Chương 461: Xuân Quang Của Tiểu La Lị


Khô Cốt đã đi, không chỉ mang theo vong linh ma pháp đại toàn ma pháp bút kí của Bỉ Đặc Tu Cách, còn mang theo Dị giới vong linh triệu hồi thuật của Long Nhất cho hắn.

Dị giới vong linh triệu hồi thuật là một quyển vong linh kỳ thư, Long Nhất tin tưởng rằng với thiên phú của Khô Cốt nhất định có thể kết hợp cả vong linh ma pháp lẫn dị giới vong linh triệu hồi thuật, sẽ đạt tới một tầng rất cao.

- ”Huynh tin tưởng vào muội lắm sao? Cứ để muội một mực bên cạnh mà nhìn” đợi đến khi Khô Cốt đã đi khỏi, Mộc Hàm Yên cười hỏi Long Nhất.

- ”Đương nhiên là tin tưởng rồi, nàng là nữ nhân của ta, ta không có lý do gì để không tin nàng cả” Long Nhất nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Mộc Hàm Yên rồi cười cười nói.

Trong mắt Mộc Hàm Yên hiện lên một tia dị sắc, nàng nhẹ nhàng xoay tay lại nói:

- ”Thời gian không còn sớm nữa, muội cần phải trở về, huynh cũng về với công chúa của huynh đi”.

Long Nhất đã nhận ra thái độ không bình thường của Mộc Hàm Yên, nhưng hắn vẫn giữ nụ cười như cũ, vẻ mặt không thay đổi gì, ngược lại còn nắm chặt lấy bàn tay đang rút về của Mộc Hàm Yên, ánh mắt mang theo một tia ôn nhu say lòng người nói:

- ”Ở trong mắt ta, nàng cũng là công chúa của ta”.

Mộc Hàm Yên run lên, lòng bàn tay đã sinh ra một tầng ẩm ướt, cười đáp:

- ”Bớt nịnh một chút đi, lời đường mật đó huynh để dành nói với nữ nhân của huynh đi, muội đi đây” Nói xong, nàng rút tay lại, đạp lên lưng Bạch vũ bay đi.

Nụ cười của Long Nhất từ từ thu lại, ánh mắt chớp động mang theo một tư vị khiến kẻ khác nhìn vào phải mỉm cười, Mộc Hàm Yên là bạn hay địch hắn hoàn toàn không hề lo lắng, bởi vì hắn tin tưởng rằng cuối cùng thì nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của Long Nhất hắn.

Xem thời gian cũng không còn sớm, Long Nhất cũng hướng hoàng cung mà về.

Không biết tối nay Nhân Nhân có cùng ngủ chung với Như Nguyệt không? Nếu.... vậy có nên “ăn” luôn nàng ta hay không? Trong lòng Long Nhất không khỏi nghĩ đến những tà niệm, nghĩ lại Nhân Nhân tính ra thân thể cũng thuộc loại nhất lưu đầy dụ hoặc mà ......

Đang chìm vào những ý nghĩ dâm đãng, đột nhiên "Vù" một tiếng một đạo bạch quang đánh úp tới, cắt đứt những Y Y trong đầu Long Nhất. Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đông Phương Khả Hinh một thân mặc Hồng y tế tự bào đang lơ lửng trên không dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn.

- ”Khả Hinh, đã khuya như vậy còn tìm ta sao? Rảnh thì vào hoàng cung uống một chén trà đi, ta thấy chị dâu của muội mà gặp muội sẽ rất cao hứng đó” Khóe miệng Long Nhất nhếch lên, cười cười nhìn Đông Phương Khả Hinh, nói thật lòng, hắn thật sự không quen với việc Đông Phương Khả Hinh bị biến thành như vậy.

- ”Bớt nói nhảm đi, vừa rồi khi truy bắt tên vong linh pháp sư thì gặp ngươi, có phải là ngươi cứu hắn?” Đông Phương Khả Hinh không kìm được liền hỏi Long Nhất, ánh mắt nhìn Long Nhất mười phần khẳng định.

- ”Đúng là ta có thấy một vong linh pháp sư, còn thấy được một kẻ nhân danh Quang minh giáo hội giết hại người vô tội. Chính vì vậy mà ta cũng định cứu hắn. Ai là người có mắt đều thấy hắn được ai cứu mà, sao lại chỉ đích danh ta” Long Nhất nhún nhún vai cười nói.

- ”Ai là kẻ lợi dụng danh nghĩa Quang minh giáo hội giết hại người vô tội chứ?” Đôi mắt Đông Phương Khả Hinh nhìn chằm chằm vào Long Nhất, mặc dù bình lặng không chút gợn sóng, nhưng lại cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương trong đó, hiển nhiên nàng mười phần để ý đến vấn đề này.

- ”Muội biết ta đang nói tới ai mà, Khả Hinh biểu muội” Long Nhất cười cười đáp lời Đông Phương Khả Hinh, đối với lãnh ý của nàng xem như chưa từng thấy, nếu nói giờ Đông Phương Khả Hinh không còn dây dưa với hắn thì hắn có chút may mắn. Nhưng nhìn hình dạng Đông Phương Khả Hinh bây giờ thì trong lòng hắn lại cảm thấy khó chịu.

- ”Ngươi nói ta sao? Ta lợi dụng danh nghĩa Quang minh giáo hội giết hại người vô tội như thế nào?” Đông Phương Khả Hinh nắm chặt pháp trượng, trong lòng quyết định làm rõ chuyện này, nếu Long Nhất không nói cho rõ ràng nàng tuyệt không bỏ qua cho hắn.

- ”Không phải lúc ở bãi biển ai đã không để ý đến tính mạng cô bé con kia sao? Bây giờ muội cũng có chút giống với lúc ấy rồi” Long Nhất hắc hắc cười rồi bước tới. Mùi hương từ trên người Đông Phương Khả Hinh nhẹ nhàng lan đến trước mũi hắn.

Đông Phương Khả Hinh rất muốn lập tức bước lùi lại, nhưng trong lòng không muốn để Long Nhất nghĩ nàng do sợ hắn mà lui lại. Trong lòng nàng lại nổi lên một cảm giác phân vân không rõ bản thân xao động hay quý động, ánh mắt Long Nhất nhìn nàng không phải là hoàn toàn không có một chút sức ảnh hưởng.

- ”Ta không có, vong linh pháp sư tà ác không thể không trừ, nếu không người chết sẽ càng nhiều, ta làm vậy là để cứu nhiều nguời” Đông Phương Khả Hinh chánh khí nghiêm trang nói. Trên người phát ra một tầng ánh sáng khiến cho Long Nhất vừa nhìn hình dáng nàng bây giờ đã cảm thấy lạnh người.

- ”Muội làm sao biết vong linh pháp sư kia là kẻ tà ác? Muội làm sao biết hắn sẽ giết nhiều người? Là lúc hắn giết người muội đã nhìn thấy sao?” Long Nhất dồn dập hỏi Đông Phương Khả Hinh.

- ”Ta biết chứ, vong linh pháp sư vốn là tà ác, gặp là giết chết không tha” Đông Phương Khả Hinh khẽ dịch người tránh ánh mắt của Long Nhất, không hiểu tại sao nàng trả lời nhưng lại có chút không tin tưởng vào những lời mình nói cho lắm.

- ”Nói đùa, cái này cũng chỉ là thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt các dị giáo đồ của Quang minh giáo hội mà thôi, vong linh pháp sư triệu hồi chính là vong linh, không có tạo thành thương tổn đến tánh mạng của ai cả, muội dựa vào cái gì mà nói vong linh pháp sư là tà ác, con mắt nào của muội thấy vong linh pháp sư làm ác chưa?” Long Nhất cười nhạt hỏi.

- ”Ta....” Đông Phương Khả Hinh nhất thời không thể phản bác gì, bởi vì nàng phát hiện ngoại trừ trong Quang Minh giáo điều ra, cũng không có chứng cứ gì để chứng minh vong linh pháp sư là tà ác cả, nàng quả thật chưa thấy qua một vong linh pháp sư làm điều ác gì bao gờ.

- ”Muội cứ tự mình suy nghĩ đi, đừng để những Quang minh giáo điều kia điều khiển tư tưởng của mình” Long Nhất nhẹ nhàng nói một câu rồi cũng không hề nhìn lại Đông Phương Khả Hinh mà như một làn khói nhẹ tiến vào hoàng cung.

Đông Phương Khả Hinh lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt vốn lạnh như băng đã nhíu lại, nàng cố gắng áp chế trận đau đầu, trong đáy lòng tựa như đã có một khe hở mở ra rồi.

-----------------

Lúc này, tẩm cung của Nạp Lan Như Nguyệt vẫn sáng đèn như cũ, chỉ là lúc Long Nhất từ trên bờ dốc tiến vào thì không thấy một bóng người nào cả.

- ”Kỳ lạ, cả hai nha đầu đi đâu mất rồi?” Long Nhất nhìn xung quanh phòng một cái rồi tự nhủ.,

Chính lúc này, trong phòng tắm bắt đầu phát ra những tiếng róc rách của nước chảy cùng một tiếng kêu, Long Nhất cẩn thận nghe ngóng một hồi thì nghe ra thanh âm của hai tỷ muội Nạp Lan Như Nguyệt và Nạp Lan Như Mộng.

Nguyên lai hai tỷ muội đang tắm, Long Nhất cười cười ngồi trên ghế salon, tiện tay mở nắp bình rượu chế ra ly rồi hớp luôn hai ngụm.

- ”Tỷ tỷ, không nên a.... hahhaah....” thanh âm của tiểu la lị vang ra từ xa đến gần, phanh đích một tiếng cửa phòng tắm đã mở banh ra, một tấm thân nhỏ nhắn trắng bạch như tuyết chạy ào ra.

- ”Phụt” ngụm rượu trong miệng Long Nhất chưa kịp nuốt vào đã phun hết ra ngoài, hắn ngơ ngẩn nhìn tiểu la lị không một mảnh vải che thân trước mặt, mái tóc ẩm ướt còn vương những hạt nước long lanh đang trải dài xuống đôi bờ vai trắng như ngọc, trước ngực một cặp bánh bao trắng không quá lớn cũng không còn nhỏ, lại thêm hai hạt châu hồng hồng điểm lên trên càng khiến người ta phải phun máu, còn xuống nữa chính là.....

- ”Xú phu quân, chàng còn nhìn gì nữa!” một tiếng quát yêu kiều truyền đến, một cái khăn tắm màu trắng từ bên cạnh bay đến trùm lên đôi mắt đang phát ra dâm quang của Long Nhất, hắn chỉ còn nghe được tiếng thét chói tai của tiểu la lị cùng với tiếng chân bối rối chạy đi mặc quần áo của nàng.

Một lát sau, Long Nhất kéo chiếc khăn tắm ra khỏi mặt thì đã thấy tiều la lị đã chạy mất rồi, chỉ thấy một thân hình đầu quấn khăn tắm đang nhìn hắn, đôi mắt hắn bỗng lóe lên.

Chỉ thấy Nạp Lan Như Nguyệt đang khoác trên người một bộ áo ngủ Tình thú, bên trong cái gì cũng không có mặc, mùi thơm sau khi tắm xong của nàng cứ từ từ tỏa ra khiến Long Nhất bắt đầu nổi lòng xuân. Mà trước mặt hắn chỉ thấy có mình nàng, còn tiểu la lị chằc vì thẹn mà đã trốn về phòng, không dám ra đây rồi.

- ”Ách... này...” Long Nhất vừa nhấc tay lên đã buông xuống, bản năng muốn giải thích, nhưng hắn nghĩ giải thích để làm gì nữa nên hắn đành ngồi im không nhúc nhích, coi như là chuyện này không liên quan gì đến hắn vậy.

- ”Này này cái gì, chàng có phải là cố ý hay không, trở về cũng không nói một tiếng, phu quân xấu xa” Nạp Lan Như Nguyệt lườm Long Nhất rồi hừ lạnh.

- ”Đây coi như là phòng của ta, ta về cũng phải trình báo sao? Như Nguyệt, nàng trở nên bá đạo như vậy từ lúc nào vậy?” Long Nhất vân vê cằm rồi trừng mắt nói, nhe răng ra để biểu đạt sự bất mãn của mình.

- ”Là thiếp bá đạo đó, giờ Phu quân mới phát hiện sao? Chậm quá rồi” Nạp Lan Như Nguyệt cũng nghe được Long Nhất đang nói giỡn, liền xoa tay ưỡn ngực tạo thành bộ dáng kiêu ngạo đáp lại, cũng vì vậy mà đôi thỏ ngọc lại vươn ra, hai hòn ngọc hồng hồng như muốn xuyên qua lớp áo ngủ để hít thở khí trời vậy.

Long Nhất nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên bàn tay như tia chớp vươn ra kéo Nạp Lan Như Nguyệt vào lồng ngực mình rồi hắc hắc cười nói:

- ”Không muộn, nàng bá đạo thì ta cũng bá đạo, coi như lấy lại công bằng vậy”

Nạp Lan Như Nguyệt từ ánh mắt Long Nhất đã nhìn ra ham muốn của hắn đang dâng lên như một cơn lốc, nếu là không có Nạp Lan Như Mộng ở gần nàng tuyệt đối sẽ ở ngay tại đây cùng hắn nồng nhiệt một phen, nhưng hiện tại nàng lại muốn chạy trốn.

- ”Ô... đáng ghét... .Như Mộng còn .... ưmm...”- Nạp Lan Như Nguyệt chưa nói hết câu, cái miệng nhỏ nhắn đã bị cái miệng rộng của Long Nhất phủ lên, đầu lưỡi hắn ngay lập tức thừa dịp chạy loạn vào, đem những lời chưa kịp nói ra của nàng trở ngược vào trong lòng.

Hai người hôn nhau nhiệt liệt, mà đôi ma trảo của Long Nhất đang miệt mài nhào nắn đôi ngọc thỏ cách một lớp áo ngủ trong suốt của Nạp Lan Như Nguyệt, cũng trực tiếp đột kích hai quả anh đào nhỏ nhắn của nàng.

Lúc này, Nạp Lan Như Mộng từ bên cửa thò đầu sang, nhìn thấy Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt đang kích tình khiến khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển sang màu hồng, đôi mắt long lanh không yên lại được.

- ” Phu.... Phu quân ... vào phòng....” Nạp Lan Như Nguyệt thổi hơi thở nóng rực vào bên tai Long Nhất rồi nói, tình dục bị đè nén đã lâu của nàng đã hoàn toàn khởi phát, nhưng tia lý trí còn sót lại đã nhắc nàng không nên ở trước mặt muội muội mà thể hiện sự hưởng thụ như lửa lẫn sự tình tà ác này.

Long Nhất cũng không lo lắng lắm, mặc dù trước mặt tiểu la lị mà hoan ái thì rất kích thích, nhưng lúc này chưa phải là thời khắc tốt nhất, bởi vậy hắn bế ngang Nạp Lan Như Nguyệt đang bị lửa dục thiêu đốt phóng tới căn phòng cách vách của mình.

- ”Đang ghét thật, có gì đâu mà phải chạy chứ” Nạp Lan Như Mộng nhíu màu nói, sau đó lập tức ôm lấy khuôn mặt đỏ rực của mình chạy về.

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #461