Chương 426: Vết Sẹo Bảy Màu Trên Ngực


Mỹ phụ hiển nhiên không ngờ đột nhiên bị công kích, thân hình khựng lại đôi chút, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cây trượng màu tím tỏa ra Hắc ám khí tức. Đỉnh trượng bắn ra một quầng hắc sắc quang mang đánh về phía quần lôi điện màu tím nhằm tự vệ.

"Tây Môn Vũ?" mỹ phụ kinh ngạc thốt lên. Pháp sư lôi điện, trên đời này chỉ có một mình Long Nhất, điểm ấy nàng không hề nghi ngờ, hơn nữa, nàng còn biết Long Nhất may mắn nhận truyền thừa của Lôi thần.

"Mỹ nữ nhãn lực không tồi, không hổ là thượng tầng tại hắc ám giáo hội." Long Nhất cười hắc hắc, thân hình trong nháy mắt biến tới ngay cạnh mỹ phụ, hai mắt không kiêng kỵ đánh giá nàng.

Lúc hai mắt Long Nhất nhìn về phía mỹ phụ, nàng cũng thản nhiên đánh giá hắn, khuôn mặt không hề tỏ ra bất thường, giống như quanh nàng tầng tầng lôi điện không hề tồn tại.

"Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, trách không được Linh nhi nha đầu đối với ngươi không cách nào quên được." mỹ phụ tựa hồ vô cùng hài lòng, giống như mẹ vợ đánh giá con rể vậy.

Long Nhất cười cười không tiếp lời. Mỹ phụ trước tiên hé lộ nàng là mẫu thân của Phong Linh, ý để cho Long Nhất cung kính với nàng một chút.

"Không biết đại mỹ nữ đi tới Mễ Á công quốc có gì chỉ dạy?" Long Nhất thản nhiên cười, tinh thần lực tại mi tâm lại bắt đầu chậm rãi hướng vào trong từ từ nén lại.

Nụ cười trên mặt mỹ phụ cứng lại, ánh mắt trở nên âm lãnh, không thể tin Long Nhất cũng không hể nể mặt nàng.

"Mễ Á công quốc cũng không có gì cấm kỵ, buộc ta phải hướng Tây Môn gia các ngươi báo cáo cả". Mỹ phụ thu lại nụ cười giả tạo, lạnh lùng nói.

"Sao lại không? Dù Hắc Ám giáo hội hay Quang Minh giáo hội ta đều không cần quan tâm, các ngươi muốn làm gi thì làm, có điều, bất cứ kẻ nào muốn thương tổn người ta muốn bảo vệ, ta nhất định sẽ làm kẻ đó sống không được chết chẳng xong, bất kể là ai!" Long Nhất lời cuối cùng tràn ngập sát ý nhưng nụ cười quỷ dị vẫn nguyên trên mặt khiến kẻ khác phải lạnh xương sống.

Mỹ phụ âm tình bất định, cảm giác được áp lực trong không khí bỗng nhiên gia tăng, khiến cho nàng cảm giác được hung muộn khí đoản, pháp trượng màu tím trong tay bao bọc hắc mang, gia tăng chống cự.

"Đại mỹ nữ, không bằng theo ta hồi Mễ Á công quốc một chuyến? Ngươi cùng ta về gặp Thủy Linh Lung không phải là tuyệt sao? Long Nhất sát khí trong nháy mắt biến mất, ra vẻ mặt tươi cười vô hại.

Mỹ phụ nghiến răng nói: "Ngươi không biết ta là ai sao?"

"Ngươi không phải người của Hắc Ám giáo hội sao? À … nhà ngươi ám chỉ thân phận. Chẳng phải là mẫu thân của Phong Linh và Thủy Nhược Nhan, cũng là người con dâu mà Thủy Linh Lung không thừa nhận đó sao?" Long Nhất mỉm cười nói.

"Ngươi biết mà còn đối với ta vô lễ như thế. Không biết ta là nhạc mẫu của ngươi à? Không sợ ta không gả con gái ta cho ngươi sao?". Mỹ phụ ngữ khí nghe có vẻ đùa cợt, nhưng ánh mắt âm lãnh đầy đe dọa.

"Bây giờ, ngươi không có quyền định đoạt." Long Nhất vừa nói vừa kết song chỉ. Mi tâm một trận chấn động, Tinh thần võng dĩ nhiên cũng bị mỹ phụ phá một lổ hổng, hắc ám khí tức trong nháy mắt bao phủ bốn phía.

"Hắc ám lĩnh vực." Long Nhất mắng một tiếng, thân hình biến mất. Vài đạo ma đấu khí bảy màu hướng bốn phương tám hướng bắn ra.

Oanh vài tiếng. Mấy trăm cây đại thụ bị ma đấu khí của Long Nhất đánh thành bụi phấn. Khẽ một tiếng “hừ”, một thân ảnh như lưu tinh bắn về ra xa.

Long Nhất vừa thấy mỹ phụ hiện thân liền cười lạnh đuổi theo. Nhưng khi hắn đuổi tới một đoạn, thấy hư ảnh từ từ mờ dần, vỗ đầu cười khổ. Dĩ nhiên cũng bị một ảo ảnh lừa, Cửu Thiên Ám Ma Thuật chẳng phải hư danh. Ảo ảnh kia cũng quả là chân thật, ngay cả hơi thở cũng y như thật, làm cho người ta khó phân biệt thật giả. Lúc này, mỹ phụ nọ tất nhiên cũng đã chạy mất. Thật sự là thất sách a.

Khi Long Nhất bắt đầu rời đi, khoảng năm mươi lý cách nơi vừa phát sinh xung đột, gần một tiểu sơn, từ hắc vụ liền từ từ hiện ra một thân ảnh mềm mại, chính là mỹ phụ vừa mới chạy thoát lúc nãy. Lúc này nàng có vẻ chật vật, xiêm y rách nát, lộ ra làn da thịt trắng như ngọc.

"Tây Môn Vũ, ngươi quả là con rể tốt của ta a." Mỹ phụ nghiến răng nói. Đôi bàn tay nàng che ngực phải nơi vết máu đang theo ngón tay nàng chảy ra. Long Nhất kết hợp bảy hệ ma pháp nguyên tố bảy màu ma đấu khí uy lực vô cùng lớn. Vết thương do bảy hệ nguyên tố tương sanh tương khắc tạo thành cũng cũng khó khép lại.

Mỹ phụ phất tay tạp thành hắc ám kết giới, từ từ cởi áo của mình ra, hai vú lộ ra ngoài, trên vú đang có một vết thương cỡ ngón tay, máu đang không ngừng chảy ra.

Mỹ phụ khẽ cắn môi, từ không gian giới chỉ móc ra từng hạt châu màu đen miết lại thành phấn đen đắp lên, hoàn toàn bao trùm vết thương khiến cho máu ngừng chảy. Nhưng khi mỹ phụ phủi bỏ lớp hắc sắc phấn, miệng vết thương vẫn lưu lại một vết sẹo bảy màu mờ mờ.

"Tây Môn Vũ, đừng để rơi vào tay ta". Mỹ phụ nhìn vết sẹo ở ngực phải, nghiến răng nói, Nàng biết vết sẹo này vĩnh viễn cũng không có khả năng biến mất.

Thủy Nhược Nhan chậm rãi hướng phía đông Mễ Á công quốc mà đi, ánh mắt dịu lại, không biết đang suy nghĩ gì.

“Phanh”, Thủy Nhược Nhan cái mũi bị dập đau đến chảy nước mắt.

Nàng hai tay xoa mũi, thầm nghĩ thật xui xẻo, tự dưng lại đi đập đầu vào thân cây. Trước kia dù thất thần thế nào, theo bản năng cũng biết phía trước có chướng ngại. Nàng giơ lên đầu, đang muốn biến thân cây kia thành băng cho bõ tức, thân thể bỗng đột nhiên run lên, miệng mắt trợn to không tin, bởi vì một thân ảnh quen thuộc đang mỉm cười nhìn nàng.

"Chú ý hình tượng thục nữ của mình một chút, Thủy Nhược Nhan sư phụ." Long Nhất cười hắc hắc vươn tay tương mở cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Thủy Nhược Nhan giơ tay lên che mặt, ở thân trên truyền đến một cảm giác cảm giác ấm áp, đột nhiên quát to một tiếng nhảy dựng lên, cái miệng nhỏ nhắn hung hăng cắn mạnh vào bả vai Long Nhất.

"A …… tiểu dã miêu, ngươi ngứa mông sao." Long Nhất triệt khứ nội lực hộ thể, khóc không ra nước mắt, trên thân thể kiện tráng của hắn đầy vết răng. Tất cả đều có tác giả khác nhau, mỗi mỹ nữ đều lưu lại trên đó một vết tích kỉ niệm.

Một lúc lâu, Thủy Nhược Nhan nhả hắn ra, nhìn vẻ mặt khổ sở của Long Nhất, đôi môi mím chặt, liền dùng thủy liệu thuật chữa vết thương.

"Xứng đáng lắm, ai bảo ngươi cố ý giả trang thành cái cây khiến cho ta ngã, ngươi xem cái mũi ta bây giờ vẫn còn hồng đây này." Ngữ khí của Thủy Nhược Nhan ôn nhu đi rất nhiều, ngẩng đầu để Long Nhất nhìn thấy cái mũi đỏ hồng của nàng.

Long Nhất nhẹ nhàng nhéo cái mũi của Thủy Nhược Nhan, cười nói: "Ta thật không cố ý, ta đứng ở chỗ này chờ ngươi nãy giờ, ai ngờ ngươi cả nửa ngày cũng không phát hiện ra ta."

Thủy Nhược Nhan bất mãn hừ nhẹ một tiếng: "Còn nói không cố ý, ngươi nếu không ẩn dấu khí tức thì ta làm sao có thể không phát hiện ra được."

Long Nhất hắc hắc nở nụ cười, không muốn tranh luận cùng nữ tử này nửa. Hắn thật sự là cố ý làm như vậy.

"Ngươi…ngươi cười cái gì? Đáng ghét." Thủy Nhược Nhan mặt ửng đỏ sẳng giọng, Long Nhất cười khiến cho nàng vừa thẹn vừa mừng, trong lòng càng mơ hồ chờ đợi, về phần chờ đợi cái gì thì nàng cũng không biết.

Long Nhất vươn tay nâng chiếc cằm xinh đẹp của Thủy Nhược Nhan, thầm đánh giá, hai năm thời gian không dài nhưng cũng không phải là ngắn, nhưng cũng đủ để làm cho một người phụ nữ càng trở nên tráng lệ, thành thục.

"Thủy Nhược Nhan sư phụ, ngươi thật sự là càng ngày càng xinh đẹp." Long Nhất vuốt ve chiếc cằm nhỏ xinh của nàng, thanh âm không tự giác trầm thấp xuống.

"Đệ tử Long Nhất, ngươi lại muốn có chủ ý gì với sư phụ đây?" Thủy Nhược Nhan hồng mặt cười nói, nhưng cũng không rụt đầu lại, ngược lại còn lớn mật tiếp đón ánh mắt Long Nhất. Xưng hô đệ tử với sư phụ khiến cho nàng sinh ra một loại cảm giác kích thích phi luân lý đạo đức.

"Ta nghĩ, muốn ……" Long Nhất thì thào nói, ngón tay từ từ di chuyển từ chiếc cằm xinh xắn của Thủy Nhược Nhan xuống chiếc cổ thon dài, vuốt ve chiếc gáy khiết bạch rồi xuống tiếp. Ngón tay dừng lại trên ngực, bên ngoài chiếc áo thủy hệ ma bào của nàng, bắt đầu xoa bóp không mạnh không nhẹ.

"Phôi đệ tử." Thân thể Thủy Nhược Nhan mềm mại run lên, ánh mắt mê loạn nhìn Long Nhất.

Long Nhất cũng không nhịn được nữa, ôm chặt Thủy Nhược Nhan trong lòng, chiếc miệng rộng nhanh chóng ngậm lấy đôi môi béo mập của Thủy Nhược Nhan.

Vẫn kịch liệt mà tràn đầy nhu tình, theo sự xâm nhập của môi và lưỡi mà dục hỏa dâng trào. Ma trảo không ngừng loạn động, đầu lưỡi linh hoạt như thần xà, khiến cho ý thức của Thủy Nhược Nhan lâm vào một mảnh u linh, thân thể như bồng bềnh nơi tiên cảnh, mây trắng bập bềnh quanh người, chim muông ca sướng nơi nơi khiến cho nàng thật sâu say mê không nỡ rời.

Ma trảo của Long Nhất không biết lúc nào đã không an phận (sờ tí con người ta từ nãy rồi lại còn không biết từ lúc nào) đặt lên bờ mông cực phẩm mỹ ngọc của Thủy Nhược Nhan, từ dưới thắt lưng trực tiếp tiến vào.

"Không …… không muốn ……" Thủy Nhược Nhan đột nhiên từ trong u linh lấy lại ý thức, cảm giác ma trảo của Long Nhất đã đánh úp về phía địa phương tối mật của nữ nhân.

"Không muốn thật sao?" Long Nhất cười hỏi, ngón tay hư đã tung tăng đùa nghịch nơi cấm khu của nàng. (câu này rất chi là khó dịch, có thể nói toẹt ra nhưng các bạn thông cảm. Chú ý mình dùng từ Ngón Tay và động tác đang sờ mông của nó.)

Thủy Nhược Nhan rên rỉ một tiếng, thân thể mềm mại như đang bị thiêu đốt, ý thức của nàng cũng dần bị Long Nhất hòa tan. Nàng cắn môi e lệ nói: “Không muốn ở chỗ này.”

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #426