Chương 46: Thâu Hương.


Vùng đầm lầy là phần nguy hiểm nhất của hoang mãng thảo nguyên. Không chỉ tràn ngập khí độc của đầm lầy, mà nếu không cẩn thận ngã vào đó thì chính là tai họa diệt thân. Trọng yếu nhất là các loại ma thú quái vật hung mãnh hoành hành trong vùng đầm lầy này, trong đó có cả siêu cấp ma thú cuồng lôi thú SS cấp.

Cáp Lôi lấy địa đồ ra đối chiếu cẩn thận một lần. Tại khu vực nguy hiểm này, một sự bất cẩn có thể dẫn đến chết mà không có chỗ chôn. Mỗi người đều cầm trên tay một cây gậy gỗ, cẩn thận dè dặt thử xem độ cứng của mặt đất. Do đó tốc độ chậm phi thường.

“Mọi người đi theo tôi, luôn luôn phải cẩn thận.” Cáp Lôi một mặt phân phó một mặt thăm dò phía trước. Căn cứ vào vào địa đồ, đường đi không hề sai lệch, chỉ là theo tốc độ hiện thời thì không mất nửa tháng đừng hòng mà xuyên qua được vùng đất nguy hiểm này. Đấy đã là ước lượng lạc quan nhất rồi.

“Ah! Mọi người xem. Kia là cái gì?” Lộ Thiến Á chỉ vào vùng không xa phía trước nói.

Mọi người nhìn theo, quả nhiên thấy không xa có một đôi thứ gì đó phát sáng nhấp nháy. Đợi mọi người tới gần hơn, không ngờ phát hiện một túi ma hạch phát sáng nhấp nháy, đại đa số là C cấp, còn có vài viên B cấp, đặc biệt là trong đó có một viên A cấp hỏa hệ ma hạch quang mang đặc biệt chói lóa.

“Trời ơi, đấy là ma hạch của liệt diễm ma thú, tại sao lại thất lạc tại nơi này?” Cách Lôi Đặc kinh ngạc kêu lên. Hắn là hỏa hệ pháp sư, thấy một viên thuộc loại cực phẩm ma hạch này tự nhiên là ngạc nhiên vui sướng.

Cách Lôi Đặc liền muốn phóng tới đó, nhưng bị Cáp Lôi giữ chặt lại. Cáp Lôi nói: “Đừng có manh động, vùng đó vốn không được bao gồm trong đường đi trên bản đồ, cẩn thận nguy hiểm.”

Cách Lôi Đặc cầm lấy bản đồ của Cáp Lôi xem qua, cười nói: “Cáp Lôi, bây giờ bao nhiêu người nghiêng về muốn đi đây. Nhất định không việc gì đâu. Ta có thể thấy rõ từ đầu. Các người không đi cũng đừng trách ta độc chiếm nhé.” Cách Lôi Đặc nói rồi tiện đi tới nơi có túi ma hạch. Thạch Nham do dự qua một chút, không ngờ cũng đi theo.

“Viên ma hạch của liệt diễm ma thú thuộc về ta, còn lại chúng ta mỗi người một nửa.” Cách Lôi Đặc thấy được Thạch Nam cũng bước tới với hắn liền nói.

Cáp Lôi môi động đậy, thở nhẹ một hơi, nói: “Cũng hi vọng là thực sự không việc gì thì tốt.”

Long Nhất nheo mắt lại, nhìn theo Cách Lôi Đặc và Thạch Nham cẩn thận dè dặt đi tới túi ma hạch, lắc đầu nói thầm trong lòng: “Tự tác nghiệt, làm sao sống sót được.” Nếu như người nào có chút lý trí đều có thể phát hiện nguy cơ tiềm ẩn tại địa phương đó. Kẻ có được ma hạch cao cấp như thế khẳng định không phải là người thường. Từ việc trên mặt đất còn sót lại những mảnh quần áo, có thể đoán được người đó đã gặp nạn. Kẻ lợi hại như vậy mà còn phải bỏ xác tại địa phương này, rất nhiều vấn đề có thể giải thích được.

Lúc này, Cách Lôi Đặc và Thạch Nham đã tới được trước túi ma hạch, vẫn chưa có sự việc gì phát sinh. Cách Lôi Đặc quay đầu nở một nụ cười đắc ý với bọn Long Nhất, hai mắt phát ra ánh sáng, thò tay ra muốn lấy những ma hạch.

“Oh, biết sớm ta cũng đã qua đó rồi.” Lam Thiên tự vỗ lên đầu mình, đổ lỗi cho sự nhát gan của bản thân.

Dù Long Nhất cũng rất muốn túi ma hạch đó, nhưng hắn vẫn tịnh không hối tiếc đã không qua đó, cẩn thận để tâm thì mới có thể sống lâu được.

Cách Lôi Đặc tóm lấy miệng túi ma hạch, miệng xeo xéo nở nụ cười, có lẽ là đang chìm đắm trong giấc mộng dâm đãng của hắn. Đột nhiên, từ bên tai truyền lại tiếng động rõ ràng phát ra từ côn trùng, khiến hắn ngẩng đầu lên, phát hiện xung quanh có rất nhiều côn trùng màu huyết hồng, nhưng khi hắn chỉ mới chớp mắt một cái, lập tức trước mắt là một mảng huyết hồng sắc, kết quả là kêu lên một tiếng cũng không được, cả người đã bị mảng huyết hồng đó phủ trọn. Thạch Nham bên cạnh hắn đương nhiên cũng không thể chạy thoát khỏi vận rủi.

“Sao, sao lại thế?” Lam Thiên kinh hãi nhìn về phía đồng bạn, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ kinh hoàng.

“Bọn Cách Lôi Đặc xong rồi.” Cáp Lôi đặc chậm rãi nói. Hiển nhiên vẫn chưa hồi phục lại sau khi thấy cái cảnh như trong ác mộng vừa mới xảy ra ấy.

Long Nhất thở dài. Sự việc vừa phát sinh hắn có thể thấy một cách rõ ràng. Ở vào thời điểm Cách Lôi Đặc nhấc túi ma hạch lên cười ngây ngô, đột nhiên xung quanh từ dưới đất xuất ra một vài con côn trùng huyết hồng sắc. Nhưng chỉ trong nháy mắt vô số huyết hồng côn trùng như núi lửa phun đồng loạt từ dưới đất phóng lên, rồi cũng chỉ trong một hai giây lại ẩn nhập xuống lòng đất, Cách Lôi Đặc và Thạch Nham đã biến mất khỏi nơi đó, chỉ còn lại túi ma hạch y nhiên ở dưới đất phát quang nhấp nháy.

“Thật đáng sợ a, Long Nhất.” Lộ Thiến Á bám chặt vào đại thủ của Long Nhất, có chút run rẩy nói.

“Đó là kết cục của kẻ tham lam. ” Long Nhất từ từ nói.

Học được từ tấm gương đó, đoàn người Long Nhất càng thêm cẩn thận, kiên quyết theo đường đi vẽ trên bản đồ mà tiến, một chút cũng không dám sai lệch.

Đi với sự căng thẳng cao độ đó được mười ngày. Trên đường họ cũng gặp một vài ma thú hung mãnh vùng đầm lầy, một số có cách ngụy trang giống như bề mặt đầm lầy, dù vẫn gặp phải những cuộc tấn công, nhưng may là nhờ sự đồng tâm hiệp lực của mọi người mà có nguy hiểm nào cũng vượt qua được.

Đêm đen ở vùng đầm lầy chân chính là đêm đen, bởi vì mỗi lần nhìn lên, bao phủ vùng không gian bên trên những đám khói đen biến đổi như thể càng lúc càng dày đặc hơn, vừa đủ che đi hết ánh sáng từ trăng sao.

Long Nhất nằm trên chiếc giường lớn trong lều, trong lòng vô cùng u sầu. Mụ Lãnh U U đó cũng thật là đáng ghét, biết mình và Lộ Thiến Á có cảm tình với nhau, vậy mà nữ nhân đó mỗi tối đều giữ lấy Lộ Thiến Á, khiến tà niệm trong đầu hắn không thể biến thành hành động. Long Nhất càng nghĩ càng trở nên khó chịu. Tà hỏa nơi đan điền bùng lên.

Đêm đã rất khuya, Long Nhất từ trên dường đứng dậy. Hắn quyết định mạo hiểm một lần đang đêm đột nhập khuê phòng. Trong suy nghĩ của Long Nhất, Lãnh U U đương nhiên là ma pháp sư nên khẳng định cần phải tọa thiền, bản thân lén lút tiến vào mang tiểu tinh linh ra tưởng cô ta cũng không thể phát hiện.

Bên ngoài trời tối đen giơ tay ra không nhìn thấy ngón. Ban tối không thể châm lửa, nếu không muốn hấp dẫn các loại dã thú quái vật khủng bố tới, đến lúc ấy thì muốn khóc cũng không khóc nổi nữa. Dựa vào cảm giác, Long Nhất hướng về phía căn lều bên trái, trước khi trời tối hắn đã nhìn thấy Lộ Thiến Á và Lãnh U U đi vào trong căn lều này.

Lần mò tìm được cửa lều, Long Nhất mẫn cảm phát hiện được cửa lều cùng với xung quanh lều được bố hạ cấm chế tinh thần ma pháp. Nếu như cứ xông thẳng vào thì kiểu gì cũng kinh động tới Lãnh U U.

Long Nhất cười heh heh, nội lực phóng ra bao phủ toàn thân. Hắn hiểu nội lực Ngạo Thiên Quyết có tác dụng hấp thu đồng hóa ma pháp năng lượng, nghĩ rằng tinh thần ma pháp cũng không ngoại lệ.

Sự thật quả nhiên như Long Nhất đã nghĩ. Hắn nhẹ nhàng đi xuyên qua tầng cấm chế tinh thần ma pháp đấy để tiến vào trong lều, u hương thoang thoảng bay tới nghênh tiếp hắn. Long Nhất hít hai hơi thật sâu, biết rằng trong đó có một loại mùi hương huân y thảo là từ trên mình Lộ Thiến Á.

Trong bóng tối, Long Nhất phảng phất thấy bên trong lều, một người ngồi xếp bằng tọa thiền còn một người đang nằm say giấc nồng. Long Nhất trong lòng cười thầm, quả nhiên như mình tính a, tọa thiền khẳng định là Lãnh U U, nằm ngủ đích thị là tâm can bảo bối tiểu tinh linh của ta rồi. Long Nhất lặng lẽ lần tới nằm bên cạnh Lộ Thiến Á, đưa nàng xoay người lại tiến vào trong lòng mình.

Người trong lòng run lên, miệng mở ra muốn kêu. Hay ở chỗ Long Nhất đã có chuẩn bị sớm, lấy cái miệng rộng gắn ngay lại.

“Mmm…” Người ngọc toàn thân rung lên, phản kháng càng lúc càng mạnh mẽ hơn.

Long Nhất thấy tiểu tinh linh phản kháng, đại thủ từ trên trượt xuống theo đà trụ lại ở vùng ngực nắm lấy đôi ngọc thỏ căng tràn sức sống, bóp nhẹ qua một làn y phục phân cách, cảm giác được chúng trở nên cứng căng lên phía trên trong tay mình.

Vùng mẫn cảm của thiếu nữ bị chế trụ, theo đó phát ra một tiếng kêu rồi cả thân thể mềm lại. Long Nhất trong lòng đắc ý, vật dưới tay biến thành hàng trăm khuôn dạng, trêu chọc sức chịu đựng cực hạn của người thiếu nữ.

Long Nhất mút lấy miệng nhỏ của tiểu tinh linh, răng miệng quyện vào với nhau, dòng nước ngọt ngào bị hút vào trong miệng, làm tán xuất ra từng đợt hương thơm. Thiếu nữ lúc này đã tình loạn ý mê, cả người như con lươn tám vuốt uốn mình lên cuộn lấy. Từ khoang mũi phát ra tiếng ngân dịu dàng làm lay động tâm phách, quẫy động khí xuống ruột. Kích thích cường liệt nhất thế gian như thế khiến cho Long Nhất không cách gì kiềm chế.

Long Nhất say hẳn. Hắn hoàn toàn quên mất rằng có Lãnh U U ở gần đó, đại thủ thuận thế trượt xuống, thắt lưng dần dần lỏng ra, xuyên qua tiểu phúc phẳng lì đi tới khu vườn thần bí của thiếu nữ. Tiểu tinh linh tịnh không dùng song thối khép chặt lại, mà phối hợp giương ngọc thối mê người ra, tiểu phúc khẽ khàng nâng lên hạ xuống, thoải mái muốn mời hắn bắt đầu khám phá bí mật.

Tiểu Long Nhất dựng lên càng lúc càng lợi hại. Long Nhất dứt khoát cởi bỏ thắt lưng để nó có thể hô hấp một hơi không khí trong lành. Một bàn tay của hắn đang tác quái nơi vùng đùi thiếu nữ, một bàn tay khác nắm lấy tiểu thủ của nàng rồi di tới chỗ tiểu Long Nhất. Tiểu thủ vừa chạm vào tiểu Long Nhất là đã có phản xạ muốn rút lại, nhưng Long Nhất không để nàng được như ý muốn, buộc tiểu thủ nắm vào mục tiêu, miệng khẽ nói: “Ngoan nào.” Lúc này tiểu thủ cũng không muốn chuyển đi đâu nữa, mà chỉ nắm lấy cái đại gia hỏa đó mà một chút động đậy cũng không. Long Nhất vội vàng nắm lấy tiểu thủ đẩy lên đẩy xuống, chủ nhân của tiểu thủ tựa hồ đã minh bạch phải làm gì, bắt đầu lên lên xuống xuống một cách chưa được trơn tru lắm.

Long Nhất sảng khoái hmmm. Hắn có chút kì quái. Đêm nay tiểu tinh linh ngoại trừ lúc đầu có vẻ phản đối ra, biểu hiện còn lại vô cùng nhiệt tình, không còn một chút xấu hổ nào như lần trước nữa.

Dần dần, dục vọng của Long Nhất đạt tới cực hạn. Hắn có chút thô lỗ khai mở khố tử của thiếu nữ, cả người đè lên trên, tiểu Long Nhất bị kẹt vào khe nứt ấm áp mà ẩm ướt ấy. Bây giờ Long Nhất có cảm giác như đang đằng vân giá vụ, toàn thân nhẹ nhàng bay bổng như lên tiên.

Long Nhất hôn lên mặt tiểu tinh linh, chầm chậm chuyển tới vành tai dài mẫn cảm của nàng. Đúng vào lúc Long Nhất hôn lên vành tai đó, chuyển động tiến về trước của hắn đột nhiên dừng lại.

Long Nhất toàn thân xuất mồ hôi lạnh, tiểu Long Nhất cũng đã mềm co đi vài phân. Hắn hiện tại biết rằng người ở dưới không phải là Lộ Thiến Á. Vành tai của Lộ Thiến Á dài rộng đầy đặn, bên dưới này hiển nhiên là tai của loài người. Đã không phải là Lộ Thiến Á, khẳng định là Lãnh U U.

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #46