Chương 263: Thảm Biến


Rạng sáng giờ tý ngày hôm sau, gió bỗng nhiên thổi một cách mãnh liệt, bầu trời đầy sao tạo nên một không khí âm u đáng sợ.

Bất thình lình giữa trời xuất hiện một sự kiện quái dị, mặt trăng đương tròn vành vạnh bị khuyết đi - như thể đang có người chậm rãi nuốt vào miệng của mình, từ từ càng lúc càng lớn.

Phía Đằng Long Thành, Hồ Tử lão đầu thần sắc bất an nhìn lên bầu trời, ông biết rõ khi mặt trăng bị màn đêm nuốt trọn thì cũng là lúc kiếp nạn của Quang Minh Thành bắt đầu.

Rốt cục rồi chuyện gì không tránh được cũng phải xảy ra, mặt trăng biến mất, không ai có thể thấy một tia sáng , cả thế giới lập tức chìm trong màn đêm. Rồi khắp nơi vang lên một tiếng rú man rợ, đồng thanh phát ra hình thành một không khí rợn người – chủ nhân của những âm thanh này là hàng trăm hàng vạn bộ xương khô trắng bạch cùng với cương thi, ma thú, thú nhân đa tộc đang lao nhanh về phía loài người.

Những vong linh và sinh vật này hội tụ thành một quân đoàn khổng lồ, mang theo một khí thế hủy thiên diệt địa nhắm vào Quang Minh giáo đường ở Đằng Long Thành tiến đến. Kỳ quái ở chỗ tịnh quân đoàn khủng khiếp này không hề đánh phá đường phố nhà cửa, hay bất kì công trình nào, toàn bộ sát khí dồn vào chỉ hướng về phìa Quang Minh giáo đường – như thể muốn tận diệt nơi này không thể để lại một mạng sống sót.

“Tới!” Tất cả quang minh võ sĩ ở Quang Minh giáo đường lập tức đứng lên, tổng số này bất quá không dưới một vạn người, mỗi người đều mang một vẻ mặt khẩn trương và ướt đẫm mồ hôi.

Cho dù Quang Minh Thành đã được quang minh kết giới bảo vệ hoàn toàn nhưng không một ai tỏ ra tự tin hay cảm thấy an toàn, đơn giản vì họ đều đã biết trước ngày cực âm như hôm nay là ngày mà Quang Minh giáo hội sẽ chết một cách thảm hại. Vong Linh đại quân thật sự quá đông và mạnh, nhiều đên nỗi từ đó tới nơi chân trời không hề thấy một khoảng trống, quái vật sát vào với nhau. Lúc này bọn họ chỉ hy vọng có thể cầm cự để thời gian trôi nhanh đến lúc trời sáng.

Cùng lúc này, ở một nơi cách đó không xa..

Tây môn phủ: Tiểu Y đang ở trong một kết giới, lúc bên ngoài mặt trăng bị nuốt hết cũng là lúc kết giới đó biến mất hoàn toàn. Tiểu Y mở cặp mắt với con ngươi trong suốt ra, từ sâu trong hốc mắt bỗng xuất hiện một tia sáng ôn nhu tràn ngập gian phòng, toàn bộ thân thể nàng lên bay lên như thể bị ai kéo, cặp môi không ngừng niệm chú một cách khẩn cấp.

Vạn vật thiên địa tựa như đều hướng về phía nàng, đích thực là tác dụng của những lời chú cổ xưa, mặt khác, thân thể mềm mại xích lỏa của nàng được bao quanh bời một làn tử khí chói lóa, mỗi lúc một dày thêm. Lúc này ai nhìn vào hẳn không tránh được sẽ bị mù.

“Ngàn trần vạn kiếp, xin tụ về đây, chân Long Chi Khí, xin được rời đi” ( câu này không chắc lắm). Tiểu Y vẻ mặt tỏ ra nghiêm trang, hai tay mở rộng tuyên thệ, mái tóc không gió tung bay ra phía sau đột nhiên chuyển thành màu bạc, nhìn không kĩ sẽ nghĩ là trong suốt.

Không khí xung quanh tức thì vận chuyển nhanh một cách khó tin, chậm rãi hình thành bóng người khác theo Tiểu Y cùng đồng thanh niệm chú, người này phút chốc hóa thành một quả cầu hoàng kim bay về phía Tiểu Y. Nàng bèn lấy tay phải của mình đỡ lấy quả cầu này.

Trên người nàng bây giờ mọi thứ đều ảm đạm, sắc mặt tái nhợ đi, hai con ngươi trong suốt càng trở nên quỉ dị bất thường. Cảnh tượng này thật không giống một người nào chốn nhân gian. Từ trên không trung nàng phiêu bồng hạ xuống , nhìn vào tình lang đang nằm giữa tiểu vũ trụ liền nổi lên một nụ cười.

Đưa lòng bàn tay có quả cầu hoàng kim lên, nàng chậm rãi đặt nó vào trán của Long Nhất.

Ở Tây Môn Phủ sân chính:

Lúc này ở Tây Môn Phủ cũng đang xảy ra một trận kịch chiến không kém gì ở Quang Minh Thành, hàng trăm kiếm ảnh và hắc ám ma pháp được triệu ra, mấy trăm hắc ám võ sĩ và hắc ám pháp sư đang mạnh mẽ công kích vào đám Tây Môn Phủ thủ vệ hình thành một chiến trường thảm khốc.

Tây Môn Nộ sắc mặt điềm đạm hắng giọng chỉ huy đám võ sĩ phản công lại một lượt, trong bụng thầm nghĩ: “Đám hắc ám võ sĩ này muốn tấn công nhanh chóng tận diệt Tây Môn Phủ trong một lượt đây. Kỳ quái thay đám người này không chỉ thực lực cực kì cao mà lại còn không sợ đau đớn thể xác, không ai trên thế gian không sợ đám người này a. Mặt khác, bọn chúng nhận thấy đám thủ vệ của Tây Môn Phủ ta chiến ý ngày càng suy giảm nên càng tốc chiến, không nghỉ một giây nào công kích há chẳng phải muốn biến phủ của ta thành nhân gian địa ngục? Chắc hẳn tên đầu sỏ đã sớm nhận thấy hôm nay là ngày cực âm, tất cả các Quang Hệ pháp sư đã chạy đi ứng cứu thảm họa Quang Minh Thành nên Tây Môn Phủ lúc này là yếu nhất, nếu tấn công hẳn sẽ thập phần chắc thắng? Nếu vậy tên này hẳn tu vị không thấp dưới Long Chiến, khong phải hắn thì thật đâu đầu a”.

Cũng may đám quân của Tây Môn Phủ rất đông, không ngừng áp đảo nên dần dần đã khống chế được cục diện, bằng không Tây Môn Gia Tộc nhất định bị tổn thương không nhỏ.

Tay Môn Nộ toát mồ hôi lạnh lùng quát lớn: “ Mau theo ta giết sạch đám tà ác này”

Không có Hắc Ám võ sĩ bảo vệ, đám hắc ám pháp sư hỗn loạn chạy tứ tán, trong chốc lát chiến trường đã kết thúc bị bao phủ bởi một mùi máu tươi nồng nặc và một núi thi thể.

Lợi dụng thời cơ hỗn loạn không ai để ý, một bóng đen nhàn nhạt đã đột nhập vào khu vực của Long Nhất, hắn với màn đêm như dung hòa làm một thể, mặc cho Man Ngưu bên ngoài canh gác cẩn mật vẫn dễ dàng đột nhập vào phòng Long Nhất.

Tiểu Y đương đang nâng quang cầu hoàng kim hạ vào trán Long Nhất, nhìn kim quang chậm rãi tiến vào thân thể tình lang trên mặt nàng càng nở lên một nụ cười sáng lạn.

Đúng lúc quang cầu chỉ còn một chút là đã hoàn toàn nhập thể, nụ cười của Tiểu Y liền tắt ngấm, nàng chậm rãi đứng dậy với khuôn mặ lạnh như băng, lông mày khẽ nheo lên tỏ vẻ cẩn trọng.

“Giỏi, quá giỏi, Dự ngôn sư trong truyền thuyết quả là ta chưa từng nghĩ đến a” Một trận cười chói tai vọng lại phía trong tinh không kết giới, có một bóng đen từ từ lộ ra thân hình.

“Ngươi là ai?” Tiểu Y thanh âm có chút sợ hãi, cùng lúc tay kia toàn lực cấp tốc hạ quang cầu vào nhục thể Long Nhất.

“Ta là ai ngươi không cần biết, chỉ cần biết rằng tội phá hỏng đại sự hôm nay của ta phải chết không toàn thây” Bóng đen kia miệng nói gấp rút phóng một đạo hắc quang đánh vào phía lưng của Tiểu Y.

Tiểu Y cả người chấn động, khóe miệng chảy xuống một vài giọt máu tươi. Nàng cắn răng phát ra một luồng sáng trắng phía sau lưng, đích thực là năng lượng bảo hộ, sau đó mạnh mẽ hạ nốt phần còn lại của quang cầu hoàng kim vào thể xác Long Nhất. Nhưng ý trời thật khó đoán, đúng lúc này nàng bị bồi tiếp một chiêu của bóng đen kia liền phun ra một ngụm máu tươi vào giữa ngực Long Nhất.

Long Nhất sau khi tiếp xong quang cầu, toàn thân không ngừng run rẩy đứng lên, hắn khả dĩ đã cảm nhân được Tiểu Y đang gặp nguy hiểm, cực lực toàn thân muốn tỉnh tạo lại

Một đạo năng lượng hắc ám cường đại một lần nữa hội tụ nhằm thẳng về phía ngưc Tiểu Y.

Lúc này Tiểu Y nào có chút thần trí gì, nàng đang si ngốc nhìn kỹ khuôn mặt tình lang một cách âu yếm, thể hiện rõ là có chết cũng không có gì đáng tiếc.

Một tiếng hét lớn vang lên! Một bàn tay quỉ mị cuối cũng xuất hiện trước mắt bóng đen nắm lấy trái cầu năng lượng đang lao về phía trái tim Tiểu Y.

Long Nhất mở to mắt, mang theo nội lực Ngạo Thiên Quyết toàn thân bóp nát năng lượng hắc ám kia thành hư không.

“Tên kia thật không muốn sống rồi” hắn thanh âm vọng đến chín tầng đia ngục, tỏa ra một luồng khí âm hàn khắp cả gian phòng, giọng nói thật phảng phất một chút buồn thiên thu.

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #263