Chương 196: Thắng Được Một Thị Nữ


Ngay khi Long Nhất ôm Long Linh Nhi biến mất, hỏa hệ đại ma đạo sư Phổ Tu Tư cũng ở đằng xa nhìn về hướng Long Nhất đã biến mất, lẩm bẩm nói: “Tên tiểu tử thúi này, thực lực tiến bộ thật là khủng khiếp a. Thêm hai năm nữa, bộ xương già ta chắc phải thoái vị nhượng hiền rồi.”

Long Nhất ôm Long Linh Nhi bay nhanh đến một khách điếm sang trọng quen thuộc. Hồi đó, chính ở trong khách điếm thân quen này, Long Nhất và Long Linh Nhi đã từng chút từng chút một thấm nhuần những sắc thái tình cảm yêu, hận, do dự, kiên quyết. Cũng chính nơi đây, Long Linh Nhi đã lần đầu tiên cam tâm tình nguyện hiến dâng. Từ đó, Long Nhất đã bao dài hạn toàn bộ căn phòng sang trọng đó, không cho bất kỳ ai khác vào ở trong.

‘Hịch’ một tiếng, hai người ôm nhau lăn xuống chiếc giường cỡ lớn êm ái trong phòng ngủ, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nóng bỏng mang theo sợi tơ tình dục phả vào mặt đối phương. Không cần phải nhiều lời, hai người cuồng nhiệt ôm hôn nhau. Xa nhau quá lâu, bọn họ cần nhau, cần phải xích lõa, không gì có thể che dấu khát khao hòa nhập, an ủi của cơ thể và tâm hồn.

Dục vọng bị kìm nén quá lâu, Long Nhất vừa ôn nhu vừa mang theo một chút thô bạo xoa nắn cơ thể mĩ diệu của Long Linh Nhi, rồi vừa nhẹ nhàng lại vừa thành thục lột sạch ngoại y của nàng, chỉ lưu lại nội y nội khố bằng lụa mỏng, khiến cho gần như toàn bộ thân thể sáng bóng như ngọc như ngà của nàng tỏ lộ ra ngoài.

“Long Nhất, a.” Long Linh Nhi rên rỉ, ngọc thủ cũng khám phá thân trên tráng kiện của Long Nhất, cơ thể nõn nà mẫn cảm bị Long Nhất mò mẫm đến nỗi như nhuộm một lớp phấn hồng.

Long Nhất hơi thở nặng nhọc, nghe thấy tiếng rên rỉ tiêu hồn của Long Linh Nhi, dục hỏa bùng phát. Từ môi lưỡi quấn quýt với Long Linh Nhi hắn lui xuống, đầu lưỡi rà từ cần cổ thanh mảnh ngọc ngà kéo dần xuống dưới, hôn lên khe núi mê người và cũng thật hấp dẫn đó, trêu chọc cho hai điểm ngăn cách bởi lớp hung y mỏng manh nhô lên, đến lúc bị ướt liền hiển hiện hai điểm đỏ hồng.

Long Nhất hô hấp đình trệ, con ngươi đột nhiên mở to, hai tay giật tung hung y ra, một đôi ngọc nhũ rắn chắc vểnh cao bật ra, nhũ châu đỏ hồng vươn lên đầy kiêu ngạo, thực là động nhân. Long Nhất không kiềm chế được vùi đầu vào nơi mềm mại đó.

Long Linh Nhi yêu kiều rên lên, eo thon lắc lư không ngừng, ma sát với tiểu huynh đệ bên trong khố tử của Long Nhất, vùng đất cấm sớm đã thấm đầy xuân lộ.

Cảm nhận thấy cây thương nóng bỏng giữa cặp đùi, tốc độ lắc lư của Long Linh Nhi càng lúc càng nhanh. Sự kích thích nơi nhũ phong càng khiến hạ thân nàng bị trùng kích mãnh liệt, chẳng bao lâu liền tiết thân, cơ thể run rẩy không ngừng, ngọc thủ bấu chặt lấy lưng Long Nhất.

Long Nhất thấy đùa nghịch đã trọn vẹn, cũng không khống chế dục vọng bản thân nữa, kéo nội khố Long Linh Nhi xuống rồi vác thương nhập động, tấn công mãnh liệt.

Triều lên rồi triều xuống, sau mấy độ hoa nở, hai người nhũn như chi chi ôm nhau nằm liệt trên giường, những giọt dịch thủy lưu dấu khắp nơi. Cả gian phòng ngủ cũng tràn đầy khí tức dâm mị sau trận cuồng hoan.

Long Linh Nhi nhắm chặt đôi mắt, vô ý hôn lên ngực Long Nhất, thân thể không ngừng run nhẹ, hiển nhiên là dư âm của những đợt cao trào vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Thật lâu, Long Linh Nhi mới thở dài mãn nguyện, ý thức quay trở về trong ý thức hải.

Hai người sau đó ôm nhau thủ thỉ kể lại những tao ngộ trong thời gian xa cách. Long Nhất đem câu chuyện trải qua trong Ma ảo sâm lâm kể một mạch khiến Long Linh Nhi nghe đến mắt trợn miệng há không ngậm lại được, không ngừng than thở mình vận khí không tốt, không được kiến thức qua Địa tinh tộc trong truyền thuyết cùng vương quốc rộng lớn dưới lòng đất và Long tộc cường hãn. Khiến nàng thấy hứng thú nhất là chuyện Long Nhất nhận một con rồng làm con. Nàng nghĩ, há nhi tử của Long Nhất chẳng phải cũng chính là nhi tử của nàng sao.

“Long Nhất, chàng biết thiếp và Lâm Na theo Phổ Tu Tư lão sư đến đâu tu luyện không?” Long Linh Nhi áp thân mình lên ngực Long Nhất thần bí nói.

“Ở đâu?” Long Nhất cười hỏi. Bàn tay to lớn hoạt động liên tục từ eo lưng mịn màng sáng láng xuống tuyết đồn căng tròn của Long Linh Nhi. Cảm giác trơn mịn còn hơn cả lụa đó đơn giản là một sự hưởng thụ cực lớn.

Long Linh Nhi nhẹ nhàng thổi một hơi vào bên tai Long Nhất đáp: “Nơi đó gọi là Hỏa diễm sơn, nhiệt độ cao phi thường. Bên trong không ngờ toàn là ma thú hỏa hệ đẳng cấp cao, lại còn có cả cây đại thụ có thể thi phóng hỏa hệ ma pháp. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, thực không thể nào tin được.”

Long Nhất nghe vậy trong lòng chấn động. Hỏa diễm sơn? Đó không phải là nơi mà hàng ngàn năm trước Liệt diễm sơn trang đặt ở đó sao? Hắn lập tức hỏi: “Linh Nhi, Hỏa diễm sơn đó rốt cuộc nằm ở tại địa phương nào thế?”

“Trong vùng thâm sơn gần Nạp Lan đế quốc. Nhưng Hỏa diễm sơn không phải là nơi có thể tùy tiện ra vào. Phổ Tu Tư lão sư nói mỗi năm năm nó chỉ mở có một lần. Chàng không biết đâu, ở đó nguyên tố hỏa hệ ma pháp rất dày đặc.” Long Linh Nhi hưng phấn nói.

“Năm năm mới mở một lần?” Long Nhất lẩm bẩm trong lòng, có phần hơi thất thần.

Hai người cứ thế cuộn tròn trên giường cho đến khi trời tối, chỉ khi bao tử kêu réo ùng ục mới nhớ tới việc đi ăn. Dậy tắm rửa một hồi, đúng lúc định đi ra liền nghe thấy Tây Môn Vô Hận ở bên ngoài đang vừa gọi vừa đập cửa.

Cửa vừa mở, phát hiện đó là Tây Môn Vô Hận và Lâm Na.

Long Linh Nhi ôm lấy Tây Môn Vô Hận, nói: “Vô Hận, ta rất nhớ ngươi a.”

“Hứ, ngươi còn nhớ tới ta sao. Ngươi và nhị ca ta đều là đồ phôi đản trọng sắc khinh bạn, thấy nhị ca ta rồi là hồn vía lên mây.” Tây Môn Vô Hận mặc dù miệng lưỡi ra vẻ cong cớn nhưng trong ánh mắt lại lấp lánh tiếu ý.

Long Linh Nhi cười nhẹ, buông Tây Môn Vô Hận ra, nói: “Chúng ta còn chưa ăn gì, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn đi.”

“Không cần, chúng ta đến Mê tình cư đi.” Lâm Na đi trước dẫn đường, ánh mắt khiêu khích nhìn Long Nhất.

“Mê tình cư quả là một chỗ tốt đó. Có điều nơi đó chỉ dành cho nữ nhân, chúng ta đến đó thì nam nhân của ta làm thế nào?” Long Linh Nhi kéo tay Long Nhất hỏi.

“Hắn tự tính đi, chẳng lẽ hắn là một đại nam nhân mà còn sợ không có chỗ để đi sao?” Lâm Na vươn tay ra muốn kéo Long Linh Nhi, nhưng không ngờ nàng lại tránh đi, vẫn nắm chặt tay Long Nhất không buông.

“Nhưng ta không muốn phân ly với chàng. Lâm Na, bọn ta hay là kiếm một chỗ nào khác đi.” Long Linh Nhi cười nói. Gút mắc giữa Lâm Na và Long Nhất nàng đương nhiên biết rõ. Suốt ba tháng qua mỗi ngày Lâm Na đều phải nguyền rủa Long Nhất mấy bận mới có thể an tâm.

Long Nhất nhìn Lâm Na lúc nào cũng muốn châm chọc hắn cười hắc hắc đáp: “Tốt thôi, đến Mê tình cư nào.”

“Nhưng…”

“Không nhưng gì cả. Ta cũng đi bồi tiếp các nàng. Chỉ cần ta đến đó, đảm bảo chủ nhân Mê tình cư quét tháp đợi sẵn.” Long Nhất tràn đầy tự tin cắt ngang. Vừa hay, hắn cũng đang muốn gặp nàng tiểu hồ nữ Bối Toa quật cường đó.

“Đồ tự mãn. Ta cá là ngươi sẽ bị tống cổ ra ngoài.” Lâm Na hừ lạnh nói.

“Cược gì đây?” Tròng mắt Long Nhất xoay chuyển, gian giảo nhìn Lâm Na.

Lâm Na run lên, nhìn cặp mắt Long Nhất đang loạn chuyển biết là có chuyện không hay rồi. Nhưng nàng không tin hắn có thể tiến vào Mê tình cư, lại còn muốn Bối Toa đích thân ra nghênh đón. Nghĩ tới đây, nàng lại có lòng tin, đoán rằng Long Nhất chỉ ba hoa mà thôi, vì thế liền đáp: “Ai thua sẽ phải làm người hầu cho đối phương trong một tuần, không, trong một tháng.”

Long Nhất trong lòng cười thầm, nói: “Mặc dù ta không thiếu thị nữ, ngươi lại vụng tay vụng chân, đồng thời còn không biết hầu hạ người, nhưng nể mặt gia gia ngươi ta đáp ứng vậy. Đến lúc đó không được nuốt lời đó.”

Lâm Na lườm Long Nhất một cái. Tên xú gia hỏa này, khi hắn là người hầu thì nhất định làm cho hắn hối hận.

“Ai nuốt lời sẽ là con rùa đen.” Lâm Na đưa ngón tay ra.

“Làm gì vậy?” Long Nhất nhíu mày.

“Móc tay đi, để cho ngươi không có nuốt lời.” Lâm Na cười đáp.

“Ấu trĩ.” Long Nhất không nhịn được, đã bao tuổi rồi còn chơi trò này. Nhưng hắn cũng đưa ngón tay ra móc ngéo với nàng ta, lại dùng ngón tay cái điểm một cái.

Bốn người hưng phấn nhằm hướng Mê tình cư ở phía cổng sau của Thánh ma học viện đi đến, chẳng bao lâu đã tập trung ở cửa lớn của Mê tình cư.

Lâm Na nhìn sang Long Nhất, cười ha ha nói: “Không phải ngươi nói chủ nhân Mê tình cư sẽ quét tháp đợi sẵn sao? Giờ hãy bắt đầu đi.”

Long Nhất nhún vai, hắng giọng, đột nhiên dùng chiêu Sư tử hống chùa Thiếu Lâm nói: “Tiểu hồ ly, ta đã đến, còn không mau ra nghênh đón.” Một vòng kim quang nhàn nhạt như ánh trăng xuyên tường vào trong, tiếng rống đột ngột vang lên làm cho khách nhân bên trong hoảng sợ nhảy dựng lên, đồ đạc bị chấn động cũng rung rinh không ngừng.

“Nhị ca, huynh chán sống rồi. Lỗ tai đều bị huynh hét thủng cả rồi.” Tây Môn Vô Hận hạ bàn tay đang bịt lỗ tai xuống tức giận nói.

Long Nhất cười hắc hắc, nói: “Yên tâm, nhị ca ta đã có tính toán kỹ rồi.”

“Long Nhất, xem chàng kìa. Thiếp thấy lần này chàng thua chắc rồi. Lâm Na sẽ không có động lòng vì thiếp đâu.” Long Linh Nhi không biết nên khóc hay cười nói.

“Long Nhất, ngươi hãy chờ làm người hầu của ta đi.” Lâm Na đắc ý cười nói.

Đúng lúc đó, cánh cửa ma pháp của Mê tình cư mở rộng, hồ nữ Bối Toa toàn thân vận bạch y trắng như tuyết phẫn nộ bước ra. Từ cách xưng hô của Long Nhất nàng biết ngay bên ngoài khẳng định là hắn, là tên gia hỏa mà cô cô của nàng là Mễ Á hoàng hậu đã căn đi dặn lại phải chiêu đãi thật tốt.

“Bối Toa, lâu rồi không gặp a, thân thể có khỏe không? Có tăng cân chút nào không?” Long Nhất cất tiếng chào hỏi một cách thiếu đứng đắn.

Bối Toa nhìn vẻ cười cợt xấu xa của Long Nhất mà tim không khỏi đập loạn, nhớ lại cái đêm ở tỷ võ đại hội của Man ngưu tộc ngày đó. Nàng chuyển thân hít sâu một hơi, để tâm trạng đang bất an bình tĩnh lại, không khách khí nói: “Ngươi còn có thể đến tìm ta được à, cứ tưởng ngươi đã chết ở Ma ảo sâm lâm rồi.”

Long Linh Nhi tam nữ tức thì mặt lộ vẻ quái dị. Cách nói của Bối Toa nghe sao giống như một oán phụ vậy, không lẽ tên gia hỏa Long Nhất này đã câu dẫn nàng từ lúc nào chẳng biết?

Lúc này, Bối Toa cũng nhận ra trong câu nói vừa rồi có chút không ổn. Vốn ý tứ của nàng không hẳn như vậy. Mễ Á hoàng hậu từng thỉnh cầu Long Nhất trợ giúp bọn họ thống nhất hồ tộc, nói rằng nếu muốn biết rõ ràng thì có thể sử dụng chiếc dây chuyền đó gọi Mễ Á hoàng hậu hoặc cũng có thể đến Mê tình cư tìm mình. Nhưng đã mấy tháng nay Long Nhất không có tin tức gì, sau đó nghe nói đã đi tham gia mạo hiểm đại hội của Thánh Ma học viện được tổ chức hai năm một lần.

“Bối Toa, ngươi không mời chúng ta vào à.” Long Nhất cười hắc hắc nói.

“Đi theo ta.” Bối Toa đỏ mặt quay người đi. Cũng không biết thế nào, chỉ cần nhìn thấy Long Nhất, sự linh hoạt lão luyện đã trải qua rèn luyện của nàng hoàn toàn biến đi đâu mất.

Nghe Bối Toa nói vậy, mồm miệng Lâm Na tam nữ tức thì biến thành chữ O. Lâm Na càng là chân bước nhẹ nhàng muốn bỏ trốn. Trời ạ, phải làm thị nữ ròng rã một tháng cho tên gia hỏa này, thà giết chết ta còn hơn. Ta sao lại đen đủi đến thế chứ, Lâm Na trong lòng thầm than thân trách phận.

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #196