Chương 414: Tính Ngưu Danh B (Họ Là Ngưu, ...


-"Lão đại, tới rồi, phía trước chính là lãnh địa của Man Ngưu tộc chúng ta"- Man Ngưu hướng lên phía Long Nhất đang lơ lửng trên không mà la lớn, hai chân hắn tựa như có hai chiếc phong hỏa luân phóng vọt đi, tốc độ so với những lúc hắn gặp nguy mà chạy trối chết cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, có thể nói là để đem tiềm lực của toàn thân phát huy đến mức cực đại chỉ có thể do ma lực của tình yêu đem lại.

Long Nhất chỉ đành cười cười rồi cùng chúng nữ từ từ theo sát phía sau Man Ngưu, trong lòng vì hắn cũng cao hứng.

-"Duẫn Oa, ta đã về rồi"- từ xa xa Man Ngưu đã dùng cái mồm siêu cấp khổng lồ của mình kêu to lên, âm thanh của hắn khiến cây cối hai bên đường rung lên từng chập, không biết bao nhiêu chiếc lá xanh lẫn đỏ rơi theo gió như đang nghênh đón hắn trở về vậy.

Man Ngưu hưng phấn rống to một tiếng tựa như tiếng sấm nổ, từ trong tộc chạy ra rất nhiều Man Ngưu tộc nhân, Man Ngưu chính là đệ nhất dũng sỹ của Man Ngưu tộc, tự nhiên được các tộc nhân yêu mến.

-"Ta trở về rồi, Thiết ngưu, ngươi to lớn hơn nhiều rồi, Tê ngưu, ngươi lại cùng ai đó đánh nhau à?..."- Man Ngưu hưng phấn ân cần hỏi thăm mọi người xung quanh.

Bắt chuyện với mọi người một vòng xong, Man Ngưu gãi gãi sừng trâu nhìn xung quanh rồi kỳ quái lẩm bẩm nói:

-"Duẫn Oa tại sao lại không ra? Sao giờ này còn chưa chạy ra nghênh đón ta"

-"Man Ngưu đại ca, chúc mừng huynh nha"- một hán tử Man Ngưu tộc tên Thiết ngưu cười cười nói với Man Ngưu, mà các Man Ngưu tộc nhân khác cũng đều cười cười chúc mừng hắn.

-"Chú mừng ta cái gì?"- Man Ngưu vẻ mặt mờ mịt hỏi lại.

-"Man Ngưu, ngươi sắp làm cha rồi, Man Ngưu tộc chúng ta lại sắp có thêm một vị dũng sỹ trong tương lại"- Một vị tộc nhân Man Ngưu tộc lớn tuổi vỗ vỗ vai Man Ngưu cười nói.

Man Ngưu lúc này trơ trơ ra như chưa lấy lại tinh thần, tựa hồ trong lúc nhất thời không cách nào tiêu hoa được sự kinh ngạc này, tại Man Ngưu tộc, việc nối dõi tông đường chính là một đại sự thuộc vào bậc nhất trong tộc.

-“Xem cái con trâu ngốc ngươi kìa, lo lắng cái gì, còn không mau nhanh nhanh đi xem"- Long Nhất tung chân đá vào mông Man Ngưu một cái rồi cười mắng, trong lòng hắn cũng cao hứng phi thường, tính ra mình cũng có thêm một đứa cháu chứ ít ỏi gì.

-“Về….. về nhà, phải rồi, về nhà"- Man Ngưu như ở trong mơ mới tỉnh dậy, hưng phấn lộn mấy vòng trên mặt đất (Nhảy Santo J ) rồi vừa chạy như điên vừa rống to:

-“hhahahahahh, Man Ngưu ta rốt cuộc cũng làm cha rồi, con ta, lão già của con tới đây”

Long Nhất a a nở nụ cười, vừa nghiêng đầu nhìn thì thấy chúng nữ cũng đang mỉm cười, hiển nhiên cũng đã lây sự vui sướng của Man Ngưu.

-“Phu quân, chúng ta cũng sanh một đứa nha"- Nạp Lan Như Nguyệt áp sát người Long Nhất rồi khuôn mặt ửng hồng ghé sát vào tai hắn thì thầm.

Long Nhất ngẩn người hỏi lại:

-“Nàng cũng muốn có một đứa sao?”

Nạp Lan Như Nguyệt vội vàng gật đầu, thật ra nàng cũng không rõ vì sao số lần nàng cùng Long Nhất hoan hảo không ít nhưng không thấy trong bụng có phản ứng gì, nàng cũng không ít lần âm thầm tự trách khí số của mình.

-“Đợi cho thế cục Thương Lan Đại lục ổn định rồi, chúng ta sanh vài đứa cũng được, sinh đôi hay sinh ba là tốt nhất đây?"- Long Nhất cười cười nói, từ khi hắn xuyên qua thời không đến Thương Lan Đại lục này tính ra cũng mấy năm rồi. Bên người hồng nhan đông đảo nhưng chưa có một nàng nào hoài thai cả, cũng không phải do thân thể hắn có vấn đề gì, chỉ là do hắn đã dùng một phương pháp khống chế việc này. Trong những nhiệm vụ tại kiếp trước của Long Nhất cũng phải thường xuyên diễn trò này, cùng đàn bà lên giường cũng là một cách để hoàn thành nhiệm vụ, vì tránh để đối phưong “nắm tẩy" mình, Long Tổ có một bộ bí pháp để khống chế việc thụ thai này.

Sở dĩ Long Nhất hiện thời chưa muốn có con vì tình thế Thương Lan Đại lục đang loạn lên, giờ mà vướng bận con nhỏ thì thêm phần tính toán, nếu tính sai lỡ có gì xảy ra ngoài ý muốn thì muốn khóc cũng khóc không được.

-“Một cặp ít quá, đã sanh thì sanh tám đứa mười đứa luôn"- Nạp Lan Như Nguyệt ôn nhu cười mà lòng nghĩ đến mẫu thân mình, trên người bất giác xuất hiện một loại cảm giác mẫu tính rựa rỡ.

-“Long Nhất, nhân gia cũng có thể sanh cho chàng"- Bối Toa từ một bên sáp lại gần, trên khuôn mặt đầy ngụ ý nhìn chằm chằm Long Nhất.

-“Xú Bối Toa, không cho phép ngươi nói theo ta"- Nạp Lan Như Nguyệt giận dữ trừng mắt nhìn Bối Toa một cái.

-“Theo cái gì, tưởng ngươi so sánh được với ta sao? Ngươi cùng Long Nhất hoan hảo lâu như vậy sao chẳng có động tĩnh gì"- Bối Toa hướng tới Nạp Lan Như Nguyệt làm mặt quỷ.

-“Ngươi… Phu quân…."- Nạp Lan Như Nguyệt ủy khuất nhìn Long Nhất.

-“Không phải là nàng có vấn đề, là ta dùng bí pháp để khống chế, đợi chiến tranh chấm dứt, chúng ta muốn sanh lúc nào cũng tùy ý mà, được không?"- Long Nhất cười cười nhẹ nhàng nhéo lên khôn mặt Nạp Lan Như Nguyệt.

-“dạ"- Nạp Lan Như Nguyệt ôn nhu gật đầu rồi lập tức quay sang Bối Toa thể hiện một nụ cười đắc ý.

Long Nhất vừa nhìn cảnh hai người đùa giỡn nhau chỉ đành cười cười lắc đầu rồi quay người nhìn về phía Vô Song cùng Ny Tạp.

Vô Song chỉ nhẹ nhàng cười nhưng trong nụ cười lại có chút buồn bã, hiển nhiên bởi vì nàng không thể hoàn toàn giao thân thể này cho Long Nhất nên mới buồn, có khi cả đời này Long Nhất cũng không thể có con với nàng được.

Ny Tạp chỉ khẽ lướt qua ánh mắt của Long Nhất rồi mang theo tinh linh cung trên vai không nhanh không chậm bước theo sau bọn họ.

Long Nhất than nhẹ một hơi, lúc này cũng đã bước tới trước nhà của Man Ngưu. Một trận âm thanh thống khổ của Duẫn Oa từ trong phòng vang ra còn Man Ngưu đang nóng ruột đi lại xung quanh cửa phòng, bởi vì trước cửa có các tỷ muội của Duẫn Oa đứng chắn nên các nàng đã để Man Ngưu đứng bên ngoài.

-“Duẫn Oa, ta đã về rồi, nàng nhất định phải kiên trì nha"- Man Ngưu chụm tay lại làm loa rồi hướng vào trong phòng kêu to. Trên khuôn mặt trâu của hắn đã đầy những hạt mồ hôi.

-“A… Man Ngưu …. Chàng đúng là một tên vô lương tâm mà"- Duẫn Oa đau đớn kêu lên một tiếng, tiếp theo đó bắt đầu mắng to Man Ngưu.

Phác xích, Bối Toa ôm bụng cười rộ lên:

-“Thật tốt quá, trước kia trong Hồ tộc chúng ta cũng có cảnh một người vừa sanh con vừa mắng to nam nhân của mình, Như Nguyệt, sau này khi ngươi sanh đứa nhỏ cũng không biết có như vậy hay không?”

Long Nhất hắc hắc cười, nghĩ đến Nạp Lan Như Nguyệt nhất định sẽ không như thế, nhưng nếu là Lâm Na thì còn có thể. Long Nhất vỗ vỗ đầu tự chửi mình không đúng, nha đầu kia đâu phải là nữ nhân của mình, cho dù nàng ta có chửi thì cũng chửi nam nhân của nàng ta thôi.

-“Ngươi nói đi đâu đấy, nếu ta có con thì ta vui còn không kịp nữa nóigì nghĩ đến chuyện khác?"- Nạp Lan Như Nguyệt liếc mắt nhìn Bối Toa.

Long Nhất vừa tiến lên vừa vỗ vỗ vào Man Ngưu đang lo lắng bất an cười nói:

-“Đừng nóng vội, không có việc gì đâu”

-“Lão ngưu biết, nhưng sao lâu như vậy mà tiểu tử đó còn chưa ra?"- Man Ngưu nắm chặt tay nói.

-“Man Ngưu, chúng ta vừa mới quay lại được có 5 phút, ngươi nghĩ ngươi chải lông cũng còn không kịp, nói chi là sanh đứa nhỏ"- Long Nhất cười nói.

Man Ngưu hồn nhiên tưởng thật, nhưng thật ra những nhữ nhân bên cạnh đều đã mỉm cười, trong lòng thầm mắng Long Nhất có ác tâm.

Chính lúc này ngoài cổng dồn dập truyền đến từng trận bước chân, đúng là do Man Ngưu tộc trưởng chạy đến.

-“Cha"- Man Ngưu vội vàng cúi người làm lễ ra mắt.

-“Thằng tiểu tử thúi ngươi cũng biết quay về à, chỉ thương cho nữ nhi của ta thôi. Bất quá vậy cũng tốt, cuối cùng đúng lúc nó sanh con thì ngươi cũng về kịp"- Man Ngưu tộc trưởng trừng mắt thể hiện vài phần uy nghiêm của nhạc phụ.

-“Tộc trưởng, chúng ta lại gặp mặt rồi, xem ra tộc trưởng vẫn còn mười phần hào khí như xưa"- Long Nhất tiến lên trước cười cười nói.

Man Ngưu tộc trưởng nhìn thấy Long Nhất cũng cười đáp lại rồi nhiệt tình chào hỏi, ông cũng biết Long Nhất là huynh trưởng của Man Ngưu, hơn nữa thực lực cao cường, tự nhiên đối với hắn hết sức khách khí.

Bởi vì mấy tháng trước đại quân thú nhân tộc lén lút tấn công biên cảnh phía tây Nạp Lan Đế quốc, khiến cho quan hệ đối địch giữa nhân loại cùng thú nhân đầy lên đến cùng cực, nếu không phải do Man Ngưu dẫn đường cùng với nhiều người có ấn tượng sâu đậm đối với Long Nhất, Long Nhất sợ rằng chưa tới được bộ lạc đã bị ngăn cản rồi.

-“Di, chẳng phải ngươi là tiểu công chúa của Hồ tộc sao? Năm đó tại luận võ đại hội đã đâm Man Ngưu một dao, giờ các ngươi lại trở thành bạn tốt sao?"- Man Ngưu tộc trưởng khi bước tới bắt chuyện với nữ tinh linh Ny Tạp, liền dễ dàng phát hiện ra Bối Toa, nữ nhân hồ tộc học được ẩn thân thuật thất truyền nhiều năm này đã gây cho ông một ấn tượng rất sâu.

Bối Toa thẹn thùng cười cười, con mắt lại lén lút nhìn về phía Long Nhất. Tộc trưởng Man Ngưu tộc dĩ nhiên cũng là Trâu già thành tinh, dễ dàng nhìn ra được mối quan hệ mập mờ lén lút giữa Bối Toa và Long Nhất.

Chính lúc này, Duẫn Oa trong phòng đột nhiên gào lên một tiếng thảm liệt, sau đó một tràng tiếng khóc của trẻ con vang lên.

-“Sanh rồi, sanh rồi, ta đã làm cha rồi, lão đại, ta đã làm cha rồi"- Man Ngưu hưng phấn nhảy cẫng lên nắm lấy hai vai Long Nhất lay lay một trận, khi hắn buông ra thì Long Nhất cũng thở hồng hộc không ngừng, nếu không phải Long Nhất hôm nay lượng thứ cho kẻ mới làm cha là hắn, bình thường thì một cước đá hắn chổng vó lên trời rồi. Thôi hôm nay tha cho hắn, bữa sau đá bù vậy.

Lúc này, cửa phòng mở rộng ra, Man Ngưu liền vọt vào, sát sau đó là Man Ngưu tộc trưởng mới lên chức ông ngoại. Đối với thú nhân tộc thì con nào cũng là con, không có chuyện phân hệ nội ngoại gì hết, bất kể con của con trai hay con của con gái đều tính là con cháu trong nhà hết.

-“Tên tiểu tử thúi này, chúc mừng ngươi"- bà mụ của Man Ngưu tộc cúi người ôm lấy đứa nhỏ đưa cho Man Ngưu.

Man Ngưu kích động giang tay ôm lấy đứa con của mình rồi bước nhanh tới bên giường của Duẫn Oa lúc này đang suy yếu, run giọng nói:

-“Duẫn Oa, ta trở về rồi, cám ơn nàng đã sinh cho ta một đứa con trai”

Duẫn Oa cũng không thể hiện khí độ hung hãn như lúc nãy, chỉ rưng rưng đôi mắt trả lời:

-“Trở về là tốt rồi, để thiếp xem con của chúng ta nào”

Lúc này, Long Nhất cùng tứ nữ Vô Song cũng đã vào phòng đang tò mò đánh giá tiểu Man Ngưu vừa mới sanh. Chỉ thấy nó so với trẻ con nhân loại lớn hơn một chút, bên ngoài bao trùm một lớp lông mao nhàn nhạt, khuôn mặt trâu cũng không thể hiện rõ ràng, nhưng thật ra trên đầu có thêm một cặp sừng trâu tí hon khiến nó có vẻ đặc biệt đáng yêu.

-“Đại ca"- Duẫn Oa thấy Long Nhất vừa tiến đến muốn ngồi dậy hành lễ, liền được Long Nhất dùng chân khí đỡ lại.

-“Duẫn Oa, không cần đa lễ, hai năm nay khổ cực cho muội không ít rồi, bởi vì đại ca ta nên Man Ngưu và muội mới phải chia cách lâu như vậy"- Long Nhất có chút áy náy nói.

-“Đại ca ngàn vạn lần đừng nói vậy, nhờ có huynh Man Ngưu và muội mới có thể đến được với nhau, hơn nữa Man Ngưu được đi theo địa ca là phúc khí của hắn"- Duẫn Oa nói, có chút khách sáo làm cho Long Nhất cảm thán một trận, nàng ta lễ nghĩa so với nữ nhân nhân loại còn có phần có học vấn hơn nhiều người.

-“Được rồi, lão đại, huynh đặt cho con ta một cái tên đi"- Man Ngưu ôm tiểu Man Ngưu vào lòng mà nói. Bình thường tên trẻ con mới sanh đều do các trưởng bối đặt, nhưng Long Nhất cũng tính như trưởng bối của Man Ngưu, khi trước hắn cùng Duẫn Oa thành thân cũng đã bái qua Long Nhất.

Long Nhất tiếp lấy tiểu Man Ngưu, lấy tay vuốt ve một hồi, đột nhiên linh quang chợt lóe liền hắc hắc cười nói:

-“Man Ngưu tộc các ngươi trước giờ chưa từng có họ, vậy ta lấy họ cho cháu ta là họ Ngưu, còn Ngưu Tất là tên của nó"- Ngưu Tất chính là Ngưu B, sau này tiểu tử tuyệt đối là một tên Ngưu B phi thường…..

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #414