Chương 462: Nữ Hoàng Bệ Hạ.


Mây mưa đã qua, thân thể Nạp Lan Như Nguyệt mềm mại dưa trên lồng ngực của Long Nhất, ánh đèn mông lung chiếu xuống thân thể trắng hồng của nàng, dung hợp thành một dạng phong tình dụ nhân cực độ.

- ”Phu quân xấu xa, chàng quả thật xấu xa mà, làm vậy sao thiếp còn mặt mũi nào nhìn Như Mộng chứ” Nạp Lan Như Nguyệt khuôn mặt vẫn còn hồng hồng, dựa hẳn vào một bên người Long Nhất mà nhẹ nhàng trách cứ hắn.

- ”A A, chính là tiểu nha đầu kia vô ý vô tứ mới đúng. Chúng ta hai vợ chồng làm chuyện này là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vậy mà tiểu nha đầu đó cứ ngày nào cũng bám theo hai chúng ta, lần này để cho nàng ta hiểu thêm chút chuyện cũng tốt” Long Nhất vừa cười cười vừa vuốt ve thân thể ngọc ngà trong ngực mình, mềm mại như tơ, vuốt ve cả trăm lần cũng không thấy chán (ND: pó tay, gặp mình không những một trăm lần mà phải là mười ngàn lần... mười ngàn lần )

Nạp Lan Như Nguyệt chống tay ngồi dậy, đôi thỏ ngọc lại rung rinh khiến người ta kinh tâm động phách. Nàng lườm Long Nhất rồi nhẹ nhàng nói:

- ”Bộ thiếp không biết chủ ý quái quỷ gì của chàng sao, chàng đang muốn cả tỷ muội cùng lúc phải không”

Long Nhất hắc hắc cười, cái ý này tuyệt đối có khả năng thành sự thật, tiểu la lị kia cũng thật là động lòng người, làm một nam nhân thực thụ lẽ nào lại không động lòng cho được?

- ”Phu quân, chàng nói mau, có phải là chàng có chủ ý này hay không?” Nạp Lan Như Nguyệt khẽ lay người Long Nhất hỏi.

- ”Như vậy sao được? Ta đâu phải là loại người đó?” Long Nhất giương bộ mặt vô tội ra, có đánh chết hắn cũng không dám trước mặt Nạp Lan Như Nguyệt mà thừa nhận chuyện này.

- ”Vậy ý của chàng là không muốn Như Mộng sao? Như Mộng sắp 15 tuổi rồi, ngày ngày chàng đều ôm nàng ngủ mà bây giờ nói không muốn Như Mộng, chàng... bội tình bạc nghĩa” Nạp Lan Như Nguyệt hừ lạnh một cái rồi ngồi dậy xoay người lại, tấm lưng ngọc ngà mỹ lệ như đập vào đôi mắt Long Nhất.

Ách... đại não của Long Nhất như muốn nổ tung, đây cũng là một loại giận dỗi của nữ nhân sao?

Nạp Lan Như Nguyệt thấy phía sau nửa ngày không có chút động tĩnh gì, quay đầu vừa nhìn liền thấy vẻ mặt không biết đang suy nghĩ gì mà ngốc trệ ra của Long Nhất, không khỏi bật ra một tiếng cười khúc khích.

- ”Cười cái gì, còn không xoay người lại đây” Long Nhất lấy lại tinh thần liền cười nói.

Nạp Lan Như Nguyệt hì hì cười rồi tiến sát vào lồng ngực của Long Nhất, xem ra nàng hoàn toàn hiểu được tính cách của Long Nhất rồi.

- ”Phu quân, đừng nóng nữa, Như Mộng có tình với chàng. Nàng đối với chàng như thế nào kẻ ngu cũng thấy được, theo quy tắc thông dụng của đại lục, con gái 15 tuổi có thể xuất giá thành thân rồi. Như Mộng còn nửa năm nữa mới tới 15, từ giờ đến đó Phu quân không được “ ăn” nàng đâu” Nạp Lan Như Nguyệt dựa vào ngực Long Nhất rồi lẩm bẩm nói.

- ”Còn chuyện kia thì.... “ Long Nhất hắc hắc cười dâm hỏi lại.

- ”Chàng còn hỏi thiếp, bộ thiếp quản được chàng à. Dù sao thì bước cuối cùng mà Như Mộng chưa tới 15 thì vẫn không được phát sinh.” Nạp Lan Như Nguyệt cắn một cái vào ngực Long Nhất rồi nói.

- ”Không thành vấn đề, không thành vấn đề”- Long Nhất hắc hắc cười đáp. Dù sao thân thể tiểu la lị còn chưa phát triển đầy đủ, quy định của đại lục nữ tử 15 tuổi mới thành thân xem ra cũng không phải là không có đạo lý, sớm qua cũng không tốt (ND: Theo quy định của Luật Hôn nhân gia đình thì Con gái 6x3=18 tuổi, Con trai 7x3=21 tuổi mới có thể kết hôn. Còn theo Kinh Dịch thì Nữ 7x3=21, Nam 8x3=24. Đây là độ tuổi tốt nhất cho “Lần đầu tiên” , khi ấy âm dương điều hòa, cơ thể phát triển hoàn chỉnh, khung xương đã định... là thời điểm tốt nhất ).

-----------------------------------

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên mặt biển, từng trận hơi nước từ mặt biển xanh bốc lên tạo thành từng đám mây bay trên trời. Mới nhìn tựa như là một tiên cảnh, chỉ là nhiệt độ quá nóng khiến người ta lập tức tỉnh táo để nhận thấy bọn họ lúc này đang giống như bánh bao nằm trong lồng hấp, không cách gì chống lại nhiệt độ ngày càng tăng lên như vậy.

Gió từ mặt biển thổi lên cũng không giúp cho Thương Nguyệt thành đang đắm mình dưới cái nóng rực của mặt trời. Nhiệt độ quá cao khiến cho nhiểu người có thể chất yếu liền đổ bệnh, trong lúc này trong thành đều u ám như mây đen, chỉ biết cầu xin trời cao ban xuống nước cam lộ, cầu cho bình an mà vượt qua được cái nóng trăm năm khó gặp này. (ND: Thường thôi, El Nino 1997 ta còn không sợ. Tác giả ở mãi tận TQ, xứ ôn đới đó thì làm sao hiểu được cái nóng 42,5 độ mà ta từng trải qua chứ )

Giờ đang buổi trưa, trong lúc này nhiệt độ là cao nhất, ngã tư đường vắng lặng không một bóng người. Mấy cửa hàng bên đường vắng hoe, còn các lão bản thì ngồi ở ghế dựa mà nhìn trời. Những cái ma pháp phong phiến (Cánh quạt chạy bằng ma pháp ) chuyển động không ngừng, chỉ là có quay đến cỡ nào đi nữa cũng không giúp cho không khí trở nên mát mẻ hơn được chút nào.

Bất thình lình, một tiếng sét vang lên giữa trời, gió nổi lên mây kéo lại, mặt trời trong nháy mắt bị mây đen che kín, gió lớn thổi ào ào như muốn xuyên tưòng mà qua. Vô số cát bụi bay tứ tung, cái nóng gay gắt tựa như đã không còn tồn tại.

- ”Trời mưa rồi, trời mưa rồi, trời đã phù hộ cho Nạp Lan Đế quốc rồi” mấy trăm người dân từ trong nhà chạy vọt ra giữa ngã tư đường, mỗi người đêu mang theo vẻ mặt mừng rỡ, Quang minh thần đã không bỏ rơi tử dân của người mà.

Tư lạp, mấy đạo tia chớp màu tím chớp lên như muốn rạch nát bầu trời. Ngay sau đó tiếng sấm đùng đùng, mây đen kéo lại, rồi những giọt mưa tựa như mật ngọt tiêu sái rơi xuống. Cả Thương Nguyệt thành chìm trong nỗi hân hoan, nếu trời còn không mưa, sợ rằng có nhiều người bị nóng đến phát điên rồi.

Mưa càng lúc càng rơi nhanh, trong chốc lát liền biến thành cơn mưa to ầm ầm đập lên những nóc nhà, mấy trăm người dân đang hân hoan đứng giữa mưa mà kêu to, vì cơn mưa to này mà cảm ơn trời.

Long Nhất bên hông quấn chiếc khăn tắm đang đứng trong tẩm cung của Nạp Lan Như Nguyệt nhìn cơn mưa to bên ngoài, khóe miệng nổi lên một tia mỉm cười kỳ dị.

- ”Phu quân, chàng cười cái gì vậy?” Nạp Lan Như Nguyệt mặc chiếc áo ngủ bằng tơ từ sau lưng ôm lấy eo Long Nhất dịu dàng hỏi.

- ”Tối qua ta xem sao trên trời, tựa hồ không có dấu hiệu trời sẽ mưa” Bàn tay to của Long Nhất vươn tới chiếc eo thon của Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve.

- ”Phu quân chỉ biết nói đùa, đêm qua chàng một mực làm mấy chuyện xấu không chịu ngừng, có đi xem cái gì đâu”- Nạp Lan Như Nguyệt đỏ mặt gắt nhẹ.

Long Nhất hắc hắc cười hai tiếng, đối với tinh tượng học (ND: Thuật quan sát sao trên trời) hắn cũng chỉ biết sơ qua mà thôi, kiểu như “trăng quần trời hạn, trăng tán trời mưa” mấy loại hiện tượng đó thì hắn còn biết, chứ còn sâu hơn nữa thì hắn bó tay.

- ”Nguyệt nhi, bản lãnh của Phu quân bộ nàng biết hết sao? Bây giờ ta nhắc nàng một tiếng, nàng hãy mặc trang phục nữ hoàng vào rồi chuẩn bị làm lễ tiếp nhận vương miện đi” Long Nhất vừa nhìn những giọt mưa bên ngoài vừa làm ra dáng vẻ cao thâm khó lường nói.

Nạp Lan Như Nguyệt buông eo Long Nhất ra rồi đứng bên cạnh hắn, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn hỏi:

- ”Vì sao? Chẳng lẽ là Quang minh giáo hoàng tới sao? Căn cứ vào tin tình báo, hắn còn lâu mới tới mà”

- ”Bộ không tin Phu quân nàng sao? Nàng cẩn thận cảm giác một chút, có phát hiện có cái gì không đúng hay không” Long Nhất cười đáp.

Nạp Lan Như Nguyệt nghe vậy liền nhắm đôi mắt, tinh thần lực tản ra khắp 4 phương 8 hướng để tìm xem có chỗ nào không đúng. Bỗng nhiên, đôi mắt nàng mở bừng, nàng đã biết có chỗ nào không đúng rồi. Bình thường khi trời mưa sẽ có hiện tượng ma pháp nguyên tố dao động, nhưng không cảm giác mãnh liệt giống bây giờ. Như vậy dao động đó là dấu hiệu rất giống với việc ma pháp được phóng ra chứ không từ tự nhiên sinh ra.

- ”Phu quân, chàng nói cơn mưa này là được tạo ra sao?” Nạp Lan Như Nguyệt ngẩng đầu lên, tuy là nghi vấn, nhưng ngữ khí cũng đã tin tưởng rồi.

- ”Không sai, làm một cơn mưa bao trùm cả Thương Nguyệt thành như vậy cũng không quá khó khăn, cỡ cấm chú là đủ rồi, nhưng lần này lại không có lực lượng cường bạo của cấm chú, có thể do có nhiều người cùng lúc phóng ra ma pháp. Nếu ta đoán không sai, Quang minh giáo hoàng Tra Nhĩ Tư tới rồi” Long Nhất cười nói, trong lòng thật ra cũng đang bội phục cách làm này của Tra Nhĩ Tư, cơn mưa to lần này không nghi ngờ gì nữa, sẽ được quy là lực lượng của Quang minh thần, tự nhiên cũng có tác dụng lên Tra Nhĩ Tư là kẻ đại diện cho Quang minh thần, như vậy những tín đồ của Quang minh giáo hội càng vì cơn mưa này mà cảm tạ ơn đức của Tra Nhĩ Tư, từ đó càng thêm tin tưởng vào tín ngưỡng của mình, quả nhiên một việc hai tác dụng mà.

Long Nhất nói như vậy, Nạp Lan Như Nguyệt tất nhiên sẽ không còn nghi vấn gì nữa, mệnh lệnh ban ra lập tức làm cho cả hoàng cung đều khần trương lên, việc gia miện cho hoàng đế là việc cả đời khó gặp, khi Quang minh giáo hoàng tới cũng là lúc tiến hành gia miện, vì vậy có là đang đêm cũng phải tất bật giăng đèn kết hoa để nghênh đón rồi.

Cơn mưa từ từ ngưng tạnh, mây đen trên trời từ từ tản ra, hơi nước lơ lửng giữa không trung tạo nên một màn sương trắng phập phù, ánh mặt trời bắt đầu le lói hiện ra khiến cho cả Thương Nguyệt thành ngập trong một bầu không khí mát mẻ, thêm gió biển thổi vào càng khiến lòng người nao nao.

Phía cửa bắc Thương Nguyệt thành hiện đang rất náo nhiệt, tất cả Quang minh tế tự lẫn Quang minh võ sĩ trong các Quang minh đại giáo đường đều được huy động, chia làm hai bên trái phải đứng trên con đường trước cửa thành, dĩ nhiên là Thần thánh tế tự Khải Lâm cùng Đông Phương Khả Hinh cũng có mặt tại đây.

Trận thế bày ra như thế khiến tất cả mọi người đều đoán ra Quang minh giáo hoàng Tra Nhĩ Tư đã giá lâm, cả Thương Nguyệt thành hân hoan ủng hộ, việc này biểu thị cho Nạp Lan Đế quốc không hề nằm trong cục diện quần long vô chủ, bọn họ đã có một lãnh tụ tinh thần mới rồi.

Nạp Lan Như Nguyệt được các cung nữ hầu hạ việc mặc vào bộ phục sức nữ hoàng mới được thiết kế, trên đầu đội một cái Hoàng quang lấp lánh, hơn nữa còn vô ý toát ra một khí thế uy nghiêm, thêm vào hàn khí trên đôi mắt đang nhàn nhạt phát ra khiến cho những ai nhìn vào đều cảm thấy ngây người, tựa như Nạp Lan Như Nguyệt sanh ra là để làm nữ hoàng, là trời sanh ra làm chúa tể một quốc gia vậy.

- ”Tỷ phu, tỷ tỷ bây giờ thật sự rất xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn lại làm cho người ta hơi sợ nha” Nạp Lan Như Mộng ôm lấy cánh tay Long Nhất nói.

Long Nhất cười hắc hắc, ánh mắt nhìn Nạp Lan Như Nguyệt như nhìn một tác phẩm nghệ thuật tuyệt thế do chính mình chế tạo ra vậy, một loại đắc ý khó tả bằng lời đang dâng trào trong lòng hắn. Đúng vậy, Nạp Lan Như Nguyệt trở thành nữ hoàng đầu tiên của Thương Lan Đại lục, loại cảm giác này giống như lúc bồi dưỡng Bắc Đường Vũ thành danh, nhìn nàng danh tiếng như mây chấn động cả Thương Lan Đại lục, đó là một loại cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời.

Bá đích một tiếng, Nạp Lan Như Nguyệt đã vén chiếc váy nữ hoàng hoa lệ lên rồi ngồi lên chiếc ghế rộng, cái loại khí thế này làm cho mọi người đều kinh ngạc ngây ngốc dùng ánh mắt kính sợ nhìn nàng rồi nhất tề quỳ xuống hành lễ.

Nạp Lan Như Nguyệt thản nhiên nhìn những cung nữ và thị vệ đang quỳ dưới đất, trong lòng có chút không quen, nàng giương đôi mắt nhìn Long Nhất đang đứng đó không xa mà nhìn nàng, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

- ”Cấp báo, Công chúa..... Nữ Hoàng bệ hạ, Quang minh giáo hoàng Tra Nhĩ Tư đã tới cửa thành phía bắc” Tên thị vệ vừa tiến tới liền thấy Nạp Lan Như Nguyệt một thân mặc bộ áo nữ hoàng đang uy nghiêm ngồi trên ghế, phía dưới là những cung nữ và thị vệ đang quỳ bái, không khỏi lập tức đem cách xưng hô “Công chúa” sửa thành “Nữ hoàng bệ hạ”

- ”Được rồi, xuất phát” Nạp Lan Như Nguyệt đứng lên thản nhiên nói.

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #462