Chương 505: Quân Sư Mất Tích


Gió nổi, ánh nắng rực rỡ trong phút chốc bị mây đen che phủ, tràn ngập cảm giác giống cơn giông trước lúc mưa rào.

Long Nhất vừa ngẩng đầu, nhìn thấy trên trời cao kia mây đen dày đặc mang theo một cảm giác áp bức cường đại, trong lòng có chút buồn bực, cơn lốc lôi hệ ma pháp trong ý thức hải do cảm ứng mà rục rịch hẳn lên.

Không lâu sau, hạt mưa bắt đầu rơi xuống, đánh lên trên người cảm thấy nhoi nhói, chỉ chốc lát liền mưa như trút nước, mãn nhãn trông theo màn mưa mông lung dày đặc như sương mù, người đi đường đều tránh vào các hàng quán hai bên đường.

Đây là cơn mưa lớn nhất hai tháng gần đây, cho nên mọi ngươi không hề oán trách mà ngược lại còn vui vẻ dị thường, nếu không phải mưa quá lớn, sợ rằng có không ít người muốn chạy ra dưới mưa vui đùa thỏa chí.

Long Nhất không biết từ khi nào đã ra khỏi cửa Tây thành, trên người cũng không có vòng bảo hộ bằng chân khí hay kết giới gì, lúc này hắn hoàn toàn ướt sũng, đang từng bước từng bước xuyên qua phiến rừng quen thuộc kia mà tới bên một con sông nhỏ cách đó không xa.

Đã lâu không dầm mưa rồi, mẹ nó thật sự là dễ chịu, Long Nhất hất tóc đang dính trên trán, trong lòng dường như có một cỗ muộn khí muốn phá ngực mà ra.

Long Nhất đứng thẳng lưng, tay phải giơ lên cao, đầu có chút ngửa về phía sau, quang mang trên ấn ký hình tia chớp ở mi tâm lưu chuyển.

Chớp giật ngang mây, như thể cùng từ một từ trường cường đại hết đạo này đến đạo khác hướng Long Nhất đánh xuống, không chút thiên vị đánh hết lên ấn ký trên mi Long Nhất. Mái tóc rối bù cũng tung bay trong màn mưa, điện hoa màu tím lan ra toàn thân, phát ra một tiếng vang sẹt sẹt, một kiện khải giáp hoa văn thần bí thoắt ẩn thoắt hiện bao phủ toàn thân Long Nhất, như thể thần nhân.

Bỗng nhiên, Long Nhất mở mắt, con ngươi màu đen biến thành màu tím quỷ dị, khải giáp trên thân Long Nhất trong sát na ngưng tụ thành thật thể, tay phải giơ lên cao tại không trung có một lớp tử quang lóe lên.

Phụt, Long Nhât đột nhiên chấn động toàn thân phun ra một bụm máu tươi, ấn ký trên mi tâm trong sát na biến mất, lôi thần khải giáp trên thân cũng ẩn vào thể nội, ý thức hải như bị tê liệt đau đớn vô cùng.

Dần dần, một cỗ nhiệt lưu từ tiểu phúc trào lên, bình ổn dòng huyết khí cuồn cuộn.

"Không còn xa mấy nữa rồi, lôi thần chùy căn bản ta bây giờ không thể cầm được, xem ra là đã quá nóng vội rồi đây” Long Nhất lau máu trên khóe miệng lẩm bẩm nói, lôi thần khải giáp miễn cưỡng thì có thể mặc vài giây, lôi thần chùy thì vừa mới cảm ứng liền bị phản phệ, ăn cơm của tên gia hỏa lôi thần này quả nhiên không phải trò đùa.

Mưa ngớt dần, cơn mưa như trút biến thành mưa bụi bay lất phất.

Long Nhất vọng theo dòng nước sông cuồn cuộn mà phát run, mặc dù vừa rồi hắn thử gọi lôi thần chùy ra nhưng bị lực lượng của nó phản phệ, thế nhưng lĩnh ngộ của hắn đối với lôi thần lực lại tăng không ít, hắn cố hết sức nhớ lại cảm giác trong nháy mắt vừa rồi.

Bỗng nhiên, trong màn mưa một đạo ngân quang lóe lên, vài tiếng hạc quen thuộc vang lên, u hương nhàn nhạt bay vào trong mũi Long Nhất. Trên mặt sông vẫn như cũ sóng sánh bọt nước, nhưng nước mưa lại không thể chạm vào người hắn.

"Mưa gió mông lung mặc dù chứa chan ý cảnh, nhưng hân thưởng là đủ rồi, nước mưa dùng được sao?” bên cạnh hiện ra một thân ảnh yểu điệu, thanh âm quyến rũ mang theo một chút nghi hoặc và một chút lo lắng.

"Có đôi khi dầm mưa cũng là một việc hạnh phúc. Nàng không cảm thấy sao?” Long Nhất không quay đầu lại, ngữ khí có chút lay động.

"Ngươi hôm này hình như rất đa sầu đa cảm, rất không giống ngươi” Mộc Hàm Yên quay đầu chăm chăm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất, dường thấy một đoá hoa trên mặt hắn.

"Vậy nàng cho rằng ta là cái dạng gì” Long Nhất chuyển đầu cười hỏi.

"Uhm, nói cũng không quá rõ ràng, lạc quan, kiên cường, tà ác, háo sắc, có đôi khi còn cảm thấy chút âm u” Mộc Hàm Yên cười khanh khách nói.

"Cực kỳ chính xác, xem ra nàng còn hiểu rõ bản thân ta hơn nha, ha ha. Được rồi, nàng làm sao biết ta ở đây?” Long Nhất cười hỏi.

"Nhớ ngươi, cho nên để Bạch Vũ chở ta đi tìm ngươi” Mộc Hàm Yên mị nhãn liếc một cái, nhu tình nhè nhẹ quấn quanh, thân thể không khỏi nhích lại gần hơn một tí.

Long Nhất ung dung cười, không trả lời, tựa hồ đã chìm sâu vào dòng suy nghĩ của bản thân, còn Mộc Hàm Yên cũng trở nên trầm mặc, cùng Long Nhất ngồi ngắm thế giới mông lung mơ hồ này, hồi tưởng lại tất cả các chi tiết từ khi biết Long Nhất tới nay, lòng nổi lên một cảm giác ngọt ngào mà cũng vài phần chua xót.

"Hàm Yên, lý tưởng của nàng là gì? Hoặc mục tiêu nàng của là gì?” đột nhiên, Long Nhất khẽ lên tiếng hỏi.

Mộc Hàm Yên sững sờ, tựa hồ không biết hồi đáp như thế nào, rất lâu mới buồn bã nói: ”Ta không có lý tưởng? Mục tiêu quan trọng nhất của ta không phải vì bản thân mình, mà là vì người khác”

"Đúng không? Nói cách khác là nàng vì người khác mà sống sao?” Long Nhất nhíu mày hỏi, lòng có chút kinh ngạc.

Mộc Hàm Yên cả kinh trong lòng, cảm giác câu nói này dường như tiết lộ rất nhiều chuyện, vì vậy gượng cười một tiếng, nói: ” Đừng hỏi ta nữa? Lý tưởng của người là gì? Xưng bá Thương Lan đại lục sao?

Long Nhất cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói: ”Lý tưởng của ta nghĩ thì rất đơn giản, có lẽ nàng sẽ không tin, ta chỉ muốn một cuộc sống yên bình, dẫn theo nữ nhân của mình chu du khắp hang cùng ngõ hẻm của cái thế giới này”

“Đáng tiếc, thế giới này không phải ta tự mình định đoạt, bởi vì nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, ta không phải là một cá thể độc lập, mà ta liên quan đến sinh mạng và lợi ích của rất nhiều người, kéo một sợi tóc động đến toàn thân, tất cả mọi việc đều là do bị ép bức”.

Mộc Hàm Yên nhìn vẻ mặt mang theo thương cảm u sầu kia của Long Nhất thật lâu, trong lòng thầm than, đúng, đều là bị ép bức, Long Nhất là như thế, bản thân mình há không phải như thế, hiện tại nghĩ lại, bản thân mình cùng hắn rất giống nhau.

Long Nhất đứng dậy, vận nội lực, trên thân toát ra tầng tầng vụ khí, quần áo ướt đẫm nháy mắt biến thành khô ráo.

"Hàm Yên, bên Long Chiến có biến hóa gì không đấy” Long Nhất hỏi.

"Ta tới chính là muốn nói cho ngươi một việc, quân sư của Long Chiến vẫn tự xưng là bế quan, đêm qua ta mới phát giác gian phòng mà hắn bế quan không một bóng người, tựa hồ bốc hơi trong không khí rồi, ta cũng không nhận được tin tức gì cả” Mộc Hàm Yên nhớ tới chính sự, ngưng trọng nói.

"Mất tích rồi? Mất tích không phải là càng tốt sao, nghĩ đến thì đối phó với hắn còn khó hơn đối phó với Long Nhất” Long Nhất thản nhiên cười.

Mộc Hàm Yên lắc lắc đầu, nói: ”Không, điều kì quái là tay chân của hắn cũng không có hành động dị thường gì, khi ta rêu rao tin tức quân sư mất tích bọn chúng hết thảy vẫn cứ thờ ơ, không cảm thấy việc này quá kì quái sao?”

"Có lẽ hắn ra ngoài làm việc rồi, đối thủ chuyển cho thủ hạ đối phó rồi” Long Nhất vuốt cằm nói.

"Có thể sao, nhưng tại giờ phút này mà mất tích sẽ khiến ngươi ta sinh nghi” Mộc Hàm Yên mày tú khẽ nhăn, con mắt hút hồn lướt qua có chút sát khí.

Long Nhất mẫn cảm nắm bắt được sát khí của Mộc Hàm Yên, đối với thân phận của nàng càng thêm hiếu kỳ, chỉ dựa vào việc Mộc Hàm Yên có thể đột nhập vào phòng của tên quân sư thần bí kia để tìm hắn đã nói rõ nàng là một nhân vật quan trọng trong thế lực hắc ám sau lưng Long Chiến.

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #505