Chương 442: Địa Ngục Thiên Sứ


“Chúng ta tới đây thì nơi này đã trở thành một vùng đất chết.” Một nữ tử có đôi mi thanh tú khẽ cau mày nói. Phía trước mắt nàng là một bãi chiến trường, vẫn còn chất đầy thi thể, máu tanh, sát khí bốc lên ngút trời, mà khí trời bây giờ đang nóng bức, vô tình hình thành tại nơi đây một làn chướng khí thi độc.

Mọi người đếu gật đầu, mấy vị nữ tử này thực lực đều không kém nhưng cũng chưa từng qua cảnh tượng như địa ngục trần gian này, sắc mặt mỗi người đều trở nên trắng bệch.

Đoàn người phải đi vòng qua nơi này, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chiến tranh thật tàn khốc, hậu quả của nó làm cho người ta thật khiếp sợ. Các nàng cũng không dám tưởng tượng đến cảnh song phương trực tiếp giao chiến thì hiện trường sẽ khủng khiếp như thế nào.

“Ti Bích tỷ tỷ, người nói nhị ca lúc này đang trong quân doanh sao?” Tây Môn Vô Hận quay sang hỏi Ti Bích.

“Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt của cuộc chiến, hắn không ở đó thì ở đâu.” Ti Bích nói một cách thản nhiên, bất quá trong lòng lại có chút dao động, xa nhau lâu như vậy sao có thể không nghĩ đến hắn được chứ.

Chúng nữ một đường đi tới, chỉ có Lệ Thanh là trầm mặc theo sau, cả ngày cũng không thấy hắn hé răng nói một câu. Điều này làm cho chúng nữ dần quên mất sự tồn tại của hắn.

“Phía trước có dòng suối nhỏ, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi. Tiết trời thật oi bức, thực làm cho người ta không chịu được.” Lâm Na hô lên một tiếng. Lúc này mới là tháng sáu, tiết trời vừa nóng vừa oi không cách nào chịu được.

Chúng nữ dùng nước rửa hết bụi bặm trên mặt mũi, chân tay, nhất thời cảm thấy thư thái rất nhiều.

Lệ Thanh đứng một bên thấy chúng nữ đổ mồ hôi đầm đìa, lập tức rút ra Hàn Băng kiếm, hàn khí trong cơ thể vận chuyển, một khối băng thật to lập tức được ngưng kết thành hình, roẹt một tiếng, khối băng lập tức bắn đến bên người chúng nữ, hàn khí tỏa ra, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống rất nhiều.

“Ti Bích tỷ tỷ, hắn thật là bằng hữu của Long Nhất sao? Dường như khối băng này cũng thật là quen.” Lâm Na đứng bên Ti Bích, nhẹ giọng nói.

Ti Bích nghe vậy khẽ run lên, đáp: “Hắn chủ tu Băng hệ pháp thuật trong Thủy hệ. Việc này có thể ảnh hưởng đến tính cách của hắn.” Về phần mối quan hệ phức tạp giữa nàng với Lệ Thanh, Long Nhất thì nàng không muốn nhắc đến. Thực ra đó là một đoạn nghiệt duyên mới đúng.

“Khó trách được ngày đó tại sao hắn lại gọi Linh nhi là thiếu nãi nãi, gọi Vô Hận là tiểu thư? Cách xưng hô này hình như là cách xưng hô của người hầu?” Lâm Na hỏi tiếp.

Ti Bích vẻ mặt trơ ra, không đáp lời, thật không biết là Lâm Na ngây thơ thật hay là bị thần kinh.

Long Linh Nhi khẽ kéo tay Lâm Na, nhìn nàng lắc đầu.

Ngay lúc này thì Lệ Thanh đang trên cây, trầm mặc nghỉ ngơi, chợt đứng phắt dậy, hai mắt ra hai đạo hàn mang, lạnh lùng nói: “Chúng ta bị bao vây.”

Lệ Thanh nói ra lời này, chúng nữ cũng đã nhận ra tình thế của mình, đứng lên, ngưng thần chờ đợi. Bao vây quanh bọn họ là khoảng một trăm người, từ những người này phát ra khí tức cũng không mạnh lắm nhưng có thể bao vây, tiến gần đến phạm vi một trăm thước, mọi người mới phát giác ra.

Ngay lập tức tại bụi cỏ trong rừng cây cách đó không xa, lập tức xuất hiện hàn quang lấp lóe, chính là những mũi tên, mục tiêu của những mũi tên này chính là bọn họ.

“Đây là Gia Trì Quá ma pháp, ma pháp tiễn, mọi người không nên khinh địch.” Ti Bích không hổ là người đã vào nam ra bắc, lập tức nhận ra nguy cơ.

“Là một nhóm binh lính quân đội, thân phận cũng khá cao.” Tây Môn Vô Hận nói.

Vòng vây chậm rãi thu xiết nhỏ lại, trên cao không xuất hiện mấy Đại ma pháp sư, hình thành một gọng kìm sắt bao vây nhóm người Tây Môn Vô Hận lại.

Vòng vây thu nhỏ đến 50 thước thì dừng lại. Một vị thiếu niên tướng quân, khí thế hùng dũng, lưng gấu, vai hổ, trên người tràn ngập khí tức máu tanh, giết chóc bước ra. Mặc dù chúng nữ không thèm để ý đến thực lực của hắn nhưng hắn có thể từ người chết luyện được loại lệ khí như vậy cũng khiến cho người ta sởn hết gai ốc.

Tướng quân thanh niên nhìn thoáng qua hiện trường, trong lòng nổi lên sự kinh ngạc, bất quá sắc mặt vẫn không chút thay đổi. Ánh mắt chợt dừng lại nơi Lệ Thanh, sau đó chuyển sang Tây Môn Vô Hận, thần sắc biến đổi như một hài tử, lấy hai tay dụi mắt, nói: “Vô Hận tỷ tỷ, người như thế nào lại ở chỗ này?”

Tây Môn Vô Hận sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc. Vô Hận tỷ tỷ? Sao nàng không có chút ấn tượng nào với hắn cả?

“Vô Hận tỷ tỷ, người không nhớ đệ sao? Đệ là Nam Cung Nỗ.” Nam Cung Nỗ vừa kêu vừa chạy đến.

Thần sắc Lệ Thanh khẽ chuyển nhưng cũng không ngăn cản Nam Cung Nỗ. Hắn tại Đằng Long thành đã gặp Nam Cung Nỗ. Bất quá khi đó vẫn chỉ là một tiểu hài. Không ngờ chiến tranh có thể làm cho hắn phát triển nhanh chóng…mười lăm tuổi mà đã có khí thế như vậy.

Tây Môn Vô Hận nhìn hắn từ trên xuống dưới, khẽ đánh giá. Nam nhân cao to trước mặt lại là Nam Cung Nỗ sao? Thật không còn có chút nào giống với tiểu hài năm đó nữa.

“Là ngươi? Tiểu đảo đản? Lớn như vậy rồi sao?” Tây Môn Vô Hận cười nói.

Thời gian qua đi thật nhanh. Nàng rời khỏi Đằng Long thành cũng đã gần năm năm. Lúc đi nàng mới mười sáu tuổi, bây giờ đã là hai mươi.

“Đệ bây giờ đã là tướng quân. Hàng thật giá đúng (đại cai dịch hài vãi =)) _Silverwings), chính thị là tướng quân.” Nam Cung Nỗ vỗ ngực, tự hào trước mặt tỷ tỷ khoe khoang một chút.

“Ngươi mà có thể làm tướng quân ắt là do thân phận của ngươi mà thôi. Cho ngươi làm tướng quân chỉ là hữu danh vô thực.” Lâm Na chu miệng nói, nàng đoán Nam Cung Nỗ hẳn là thuộc hạ của Long Nhất.

Nam Cung Nỗ ánh mắt lạnh lẽo, hung ác nhìn Lâm Na, tức giận nói: “Nếu không phải là ngươi đi với tỷ tỷ thì ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt. Chúng ta chính là Vô Song doanh của cương thiết quân đội, ngươi dám cất lời làm ô nhục uy danh của Vô Song doanh chúng ta.”

Chúng nữ đều bị phản ứng của Nam Cung Nỗ làm cho hoảng sợ. Lâm Na trong lòng cũng bối rối, nàng chỉ là thuận miệng mà nói ra. Ai mà biết Nam Cung Nỗ lại coi nàng như kẻ thù không đội trời chung như vậy.

“Không phải thì không phải, làm gì hung dữ vậy.” Lâm Na bị sát khí của Nam Cung Nỗ làm cho kinh hãi. Ngữ khí bất giác mềm xuống rất nhiều.

“Hừ.” Nam Cung Nỗ hừ lạnh một tiếng, nhìn Tây Môn Vô Hận nói: “Vô Hận tỷ tỷ, Bắc Đường tướng quân hiện đang trong doanh nội. Tiểu đệ vừa bắt được một nhóm tù binh, tướng quân đang tra hỏi. Tỷ có theo đệ hồi doanh không?”

Tây Môn Vô Hận suy nghĩ một chút mới nghĩ ra Bắc Đường tướng quân mà Nam Cung Nỗ nói chính là Bắc Đường Vũ danh tiếng tại Đằng Long thành năm đó thực nổi như cồn, chính là vì nàng là nữ tướng quân duy nhất tại Cuồng Long đế quốc, tính cách lại cao ngạo. Tây Môn Vô Hận tự nhiên là ít lui tới với Bắc Vũ Đường.

Tây Môn Vô Hận gật đầu, thản nhiên nhìn Long Linh Nhi nói: “Tiểu Nỗ, ngươi nói Vô Song doanh thuộc Cương Thiết quân đội, như thế nào thấy công chúa điện hạ mà không không hành lễ?”

Nam Cung Nỗ ngẩn người nhìn Long Linh Nhi. Long Linh Nhi thân là công chúa, thỉnh thoảng mới xuất cung, tham gia các yến hội của cung đình cũng không nhiều, hơn nữa Nam Cung Nỗ khi đó tuổi cũng còn nhỏ nên không hề có ấn tượng đối với vị công chúa này.

“Mạt tướng Nam Cung Nỗ bái kiến tiểu công chúa.” Nam Cung Nỗ cung kính thi lễ. Sở dĩ hắn cung kính không phải bởi vì nàng là công chúa mà là vì nàng chính là nữ nhân của Long Nhất.

“Không cần đa lễ, chúng ta sẽ đi với ngươi.” Long Linh Nhi thản nhiên nói.

Nam Cung Nỗ vỗ tay một tiếng, giải trừ vòng vây. Một tiểu đội một trăm người, vô thanh vô tức tản đi, quả nhiên là lai vô ảnh, khứ vô tung. Xem ra thuật ẩn thân của tiểu đội này đã được huấn luyện rất công phu.

“Thật lợi hại, quân đoàn Cuồng Long từ khi nào đã trở nên lợi hại như vậy?” Tây Môn Vô Hận kinh hãi, cảm thán nói.

“Vô Song doanh chính là do một tay tỷ phu tài bồi mà nên. Vài năm trước Vô Song doanh chỉ là một đám tạp bài quân nhưng bây giờ nó đã trở thành danh chấn cả Thương Lan.” Nam Cung Nỗ vẻ mặt đầy tự hào nói, nghĩ đến Long Nhất hắn lại cảm thấy thật sùng bái người này.

“Được rồi, nhị ca ta đang có mặt tại quân doanh?” Tây Môn Vô Hận hỏi.

Nam Cung Nỗ lắc đầu: “Không có, tướng quân từ Mễ Thước Á công quốc quay về thì ngẩn người ra, sau đó trong đêm vội vã ra đi. Chắc là việc quân sự cơ mật.”

Nhất thời vẻ mặt của mọi người đều thất vọng, không khỏi cảm thấy nhụt chí.

Lúc trước Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận vốn là muốn sống chết cũng đi theo hắn, ai mà ngờ Lâm Na nha đầu nghĩ ra chủ ý đợi Long Nhất đi thì từ Mễ Thước Á công quốc theo dõi hắn sau. Dám chắc hắn sẽ ở Á Đặc Tư An Na, ai mà nghĩ ra cái tên thần thần bí bí này đã biến mất.

Lúc này biên giới Nạp Lan đế quốc đã bị phong tỏa, Nạp Lan đại loạn, người biết được tin tức cũng không phải là nhiều.

Trải qua trùng trùng điệp điệp tuyến phòng ngự thì đoàn người mới đến được Vô Song doanh quân.

Vừa mới tiến vào bên trong, mọi người đã cảm giác thấy một bầu không khí yên lặng, tràn ngập sát khí. Một loạt binh lính chỉnh tề, tập trung trước điểm tướng đài. Trên đài một vị tướng quân mặc tử sắc trường bào, vì khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ mặt mũi nhưng người này tại quân đội của Thương Lan đại lục thì không ai không biết, nàng chính là người được xưng là Địa Ngục thiên sứ. Nhắc đến danh hiệu của nàng thì ngay cả các vị lão tướng nhiều năm chinh chiến trên sa trường cũng phải thán phục. Trong lịch sử mấy ngàn năm của Thương Lan đại lục mới xuất hiện một thiên tài quân sự như nàng. Dùng binh quỷ dị, hạ thủ đối với địch nhân cực kỳ tàn khốc. Hơn nữa dung mạo lại xinh đẹp như thiên tiên, dễ dàng trở thành một nhân vật truyền kỳ bất hủ.

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #442