Chương 35: Đại Đình Quảng Chúng


Long Nhất đứng ngoài phòng Lãnh U U. Khóe miệng ẩn hiện nét cười. Nội y Lệ nhân phường làm hắn nhớ đến Ti Bích, thiếu nữ bề ngoài biểu hiện hung dữ mà lại rất đỗi thiện lương. Mỗi lần nhớ Ti Bích liều mình bảo vệ hắn, trong tim hắn liền thấy ấm áp.

Nhìn thấy bầu trời vẫn còn sáng, Long Nhất quyết định tới Quang Minh giáo hội tìm Ti Bích. Quang Minh giáo hội không nằm trong khu vực chức nghiệp công hội mà lại nằm cạnh thành chủ phủ. Toàn bộ kiến trúc dùng tuyết thạch chế tác thành, toát lên vẻ cao quý giống như nhà thờ phương tây. Tượng Quang Minh Thần tại vị trí tối cao của kiến trúc cúi xuống nhìn chúng sinh, bất quá trong con mắt Long Nhất, Quang Minh Thần chỉ là một điểu nhân tám cánh.

Quang Minh Hội rất là náo nhiệt, hàng ngàn tín đồ qua lại, chỉ thấy lúc này các tín đồ đang quỳ bái dưới tượng Quang Minh Thần.

Long Nhất đi tới chặn một tế tự, cung kính hỏi: “Tôn kính tế tự tiên sinh, xin cho hỏi thánh nữ Ti Bích đã đến Quang Minh thành chưa?”

Vị tế tự thấy Long Nhất bộ dạng lương thiện, hồi lễ đáp: “Vẫn chưa đến.”

Long Nhất liền thấy thất vọng. Hắn vốn nhớ Ti Bích nói phải đến Quang Minh thành, không ngờ vì tránh hắn mà thay đổi lịch trình. Long Nhất cũng hỏi vài vị tế tự khác, tất cả đều nói Ti Bích chưa đến. Long Nhất thở dài ngồi trên bãi cỏ ngoài giáo hội, xuất thần nhìn các tín đồ, đột nhiên cảm giác như ảo mộng, không phải bản thân đã gặp Ti Bích chứ? Chẳng lẽ những chuyện trải qua cùng tình cảm đó chỉ là mơ hồ?

Bên trên tầng cao nhất tòa nhà Quang Minh giáo hội, một thân ảnh mái tóc xanh lục thuôn dài, thân mình mặc kim biên tế tự bào ẩn thân sau ma pháp kính, trong mắt đầy lệ quang thân hình lộ vẻ tĩnh mịch.

“Long Nhất, xin lỗi!” Ti Bích mím môi lẩm bẩm, hai tay nắm chặt ma pháp kính, cố gắng quét sạch mọi tĩnh mịch đau khổ.

“A, tiểu nữ mê muội, nếu không thể hoan hỉ hà tất phải tự làm khổ mình vậy.” Một âm thanh ôn nhu phía sau Ti Bích phát ra, chỉ thấy một mỹ phụ tầm ba mươi tuổi, dung mạo thoát tục, thân mang nguyệt nha thánh khiết tế tự bào, cả người phát ra ánh sáng thần thánh, trong quang minh hội chính là nhị đại thần tế tự Khải Lâm tế tư, với Ti Bích vừa là sư đồ vừa có quan hệ lão hữu bao năm qua.

“Trưởng lão, ta không thể, ta không thể a.” Ti Bích hướng tới Khải Lâm như đứa con lao vào lòng mẹ cần an ủi, lệ châu tuôn rơi không ngừng. Ti Bích lần đầu căm ghét cái thai ký, hận tại sao khi sinh ra đã mang hình dạng này.

“Si nhi, si nhi!” Khải Lâm thấy cảnh tượng đau lòng, thân ảnh như dòng nước lướt đến cạnh Ti Bích, ôm nàng an ủi. Đối với Ti Bích, Khải Lâm tự nhiên thương yêu vô cùng, tình ái hại người, năm xưa nàng không thể giải thoát khỏi một thanh niên, không ngờ Ti Bích cũng như gặp chuyện này.

Một tiếng hí khiến Long Nhất tỉnh khỏi giấc mộng, chỉ thấy trước mắt một phiến hỏa hồng, chính là tọa kỵ của Ngu Phượng, hồng hỏa sắc độc giác mã. Long Nhất liền quay đầu lại, tịnh không thấy thân ảnh Ngu Phượng. Long Nhất đưa tay xoa đầu độc giác mã, không ngờ độc giác mã thân mật liếm vào tay hắn.

“Tiểu súc sinh, chủ nhân mày đâu? Sao lại bỏ mày đi.” Long Nhất cười cười ngắm nhìn độc giác mã, không ngờ tiểu súc sinh có linh tính này lại nhớ hắn.

Bên cạnh cửa Quang Minh giáo hội, Ngu Phượng đang nóng lòng tìm tọa kỵ Hồng Vân. Độc giác mã tuy với người khác hung dữ, đối với nàng lại rất tốt, thường không chạy đi linh tinh. Lần này Ngu Phượng tuân lệnh mẫu thân đi tìm lão hồ li thành chủ thương nghị, không ngờ đi ra lại lạc mất tọa kỵ. Nàng với Hồng Vân tình cảm thâm hậu, sớm đã coi nó là một thành viên trong gia đình, Hồng Vân không hiểu đi đâu khiến nàng băn khoăn.

“Phượng nhi tiểu thư, để ta giúp nàng tìm kiếm.” Ngân Kiếm bên cạnh ân cần nói.

“Việc của ta không cần ngươi lo.” Ngu Phượng bực mình nói.

“Súc sinh, ngươi chạy đâu rồi, khiến ta bồn chồn đến tuyết cũng nóng chảy rồi.” Ngân Kiếm kềm lại cơn giận dữ, cười to nói. Nếu là người khác hắn đã dùng biện pháp mạnh, Phượng Hoàng gia tộc thế lực cường đại, một khi nổi giận, bão tố nổi lên, đến phụ thân hắn cũng không trụ nổi. Vì vậy Ngân Kiếm với Ngu Phượng chỉ bầy nhu tình thế, căn bản không dám làm loạn.

“Câm mồm, ngươi mới là súc sinh, đừng làm bẩn mắt ta nữa.” Ngu Phượng nộ hỏa bùng lên, trên người xuất hiện phượng hoàng đấu khí.

Ngân Kiếm sắc mặt tái đi, quyền đầu nắm lại, hừ lạnh một tiếng quay người tiến vào thành chủ phủ, bồ tát còn có ba phần giận dữ, hà huống lại là hắn?

Ngu Phượng nhìn xa xa, cuối cùng hướng tới Quang Minh giáo hội thấy Hồng Vân đang làm nũng với một nam tử.

“Cái này, sao có thể?” Ngu Phượng không dám tin, Hồng Vân ngoài nàng chưa từng để ai lại gần, không ngờ giờ lại như đứa trẻ hư.

“A, là hắn!” Ngu Phượng chấn kinh, tâm lý hỗn loạn. Trước kia nàng vốn hoài nghi hắn là ân nhân, giờ lại thấy Hồng Vân thân thiện cùng hắn thế, trong tâm liền thấy bất an, nàng chỉ hi vọng mình sai, chỉ là tâm lý lại ẩn chút tình cảm khó nói.

Tạm trút bỏ tâm sự, hít một hơi dài, Ngu Phượng như cuồng phong vội vã lao tới.

Lúc này Long Nhất đang vuốt ve đầu Hồng Vân, chuẩn bị rời khỏi, nhìn thấy hắn chuyển thân đi, Ngu Phượng vội vàng chắn trước mặt hắn.

“Ách, ta không gọi con ngựa này, là nó tự đến.” Long Nhất nhìn Ngu Phượng sát khí đằng đằng, vốn tưởng nàng đang hỏi tội hắn.

“Ta..., ta biết!” Ngu Phượng chầm chậm gật đầu, không dám nhìn vào mắt Long Nhất.

“Ngươi biết, vậy xin từ biệt.” Long Nhất thở phào, thầm nghĩ bộ dạng ngươi như thế cứ như muốn ăn thịt người vậy.

Ngu Phượng toàn thân chấn động, lại nhớ lời ân nhân trước lúc đi. Ngoại trừ âm thanh hàm hồ ra còn ngữ điệu giống hệt.

“Ngươi dừng lại.” Ngu Phượng vội vàng nắm chặt tay Long Nhất.

“Ngươi bỏ ra.” Long Nhất nhỏ giọng nói.

“Ta không bỏ.” Ngu Phượng ngữ khí lại như hài tử tức giận.

“Cứ thế này không hay ho gì cả.” Long Nhất không biết nói gì.

Ngu Phượng nhìn xung quanh tức thì mặt lộ vẻ bồn chồn, song thủ vẫn nắm chặt tay Long Nhất. Hai tuấn nam tuấn nữ vốn đã thu hút mục quang mọi người, thiếu nữ lại là tiểu thư Phượng Hoàng gia tộc, lại tận mắt nhìn vị tiểu thư này trước mặt mọi người lôi lôi kéo kéo làm phiền nam nhân. Một đám đông nhiệt náo liền bu đến.

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #35