Chương 450: Phục Kích Thú Nhân Tộc


“Ti Bích tỷ tỷ, tỷ nói chúng ta có nên tới Thương Nguyệt thành tìm phu quân không?” Long Linh Nhi ngồi trên giường hỏi Ti Bích. Hiện tại Nạp Lan đế quốc đang gặp khó khăn, các nàng cũng biết Long Nhất lúc này đang ở Thương Nguyệt thành.

Ti Bích nghĩ rồi lắc đầu nói: “Không nên tới lúc này. Bây giờ Thương Nguyệt thành đang có nhiều sự tình trọng yếu cần xử lý, chúng ta không giúp được gì nên cũng không cần phải vội. Không bằng ở lại Vô Song doanh góp một phần sức lực của mình.”

“Đúng rồi, chúng ta ở lại đằng sau giúp nhị ca xử lý một số sự tình, quân đội có nhiều thương binh phải cứu trợ, nhân thủ lại không đủ, có thể cứu được một người cũng tốt a.” Tây Môn Vô Hận phụ họa nói. Nhiệm vụ chủ yếu của nàng là sử dụng quang minh ma pháp tiến hành cứu trợ thương binh. Ở ngoại doanh này thì nàng được tất cả binh lính tôn kính, cũng khiến cho nàng lần đầu tiên cảm thấy giá trị tồn tại của bản thân mình.

Ti Bích cùng Tây Môn Vô Hận đều đồng ý ở lại, Long Linh Nhi cùng Lâm Na cũng không có phản đối nữa. Mặc dù các nàng biết vĩnh viễn không có khả năng như Bắc Đường Vũ, tự mình chỉ huy thiên quân vạn mã thay thế cho Long Nhất chinh chiến thiên hạ, nhưng tối thiểu cũng có thể góp một phần thực lực của mình. Long Linh Nhi là hoả thổ song hệ ma pháp sư, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ đỉnh phong. Nàng cùng Lâm Na chỉ cần có kỳ ngộ liền có thể đạt nhập cảnh giới ma đạo sư. Hai vị ma pháp sư cường đại như thế gia nhập, không thể nghi ngờ là sẽ khiến cho Vô Song doanh như hổ thêm cánh. Hoả hệ ma pháp có lực công kích cường đại không thể đùa được.

Lúc này Bắc Đường Vũ đang ở tại trung quân, nhíu mày chậm bước qua lại. Hiện tại thế cục không có khả quan, mặc dù đã công hạ được phòng ngự tuyến thứ hai của Á Đặc Tư An nhưng quân đoàn Nạp Lan đế quốc lại rơi vào trạng thái quân tâm bất ổn. Trong khoảng thời gian ngắn mà không thể công hạ được đạo phòng ngự tuyến cuối cùng thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được.

“Có thích khách, bảo vệ tướng quân.” Ngay lúc thì thì từ bên ngoài trướng bồng truyền đến một trận ồn ào. Trung quân đại trướng trong nháy mắt có một đội thân thân vệ đoàn bao vây xung quanh để tránh xuất hiện việc xảy ra ngoài ý muốn.

“Sao lại thế này?” Bắc Đường Vũ trầm giọng hỏi.

“Khởi bẩm tướng quân, phát hiện một thích khách lẻn vào trong Doanh, đã chạm vào ma pháp trận gây phản ứng, nhưng bởi vì tốc độ của thích khách này quá nhanh nên không có bắt được. Các huynh đệ đang đi lùng bắt.” Đội trưởng thân binh của Bắc Đường Vũ trả lời.

Đội trưởng thân binh này vừa nói xong, đột nhiên một trận cuồng phong bay tới, cát bay đá chạy, trong tầm mắt là một mảng mờ nhạt.

“Nhanh, bảo vệ tướng quân.” Đội trưởng đội thân binh vội vàng quát, cũng không biết thích khách đang làm gì.

Trong mắt Bắc Đường Vũ chợt lóe lên hàn quang, cự kiếm trong tay nhanh như chớp đâm về phía sau. Nguyên lai là thích khách nọ đã thần không biết, quỷ không hay chui được vào trong đại trướng.

Một đạo thân ảnh hiện lên, Bắc Đường Vũ đã ở bên ngoài mười bước, lúc này thân binh đội cũng đã tiến tới.

“Hãy bảo bọn họ ra ngoài, ta không có ác ý.” Toàn thân thích khách bao phủ bởi áo choàng màu xanh, thanh âm nhẹ nhàng, hiển nhiên đó là một nữ tử, không còn nghi ngờ gì nữa.

“Ta dựa vào cái gì mà phải tin tưởng ngươi?” Bắc Đường Vũ lạnh giọng hỏi.

“Dựa vào cái này, không biết có thể?” Thích khách đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra, trong tay là một khối lệnh bài.

Vẻ mặt Bắc Đường Vũ hòa hoãn một chút, ra hiệu cho thân binh đội đi ra ngoài. Trong tay người này là Thiên võng mật lệnh, chỉ có cao tầng tình báo của Thiên Võng mới có.

“Không biết có sự tình gì cẩn bẩm báo?” Bắc Đường Vũ hỏi.

“Khoảng ba mươi vạn đại quân Thú nhân tộc đang từ Hoành đoạn sơn mạch tiến vào Bắc bộ biên cảnh Ngạo Nguyệt đế quốc nên muốn các người từ phía sau tiến hành giáp công.”

Bắc Đường Vũ chấn động trong lòng, bước tới tấm bản đồ quân sự trong quân trướng, đảo mắt nhìn qua. Bất giác toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nếu thật sự để cho đại quân Thú nhân tộc tới quấy nhiễu liên quân hai đế quốc từ phía sau, vậy hậu quả thật không thể tượng tượng được.

“Ngươi chuẩn bị đi, đại quân Thú nhân tộc không bao lâu sẽ tới biên cảnh Ngạo Nguyệt đế quốc. Vì sợ bị phát hiện nên ta nghĩ bọn họ tới ban đêm mới hành quân. Ta chỉ nói như vậy thôi, còn ngươi tự mình quyết định đi.” Nói xong thân ảnh hóa thành một luồng lục quan theo gió biến mất khỏii đại trướng trung quân.

Bắc Đường Vũ nhìn quân sự đồ, thật lâu sau ánh mắt không có rời đi.

*******

Thanh ảnh phóng lên cao, quang mang lóe lên trong mây mù, một đôi cánh trắng tinh khiết xuất hiện trong không trung, thong thả lay động.

Thân ảnh màu xanh kia cùng với mái tóc ngắn đã chứng tỏ thân phận nàng, vu sư của Dực nhân tộc, vu sư Âu Nhã Lạp. Đương nhiên bây giờ nàng đã kiêm nhiệm thêm chức tộc trưởng Dực nhân tộc.

Âu Nhã Lạp thổ nhẹ ra một hơi, thân thể khêu gợi khẽ căng lên, nàng vung bàn tay nhỏ bé lên, một đóa hoa mân côi nhỏ bé trong suốt bằng băng xuất hiện trong tay, ẩn ước trong đó có sương mù lay động, thực sự là rất đẹp.

“Nó thật sự rất đẹp, hấp dẫn, chỉ là một ngày nào đó sẽ phải tàn phai.” Đôi mắt xanh biếc của Âu Nhã Lạp có mê ly, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười.

……

Thương Lan lịch ngày 13 tháng bảy năm 8789, vào một đêm tối đên, không có một chút gió nào, thời tiết nóng bức thực sự muốn làm cho người ta nổi điên lên. Nếu như có thể thì tất cả mọi người đều nguyện ngâm mình trong nước mà không có ra ngoài.

Lúc này tại khoảng cách 100 dặm giữa Ngạo Nguyệt đế quốc và phòng ngự tuyến Á Đặc Tư An, tại một chỗ có cây cối rậm rạp, ở dưới một tiểu sơn là Bắc Đường Vũ mặc khôi giáp màu đen đang đứng chú ý động tĩnh xung quanh. Xung quanh nàng là bốn người Long Linh Nhi.

“Bắc Đường tướng quân, đại quân Thú nhân tộc thực sự theo lộ tuyến này đi tới?” Lâm Na có vẻ hoài nghi, nhẹ giọng hỏi.

Bắc Đường Vũ liếc mắt nhìn Lâm Na, nhẹ nhàng nói: “Không có nắm chắc mười phần.”

Lâm Na thì thầm, không có nắm chắc mười phần mà cũng bắt tướng sĩ ẩn nấp tại nơi này. Phải biết rằng chỗ này cây cối rậm rạp, muỗi rất nhiều, nhưng bởi vì đại quân Thú nhân tộc là chủng tộc có khứu giác nhạy cảm nên trên người binh lính không có bôi thuốc tránh côn trùng, trên người không biết đã bị côn trùng cắn cho thành dạng gì rồi. Nhưng bọn họ không có một người lên tiếng hay phát ra tiếng động, ngón tay ngón chân cũng không có động cựa chút nào cả. Nhìn thấy tư thế bọn họ bảo trì lâu như vậy, nàng cũng thấy bất nhẫn.

Thính lực của Bắc Đường Vũ rất tốt, có thể nghe thấy sự bất mãn của Lâm Na. Nhưng nàng không có giải thích, bởi vì điều đó không cần thiết. Với tư cách của một người đã được trưởng thành trong chiến tranh, nàng biết được chỉ cần một người không cẩn thận sẽ khiến cả đại quân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng mà cẩn thận cũng không phải là nhát gan, lần này Thú nhân tộc tập kích, chỉ cần nắm chắc được 5 thành là nàng cũng nên hành động, nếu không thì tất cả đã quá muộn.

Đại quân Thú nhân tộc hành quân ban đêm chính là muốn che tai mắt bọn họ. Nếu như theo lộ tuyến bình thường tiến vào Á Đặc Tư An thông qua bình nguyên rộng rãi thì với ba mươi vạn đại quân của Thú nhân tộc không thể nào ẩn dấu được. Nàng quan sát hồi lâu đã nhận ra hai lộ tuyến Thú nhân tộc có thể đi qua, một cái là phía Đông bộ hiệp cốc, một cái là phía Tây rừng rậm này.

Đông bộ hiệp cốc gập ghềnh khó đi, hai bên đều là núi cao, một khi bị phục kích thì toàn quân không có nơi ẩn nấp. Còn phía tây rừng rậm này là an toàn nhất, có diện tích rừng với nhiều cây cối yểm trợ, cho dù bị phục kích cũng có thể tổ chức đối kháng. Mà một khi thành công ra khỏi khu rừng rậm này, hành quân chạy khoảng 100 dặm liền có thể cùng Ngạo Nguyệt đế quốc giáp công liên quân hai đế quốc kia. Chính vì vậy Bắc Đường Vũ chọn tập trung phần lớn binh lính mai phục tại chỗ này, còn phía Đông bộ hiệp cốc chỉ lưu lại mấy tiểu đội trinh sát, cho dù đại quân Thú nhân có từ Đông bộ hiệp cốc tiến tới nàng cũng có biện pháp đối phó.

Đêm đã trôi qua hơn nửa, một tiếng côn trùng kêu vang truyền đến, biểu hiện chưa có tình huống gì phát sinh.

Bắc Đường Vũ nhìn sắc trời, lúc này đã là hừng đông, chỉ còn hai hoặc ba canh giờ nữa là trời sáng. Đến khi trời sáng thì nơi quân lính ẩn nấp dễ bị phát hiện.

Thời gian chỉ còn tính bằng phút, Bắc Đường Vũ vẫn trầm ổn như cũ, không có chút nóng vội. Trong lòng nàng cũng có chút bối rối, nhưng thân là một chủ tướng, biểu hiện của nàng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến biểu hiện của binh lính phía dưới, cho nên cho dù trời có sập xuống cũng không được đổi sắc mặt.

Chỉ còn một giờ nữa là trời sáng, đột nhiên có vài tiếng côn trùng kêu lên có chút quái dị, thanh âm màn theo tiết tấu kì lạ. Bắc Đường Vũ đứng thẳng người, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía, nàng đã lựa chọn đúng.

Thanh âm phát ra từ xa đến gần, đó là thanh âm đại quân Thú nhân tộc đạp vào cây cỏ phát ra.

Bắc Đường Vũ cẩn thận lắng nghe tín hiệu truyền về từ trong rừng cây, đột nhiên cánh tay giơ lên hô to: “Nam Cung Nỗ, phóng tín hiệu, hạ lệnh công kích.”

Một vài ma pháp tín hiệu lao lên từ phía đường chân trời, binh lính đang tiềm phục lập tức phát động các cơ quan ẩn giấu trong cây cối. Bắc Đường Vũ biết căn bản không thể ngạnh kháng với binh lính Thú nhân tộc, thể chất của con người không thể so với Thú nhân tộc, chỉ có tấn công với sử dụng kỹ năng mới là thượng sách.

Cơ quan vừa phát động, nỏ tiễn ẩn dấu bắt đầu phát huy tác dụng. Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp đại quân Thú nhân tộc, sau đó bắt đầu tập hợp lại.

“Ma pháp sư chuẩn bị.” Bắc Đường Vũ thấy Thú nhân tộc bắt đầu ổn định trận cước, sử dụng tấm chắn bao vây bên ngoài, cung nỏ đã không còn nhiều tác dụng.

Ma pháp sư của Cuồng Long quân đoàn bắt đầu tập hợp, thổ hệ ma pháp sư xây dựng một tường đá bao vây bên ngoài, thủy hệ ma pháp sư dùng hàn băng gia cố, hỏa hệ ma pháp sư bắt đầu phóng hỏa hệ ma pháp nhằm cây cối bắn tới, đương nhiên trong đó đã có vật liệu nổ hỗ trợ.

“Ai, chỉ tiếc tối nay không có gió, bằng không ……” Bắc Đường Vũ than thở nhìn trời, phía trước đã là một biển lửa, nếu có gió có thể khiến cho thương vong của Thú nhân tộc gia tăng không ngừng.

Chỉ là Bắc Đường Vũ còn chưa nói dứt, trên bầu trời đột nhiên nổi lên gió lớn, phong hỗ trợ hỏa, đại hỏa trong phút chốc lan tràn, hỏa quang chiếu sáng tận chân trời, cây cối trở thành một phiến luyện ngục.

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #450