Chương 212: Tâm Sự Đêm Trăng


Ánh nguyệt quang mông lung từ ngoài khung cửa sổ chiếu rọi vào khiến cả căn phòng nhuộm thành một phiến ngân bạch mờ ảo. Những hơi thở gấp gáp nặng nhọc, tiếng rên rỉ đê mê cùng với những tiếng càch cạch từ chiếc giường gỗ vang lên, kết hợp lại với nhau tạo thành một khúc nhạc dâm mị làm mê mẩn tâm chí của con người.

Long Nhất nằm trên thân thể mềm mại của Lộ Thiến Á mà trùng kích kịch liệt, đưa nàng hết lần này đến lần khác vượt lên đỉnh những cơn sóng tình trong bể dục vọng, còn Lộ Thiến Á lại chẳng khác gì một chiếc thuyền nhỏ bé bơ vơ trong những cơn sóng dữ, nhấp nhấp nhô nhô, linh hồn sớm đã phiêu du ngoài chín tầng trời.

Mông ngực dậy sóng hết đợt này đến đợt khác, loang loáng từng mảng từng mảng tuyết bạch lóa mắt. Long Nhất khàn giọng vừa rống vừa chinh chiến, bàn tay chẳng chút uý kị bóp lấy bóp để song phong đầy đặn đang dập dềnh như sóng dồn, vùng eo liên tục trùng kích không biết mệt mỏi. Hắn muốn dùng phương thức mạnh mẽ này để biểu đạt, để phát tiết sự nhung nhớ của bản thân. Lộ Thiến Á cũng điên cuồng nghênh hợp, cả thân thể lẫn tâm hồn đều kết hợp đến mức hoàn mĩ. Tại thời khắc này, nàng đã quên hết mọi thứ, thế giới đã biến thành kỳ ảo, chỉ biết dùng những động tác nóng bỏng quen thuộc để lấp đầy khoảng trống trong nội tâm.

Đêm đã về khuya, tất cả đều đã bình tĩnh trở lại. Chăn gối ngổn ngang, nhục thể trần trụi quấn lấy nhau, mồ hôi tiếp tục từng giọt từng giọt điểm xuyết trên thân thể, càng hiện lên trong suốt dưới ánh trăng.

Lộ Thiến Á nằm cuộn trong lòng Long Nhất, hưởng thụ sự thư thái lâu rồi mới gặp lại.

“Long Nhất, thiếp đi cùng chàng nha.” Sau trận kích tình, Lộ Thiến Á càng không nỡ chia ly với tình lang, liền u uẩn cầu khẩn.

Long Nhất cười cười, bàn tay vẫn không ngừng vỗ về nhè nhẹ lên tấm lưng ong của người ngọc, đáp: “Không được, lần này trở về, ai ta cũng không mang theo cả, nàng phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Lộ Thiến Á chu mỏ, không hài lòng cựa quậy thân thể trong lòng Long Nhất. Nhưng nàng đã ở bên Long Nhất thời gian dài đến vậy, nên biết khi hắn trở nên nghiêm túc thì khó có thể lay chuyển được, lại thêm nghe hắn nói ai cũng không dẫn theo thì ít nhất trong tâm lí cũng có chút thăng bằng, đến khi nhớ hắn chịu không nổi thì âm thầm chạy đến Cuồng Long đế quốc tìm là được rồi.

Long Nhất dường như cúi đầu nhìn xuống Lộ Thiến Á đang xoay chuyển nhãn châu, đưa tay nhéo lên cánh mũi nàng nói: “Bỏ chủ ý xấu đó đi, nàng mà dám trốn ra, không đánh nát cái mông nhỏ bé của nàng không được.”

Lộ Thiến Á le le cái lưỡi ra, sau đó trở mình áp trên thân thể của Long Nhất, môi xinh chụt chụt hôn Long Nhất một lúc, than thở: “Chuyện gì cũng không giấu được chàng, chàng không thể khờ khạo một chút được sao?”

“Không thể, ai bảo ta là nam nhân của nàng chứ?” Long Nhất ôm lấy vòng eo cực nhỏ của Lộ Thiến Á cười hắc hắc nói.

“Ừm, câu này thiếp thích nghe nhất, chàng là nam nhân của thiếp.” Lộ Thiến Á yêu kiều cười rồi lại hôn loạn lên mặt Long Nhất một trận, đột nhiên ngưng vẻ vui cười, kiên định nhìn thẳng vào cặp mắt của Long Nhất, u sầu nói: “Chàng là nam nhân của thiếp, là nam nhân của cộng đồng các tỷ muội. Thiếp là nữ nhân của chàng, nữ nhân chỉ thuộc về một mình chàng mà thôi.”

Long Nhất ngẩn ngơ, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi nhìn Lộ Thiến Á muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị nàng dùng tay chặn môi lại. Nàng vuốt ve đôi môi Long Nhất, biểu tình trên mặt lại khôi phục lại vẻ xán lạn, thủ thỉ: “Đừng nói. Thiếp hiểu mà, chỉ cần trong tim chàng có thiếp, không cần biết chàng có bao nhiêu nữ nhân, thiếp cũng đều không oán thán.”

Long Nhất cảm động ôm chặt lấy Lộ Thiến Á, hoa tâm là tật chung của nam nhân, hắn nghĩ hắn có cải chính thế nào cũng không nổi, không muốn cũng không thể. Hắn chỉ có thể nói hắn đa tình nhưng lại không vô tình, hắn sẽ yêu quý, bảo hộ mỗi một hồng nhan bên cạnh hắn, không để cho bọn họ chịu bất kì sự thương tổn nào.

Đến khi Lộ Thiến Á đã mơ màng nằm ngủ trong lòng của Long Nhất, hắn vẫn mở đôi mắt, chẳng hề cảm thấy buồn ngủ.

Long Nhất nhẹ nhàng tách tay chân của Lộ Thiến Á đang quấn lấy thân thể của mình ra, đứng dậy khoác y phục vào rồi rời khỏi phòng. Khi đến trước sân, từng cơn gió lạnh thổi tới trước mặt, mang theo từng trận mùi hương trong lành, thấm vào tận tâm can con người.

Long Nhất sau một cái lắc mình đã tiến tới một tòa nhà khác, đẩy cánh cửa một gian phòng tiến thẳng vào trong. Vừa tiến vào trong phòng, Long Nhất không khỏi sững sờ. Chỉ thấy trên chiếc giường lớn có hai người đang nằm, một người là Long Linh Nhi, người còn lại là Tây Môn Vô Hận, cả hai người đều mặc đồ lót sát thân bằng tơ mỏng, phần lớn da thịt tuyết bạch đều hiển lộ ra bên ngoài, đặc biệt là đỉnh núi sừng sững nhô lên, khiến người ta không khỏi suy nghĩ mông lung, cực kì dụ nhân.

Ánh mắt Long Nhất xơi kem một lúc rồi mới tiến tới nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên, che đi hai thân thể khiến cho người ta phải xịt máu mũi. Hắn ngồi ở cạnh giường, lẳng lặng ngắm kiều nhan động nhân của hai nữ nhân, khẽ thở ra một hơi, rồi đưa tay ra nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt của Long Linh Nhi, chỉ hy vọng những chuyện ta tranh ngươi đấu sau này sẽ không cuốn nàng vào trong, mặc dù chuyện này tuyệt không có khả năng. Khi Long thị gia tộc cùng với Tây Môn gia tộc nảy sinh xung đột, nàng có thể làm như không nghe không hỏi coi như không hề có bất kỳ chuyện gì phát sinh sao? Còn bản thân mình thì có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?

Cúi người xuống, Long Nhất hôn lên đôi môi của Long Linh một cái, đến khi nhìn sang Tây Môn Vô Hận thì không biết thần xui quỷ khiến thế nào, hắn lại nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng một cái, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.

Long Nhất vừa đi khỏi, nhãn châu của Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận dưới lớp mí mắt cũng chuyển động, khóe miệng khe khẽ hiện lên nụ cười, hiển nhiên vừa rồi chỉ là vờ ngủ.

Long Linh Nhi vốn là bụng đầy ủy khuất, nghĩ đến chuyện Long Nhất đang ở trong một căn phòng khác liều mình triền miên với một nữ nhân khác, trong lòng nàng chẳng khác ăn phải một hũ dấm, chua đến không chịu nổi. Hơn nữa nàng ẩn ước còn có một loại cảm giác đau đớn, cảm giác thấy bản thân bị hắn ta bỏ rơi vậy. Nhưng một nụ hôn vừa rồi khiến cho tâm tình của nàng không khỏi tốt trở lại, trong lòng tràn ngập mật ngọt, đến nỗi ngay cả tiếng thở dài khiến nhân tâm run rẩy của Long Nhất cũng không chú ý đến.

Mặc dù Tây Môn Vô Hận nhận thấy nụ hôn mà Long Nhất lưu lại trên trán nàng thuần túy là nụ hôn vãn an (chúc ngủ ngon) của một ca ca đối với muội muội, nhưng trong lòng nàng cũng không khỏi vui sướng vạn phần, có chút tình tự bản thân nàng tuyệt không thể khống chế được. Điều này khiến cho nàng trong lòng thường nói là bản thân sắp bị điên mất rồi.

Long Nhất ngồi yên lặng ở ngoài sân một lát, đột nhiên trong trong đầu lóe lên hình bóng mĩ lệ phong tình vạn chủng đó của Tinh Linh Nữ Vương, nhớ lại đến giờ vẫn chưa thể quên được dư vị của một trảo cực nhanh đó. Hồi đó đã dùng chiêu Long Trảo Thủ bóp cam đó để phá huỷ trận thế, đồng thời cũng khiến cho giữa hắn với Tinh Linh Nữ Vương bớt đi một tầng ngăn cách, tăng thêm một tầng ám muội. Trong lòng hắn biết rõ mười mươi Tinh Linh Nữ Vương là nương thân của Lộ Thiến Á, nhưng cũng chính mối quan hệ này khiến cho hắn cảm thấy kích thích thập phần.

Không biết là bà ta đã ngủ chưa? Long Nhất trong lòng lẩm bẩm, mũi chân điểm một cái, thân hình với tốc độ mà mắt thường khó thấy lướt bay đi, tránh khỏi mấy đám hộ vệ tuần tra và trạm canh ngầm, Long Nhất tiến tới tẩm cung của Tinh Linh Nữ Vương. Nhớ lại lúc hồi đó cũng vào một đêm khuya như thế này, cũng trong tẩm cung này, hắn cùng Tinh Linh Nữ Vương đối ẩm ngắm trăng, hồi tưởng lại cảm giác tê rần như điện giật lúc đó vẫn khiến nhiệt huyết trong người sôi lên như cũ.

Long Nhất dừng lại ở trước cửa khuê phòng của Tinh Linh Nữ Vương, sau một lúc bồi hồi, đột nhiên lắc đầu tự cười nhạo. Cho dù Tinh Linh Nữ Vương có dụ nhân đến thế nào, cũng không phải bản thân có thể đụng vào.

“Xú tiểu tử, nửa đêm canh ba chạy đến phòng của ta định làm gì đó?” Ngay khi Long Nhất định phi thân bỏ đi thì từ bên trong phòng đột nhiên truyền ra thanh âm trong trẻo êm tai của Tinh Linh Nữ Vương.

“Ách… cái này, ta hơi nhàn rỗi nên muốn tìm nữ vương bệ hạ uống vài chung rượu nhưng không ngờ nữ vương bệ hạ lại đi ngủ sớm như vậy.” Long Nhất cười khan hai tiếng rồi đáp.

Lúc này, cánh cửa lớn kêu két một tiếng rồi mở ra, Tinh Linh Nữ Vương đầu tóc tung bay, trên thân khoác một chiếc áo choàng lớn màu bích lục đứng ở ngay cửa, cái phong vận thành thục trễ nải đó đối với một tiểu gia hỏa mới hai chục tuổi đầu như Long Nhất có thể nói là sự dụ hoặc trí mệnh.

Long Nhất miệng khô lưỡi nóng nuốt một ngụm nước miếng, lòng nghĩ bản thân đi đến đây phải chăng là một sự sai lầm?

“Muốn uống rượu thì tiến vào đi, nhưng không được có lần sau.” Tinh Linh Nữ Vương nhìn bộ dạng sắc lang của Long Nhất, trợn mắt nguýt hắn một cái, sau đó chuyển thân tiến vào trong phòng.

“Tiến vào? Cái này…” Long Nhất giật thót mình, trong đầu bắt đầu huyễn tưởng liên miên, cô nam quả nữ ở chung một phòng, hơn nữa lại là khuê phòng của nữ nhân, điều này rất dễ khiến cho người ta nảy sinh một loại ý niệm xấu xa.

Mặc dù Long Nhất trong lòng tràn ngập nghi hoặc, Tinh Linh Nữ Vương làm sao lại cho phép hắn tiến vào trong phòng? Nhưng đôi chân của hắn vẫn cứ trung thực phản ứng lại ý nghĩ của hắn, không tự chủ tiếp bước tiến vào.

Vừa vào trong, Long Nhất mới phát hiện hắn đã nghĩ bậy. Nơi này tịnh không phải là khuê phòng của Tinh Linh Nữ Vương, mà là một nơi giống như trà thất, phòng ngủ có lẽ là căn phòng ở sâu bên trong kia.

Tinh Linh Nữ Vương tựa cười mà không cười quan sát bộ dạng thất vọng nhưng lại giống như có phần nhẹ nhõm của Long Nhất, giống như làm ảo thuật lấy ra một bình rượu và mấy đĩa bánh ngọt bày ra giữa bàn, rồi mang theo tiếu ý nói: “Nhóc con láu cá, đừng nghĩ bậy nghĩ bạ, nghĩ lắm sẽ thành chuyện xấu đó biết chưa?”

Long Nhất liếc mắt nhìn Tinh Linh Nữ Vương, trong lòng thầm nhủ: “Có thể không nghĩ được sao? Không nghĩ liệu có còn là nam nhân không?”

Tinh Linh Nữ Vương rót một chén rượu đưa cho Long Nhất, nói: “Uống đi, đây là Bách Hoa Nhưỡng do Tinh Linh tộc đặc chế, đã được ủ mấy trăm năm, thế là tiện nghi cho ngươi rồi đó.”

Long Nhất tiếp lấy chén rượu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua lưng bàn tay của Tinh Linh Nữ Vương, nhưng Tinh Linh Nữ Vương lại coi như chẳng có chuyện gì xảy ra rút tay lại, lãnh đạm nhìn hắn.

Long Nhất một hơi uống cạn rượu trong chén, quả nhiên là hương vị tinh thuần hơn nhiều so với Bách Hoa Nhưỡng bình thường, đúng là thơm cả chân răng, dư vị không thôi.

“Nha đầu Lộ Thiến Á khẳng định là đòi đi theo ngươi.” Tinh Linh Nữ Vương cất tiếng hỏi.

“Ừm, bà cứ yên tâm, ta không đưa nàng theo đâu.” Long Nhất gật đầu đáp.

“Cái này thì ta biết, Cuồng Long đế quốc của các ngươi hiện tại sóng ngầm dũng động, có lẽ tự bản thân ngươi sẽ dẫn lửa thiêu thân, điều này ngươi có lẽ đã biết rất rõ. Nếu như ta đoán không lầm thì ngươi cũng sẽ để hai nữ hài tử kia ở lại a.” Tinh Linh Nữ Vương nhìn chằm chằm Long Nhất, đó cũng là chỗ mà bà ta hân thưởng Long Nhất. Hắn là một nam nhân trọng tình có trách nhiệm, xem bộ dạng hắn đối với Vô Song hồi đó liền biết rõ.

Long Nhất cười khổ gật đầu, nói: “Ban đầu đã đáp ứng đưa bọn họ cùng quay về, đến khi bọn họ biết được ta nuốt lời thì không biết sẽ làm loạn thành bộ dạng gì đây nữa?”

“Cứ khuyên bảo chúng đi. Ta thấy chúng đều là những hài tử hiểu chuyện.” Tinh Linh Nữ Vương khuyên.

Long Nhất cùng Tinh Linh Nữ Vương cạn hai chung, Tinh Linh Nữ Vương đột nhiên hỏi: “Long Nhất, mục tiêu của ngươi rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là muốn làm một đại bá chủ của Thương Lan đại lục?”

Long Nhất suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu cười đáp: “Bá chủ? Ta không có hứng thú, ai thích làm thì cứ đi làm đi, lần này ta quay trở về cũng chỉ là vì trên mình ta có lưu chuyển dòng máu của Tây Môn gia tộc. Hơn nữa, có lẽ những ngày tháng sau khi ta quay trở về sẽ tuyệt vời hơn nhiều.”

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #212