hiện tại bị bắt bế quan.”
“Vốn là có cơ hội, nhưng mà lỡ tay đánh vỡ lưu ly trản làm kinh động phụ vương là lão tỷ ngươi a. Nếu không phải ta sắp xếp nói dối, chỉ sợ phụ vương đã sớm nghi ngờ.” Cách Lỗ Tây Á lẩm bẩm.
“Tốt lắm, cho dù là lỗi của ta, nhưng hiện tại chúng ta phải nghĩ biện pháp ra ngoài mới được.” Mễ Đế Nhĩ không kiên nhẫn, phất tay. Sơn động này bố trí kết giới cường đại, bên ngoài lại có long tộc thủ vệ, muốn ra ngoài cũng không phải là chuyện dễ.
__________________