Chương 454: Long Tộc Tỷ Đệ


“Ngươi… …ngươi cuối cùng cũng có ý nghĩ đó đối vối công chúa.” Bích Phỉ tiến lên một bước, giận dữ nhìn Long Nhất nói.

“Kỳ quái thật, ta có ý nghĩ gì với Lưu Li mà khiến ngươi gây trở ngại? Nàng ta là thị nữ của ta, chẳng lẽ ngươi nghen tuông. Hắc hắc, mặc dù ngươi đã lớn tuổi, nhưng ta cũng có thể miễn cưỡng cân nhắc một chút.” Long Nhất cười hắc hắc nói, đưa tay ôm lấy Lưu Li vào trong lòng mình, ánh mắt dâm dật đảo qua đảo lại trên người Bích Phỉ, nhất là đôi ngọc thỏ.

Bích Phỉ cắn chặt răng, nhưng cũng không còn cách nào khác. Nàng cảm thấy thẹn với mẫu thân Lưu Li, không chiếu cố tốt cho nàng mà ngược lại còn để nàng rơi vào ma trảo.

“Bích Phỉ a di, người cùng Tiểu Thước nên nghỉ ngơi một chút, thiếu gia là người tốt.” Lưu Li bị Long Nhất ôm chặt, ngửi được khí tức của nam nhân, thanh âm có vẻ ôn nhu, nhẹ giọng nói.

Người tốt? Long Nhất bĩu môi, không lẽ nha đầu Lưu Li kia cố tình nói vậy để cho hắn không thể làm điều gì bất hảo đối với nàng.

Không có nhiều lời, Long Nhất cùng Lưu Li đi vào bên trong khuê phòng. Hắn nhìn chiếc giường lớn kim quang sáng lạng, than nhẹ một tiếng. Thật sự là quá hoa lệ, nhưng như thế nào đều là băng ngọc thạch, thiếu đi sự ấm áp. Tuy nhiên nhiệt độ thân thể mỹ nhân ngư thấp hơn rất nhiều so với loài người, có lẽ vậy nên các nàng mới thích những thứ mát lạnh.

“Tiểu mỹ nhân ngư, hãy đàn một khúc cho ta nghe.” Long Nhất nhìn cây thụ cầm ở trong góc phòng rồi nói.

“Thiếu gia, ngươi… …ngươi không phải muốn nghỉ ngơi sao?” Lưu Li đỏ mặt nói.

“A a, nha đầu ngốc, ta hay nói đùa, tuy nhiên nếu nàng muốn theo ta ngủ thì ta cũng không ngại.” Long Nhất cười hắc hắc rồi chạm vào ngọc nhũ của Lưu Li.

Lưu Li run rẩy, nhiệt độ thân thể tăng lên, vội vàng cầm lấy thụ cầm rồi ngồi xuống, tâm tình lập tức lắng xuống. Nàng đưa ngón tay lướt trên dây đàn, âm thanh tuyệt vời lập tức tràn ngập trong phòng.

Ở phía nam của đại hải bao la không cùng, tại một hải vực có sương mù mờ mịt, chẳng biết vì nguyên nhân gì hình thành một dải năng lượng tinh thuần không ngừng sinh ra, ở nơi này có một đảo xanh, mây mù khi ẩn khi hiện, trông như chốn bồng lai tiên cảnh.

Mà hơn mười đảo lớn nhỏ tại nơi này do long tộc chiếm giữ, những chỗ này cuộc sống rất phồn thịnh, sung túc. Nghe nói nhiều năm trước đây từng có đồ long dũng sĩ vượt qua biển rộng tìm tới nơi này giết rồng, bởi vì long tộc thu thập bảo tàng, mà toàn thân cũng đều có giá trị, long bì thích hợp cho phòng ngự ma pháp. Long cốt cùng long giác là tài liệu tuyệt vời để luyện vũ khí, long huyết nghe nói có thể đề thăng nguyên bổn ma pháp lực cùng vật lý công kích của loài người.

Chỉ là thời gian đã thay đổi, thương hải tang điền, sự huy hoàng của loài người đã sớm không còn. Kiếm thần, pháp thần sớm đã thành truyền thuyết, mà long tộc cũng ở ẩn không xuất thế, văn minh ma pháp loài người từ đó trở về sau trở nên tiêu điều, tụt lùi hàng thế kỷ.

Lúc này ở trên đám mây hiện lên một đạo kim quang tốc độ rất nhanh, rồi hạ xuống ở vùng trung tâm lớn nhất trên đảo.

Kim quang hóa thành hình người, hình dáng đó không ai khác ngoài thanh niên long tộc bị Long Nhất đánh đập? Thanh niên này tiến vào trong một hang động rất rộng, bốn phía hang động đều dùng bảo thạch phát quang để trang trí. Hắn giống như một tên trộm, nhìn ngó khắp nơi rồi lẩn vào trong thạch động.

Đột nhiên kim quang lóe lên, một ngọc thủ trắng muốt nhanh như chớp véo lỗ tai thanh niên long tộc, một thanh âm trách mắng vang lên: “Xú tiểu tử, ngươi không lo cho ngươi cũng phải lo cho ta chứ? Tự trốn ra khỏi long đảo như vậy, nếu bị phụ hoàng biết được thì ta lại bị liên luy.”

“Tỷ tỷ, ta sai rồi, tỷ mau buông tay ra, đau quá a.” Thanh niên long tộc nói rất thành khẩn.

“Hừ, nếu có lần sau hãy xem ta thu thập ngươi đi… …mặt ngươi làm sao vậy? Tại long đảo này ai dám đánh ngươi thành như vậy?” Long tộc thiếu nữ cũng hóa thành hình người nhìn chằm chằm vào mặt đệ đệ rồi khẩn trương hỏi. Thân thể thiếu nữ này cũng có kim sắc long lân hóa thành xiêm y màu vàng bó sát vào người, quả thực là rất kích thích, thân thể chỗ lồi chỗ lõm tạo thành một đường cong hình chữ S hoàn hảo, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, mái tóc dài màu vàng.

Thanh niên long tộc lầm bầm về việc hắn bị một nhân loại cưỡi lên lưng, đánh hắn thành như vậy.

“Cách Lỗ Tây Á, ngươi có nói hay không, hay muốn ta cho ngươi nếm lại mùi vị này một lần nữa.” Long tộc thiếu nữ hung ác đẩy đệ đệ ngã trên mặt đất.

“Đừng mà tỷ tỷ, ta không phải đã nói rồi sao?” Cách Lỗ Tây Á không có ngạo khí của long tộc, bị tỷ tỷ doạ cho sợ hãi liền lập tức nói.

Hắn tại đáy biển muốn cướp Tử kim hồn thạch của một mỹ nhân ngư, nhưng sau đó bị một nhân loại đánh đập, hắn đem sự tình kể lại một lượt từ đầu đến cuối.

“Cái gì? Loài người? Ngươi nói hắn dùng tay đánh ngươi thành thế này.” Long tộc thiếu nữ kinh ngạc hỏi. Trong mắt bọn long tộc bọn họ thì loài người luôn luôn yếu ớt, mặc dù thật lâu trước kia đã từng xuất hiện đồ long dũng sĩ nhưng dù sao đó cũng chỉ là truyền thuyết.

“Tuyệt đối không phải là giả. Thực lực tên kia quá mạnh mẽ, trong cơ thể hắn cơ hồ ẩn chứa một sức mạnh thần bí, khiến cho sức mạnh hắn được tăng lên gấp trăm lần, thật sự không thể hiểu được. Nếu không phải chẳng biết vì sao hắn tự nhiên ngất đi thì toàn thân long bì của ta không chừng đã bị hắn xử lý.” Cách Lỗ Tây Á giận dữ nói. Hắn nói rất trung thực, đánh không lại chính là đánh không lại, có lẽ đây chính là đặc điểm của long tộc.

“Nói như vậy người kia rất mạnh?” Ánh mắt long tộc thiếu nữ lóe lên sự hưng phấn.

“Đúng vậy, bằng không ta là long tộc đệ nhị Phách vương long lại bị đánh thành thế này sao?” Cách Lỗ Tây Á tức giận nói. Mặc dù khi đó bởi vì đấu với mỹ nhân ngư mà tiêu hao sức lực, nhưng hắn biết cho dù hắn ở trạng thái đỉnh phong cũng không đánh lại nhân loại kia.

“Ngươi là Phách vương long đệ nhị cái gì.” Long tộc thiếu nữ cốc vào đầu đệ đệ một cái. Thanh niên long tộc này là đệ đệ nàng được xưng là đệ nhị Phách vương long, còn nàng được xưng là long tộc đệ nhất Phách vương long, từ đó có thể suy luận ra tính khí nóng nảy như thế nào.

Hai tỷ đệ thì thầm cả nửa ngày trời cho tới khi bụng Cách Lỗ Tây Á sôi lên sùng sục.

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #454