Chương 180: Một Thế Giới Khác


Mễ Á công quốc. Tiểu Y thần sắc lãnh đạm nhìn đám cỏ cây hoa lá trong viện tử. Nàng so với ngày trước dường như vẫn như vậy, không hề thay đổi chút nào, chỉ là đã một thời gian dài, nàng không hề đặt chân vào mật thất trong khuê phòng.

Hùng Bá và Tiểu Y từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có thể người khác không nhìn ra sự đổi thay của Tiểu Y nhưng hắn vẫn cảm giác được, dù nhìn bề ngoài hắn to lớn vụng về nhưng tâm tư thật ra cẩn mật vô cùng, nếu không Bạo hùng dong binh đoàn của hắn không thể phát triển tới địa vị ngày nay. Mặc dù vẻ mặt bề ngoài Tiểu Y vẫn điềm tĩnh, lúc gặp hắn khóe miệng vẫn treo nụ cười mờ nhạt như trước, nhưng gần đây hắn nhận thấy nàng thường hay lơ đãng, xào rau cũng bị cháy, thường khi đang làm việc gì đó đột nhiên ngừng lại, ngây ngốc một lúc lâu, hỏi nàng, nàng chỉ cười đáp không có gì.

Hùng Bá không phải gã ngốc, hắn đoán rằng việc Tiểu Y biến thành như vậy khả năng rất lớn là có liên quan đến Long Nhất, gã thiếu niên thần bí nhưng lại cao thâm khó dò đó. Hắn từng tới Thánh ma học viện tìm Long Nhất nhưng được biết đã đi tham gia đại hội mạo hiểm rồi, phải hai tháng nữa mới trở về.

Tiểu Y đang tỉa tót một chậu hoa thiên đường rất đẹp, tỉa thì cứ tỉa nhưng cặp mắt của nàng lại như chẳng nhìn thấy gì, cây kéo trong tay cứ lặp đi lặp lại cùng động tác, kết quả là mấy đóa hoa đẹp bị cắt nát lả tả rụng xuống, vậy mà nàng vẫn chẳng hề có chút cảm giác nào. Lòng nàng rối bời, như cuộn chỉ rối không thể gỡ ra. Nàng không biết vì sao, thực sự không biết vì sao? Ngày đó thi triển Tinh túc thiên thể chú thuật với Long Nhất, cứ tưởng là thông minh hóa ra lại bị chính thông minh phản đòn, huyết khế giữa nàng và hắn đã vô pháp giải trừ, phải chịu cả đời làm nô tì cho hắn, nàng thực sự rất không cam tâm.

Nhưng từ sau ngày đó Long Nhất lại không một lần tới gặp nàng. Nàng chỉ biết hắn tham gia mạo hiểm đại hội do Thánh ma học viện tổ chức, về sau do quan hệ của huyết khế, có vài lần nàng cảm giác thấy Long Nhất gặp nguy hiểm, trái tim nàng đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt. Nàng tự thuyết phục đó là vì nếu Long Nhất chết nàng cũng không thể sống nên mới lo lắng như vậy. Nhưng trong trái tim nàng lại có một tiếng nói luôn lớn tiếng phủ nhận, nàng nghĩ tâm lý mình dường như đã có vấn đề.

Hùng Bá thấy không thể tiếp tục đứng một bên nhìn được nữa, hắn bước tới tóm lấy cổ tay Tiểu Y, đoạt lấy cây kéo trong tay nàng.

“Ca, huynh làm gì vậy?” Tiểu Y định thần, khó hiểu nhìn Hùng Bá đang đùng đùng nổi giận.

“Ta làm sao? Muội tự hỏi muội đi, tóm lại là đã xảy ra chuyện gì? Có phải là tên xú tiểu tử Long Nhất đó khi phụ muội không, đợi hắn trở về ta sẽ tìm hắn tính sổ.” Hùng Bá tức giận gầm lên, đôi mắt tóe lửa, vừa lo lắng vừa tự trách mình.

Tiểu Y lắc đầu, mỉm cười đáp: “Ca, huynh nói linh tinh gì vậy. Long Nhất sao có thể khi phụ muội?”

“Muội đừng dối ta, mấy nữ ma pháp sư và kiếm sư trong đội phụ trách an toàn cho muội nói có mấy đêm trong giấc ngủ muội đã gọi tên Long Nhất.” Hùng Bá nói.

Khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Y hồng rực, xoay mình đi nói nhỏ: “Làm gì có, muội không có như vậy, nhất định là bọn họ nghe nhầm.”

Hùng Bá thở dài một cái, nói: “Nếu Long Nhất không khi phụ muội, vậy nhất định là muội thích người ta rồi, đúng không?”

Tiểu Y ngây người, khuôn mặt đột nhiên tái đi. Yêu? Nàng giờ đây còn có tư cách thích hắn sao? Nàng bất quá chỉ là nô tì của hắn mà thôi, lại còn là một nô tì bị bỏ rơi.

“Ca.” Tiểu Y đột nhiên cất tiếng gọi.

“Có chuyện gì?” Hùng Bá hỏi.

“Nếu Long Nhất từ mạo hiểm đại hội trở về, huynh sau này hãy đi theo hắn, bất kể là chuyện gì, chỉ cần hắn nói huynh cứ theo đó mà làm.” Tiểu Y chầm chậm nói.

“Tiểu muội, muội đã thấy gì.” Hùng Bá hỏi lại.

“Mộng tưởng của huynh sẽ được thực hiện nếu đi theo hắn.” Tiểu Y nói xong liền xoay người trở về phòng, để mặc Hùng Bá đang ngẩn ngơ đứng ngoài sân suy nghĩ.

oOo

Long Nhất định thần lại, nhặt hắc ám ma ngọc cùng quang minh thánh ngọc từ dưới đất lên, nhận thấy không có chút thay đổi nào, chẳng lẽ theo như truyền thuyết ma lực vô tận ẩn chứa bên trong lại chỉ có thể phát sinh phản ứng như vậy với Tiểu Tam thôi sao? Đáo để là chúng có công hiệu thế nào Long Nhất vẫn không hề rõ.

“Xú Long Nhất, chàng đáo để còn có bao nhiêu pháp bảo bí mật chưa sử ra?” Phong Linh ở phía sau đột nhiên u oán hỏi.

Long Nhất quay người, nhìn Phong Linh đang tỏ ra bàng hoàng, bước tới ôm nàng vào lòng nói: “Ta còn có bao nhiêu pháp bảo bí mật cũng không quan trọng, nàng có nghe thấy nhịp đập trái tim ta không?”

Phong Linh ở trong lòng Long Nhất nũng nịu gật đầu, tiếng trái tim hắn đập mạnh mẽ khiến nàng cảm thấy an tâm.

“Chỉ cần trái tim này còn đập, trong đó vĩnh viễn có một thiếu nữ gọi là Linh nhi.” Long Nhất ôn nhu nói, siết chặt vòng tay ôm chặt Phong Linh vào lòng.

Phong Linh tức thì vô cùng cảm động, cảm thấy sau này dù có bao nhiêu gian nan, chỉ cần có hắn ở bên cạnh thì chuyện gì cũng không đáng nói tới.

“Toàn lời mật ngọt chết ruồi.” Phong Linh ra vẻ giận dỗi nói, dụi đầu vào bộ ngực ấm áp của Long Nhất, chỉ mong cả đời cứ cùng hắn ôm lấy nhau như vậy, cho tới ngàn năm vạn năm sau biến thành tượng đá vẫn ôm nhau như thế thì thật tốt a.

“Nàng đã không thích nghe thì ta không nói nữa vậy.” Long Nhất hắc hắc cười nói.

“Không được, thiếp thích nghe, thiếp muốn chàng ngày nào cũng phải nói cho thiếp nghe, mà phải nhiều hơn các nàng khác.” Phong Linh thì thầm nói.

“Được, vậy ngày nào ta cũng nói, nói cả đời, nói cho nàng nghe đến chán thì thôi.” Long Nhất cười nói, trong lòng ngập tràn cảm giác ấm áp.

“Chàng nói rồi đấy nhé, không được nuốt lời.”

“Không nuốt lời...”

Hai người cứ như vậy vừa ôm nhau vừa trao nhau những lời tình tứ lãng mạn, phảng phất như cả đất trời chỉ còn lại có hai người họ. Tiểu Tam, Hỏa kì lân cùng Cuồng lôi thú hiếu kì nhìn hai người, không biết tại sao bọn chúng cứ ôm nhau như vậy, chẳng lẽ chúng không thấy nóng sao?

Không biết qua bao lâu, một canh giờ, hai canh giờ hoặc lâu hơn, cuối cùng hai người mới tách ra khỏi trạng thái ý ngọt tình nồng, cơ thể đeo dính lấy nhau.

“Long Nhất, âm linh chúng ta bắt được tại ma ảo sâm lâm đang ở đâu vậy?” Phong Linh đột nhiên hỏi.

“Vẫn ở trong hắc ám thứ nguyên không gian của ta, nàng… không phải muốn luyện Xích huyết âm linh ở đây chứ?” Long Nhất nhìn xung quanh, lập tức phát hiện ý đồ của Phong Linh, luyện chế Xích huyết âm linh ở bên dòng dung nham này quả là thích hợp nhất.

“Ừm, hoàn cảnh này đúng là có cầu cũng không được, sao có thể bỏ qua cơ chứ?” Phong Linh cười nói.

“Cũng được, ta làm hộ pháp cho nàng.” Long Nhất nói xong liền thả âm linh nọ ra khỏi hắc ám thứ nguyên không gian.

Đặc tính của âm linh là thích nơi lạnh giá, giờ đây bị lôi ra ở cạnh dòng dung nham nóng bỏng liền thấy rất khó chịu, tìm đường chạy trốn. Nhưng ở đây nhiều cao thủ vây quanh như vậy, lại còn có cả thần thú, nếu vẫn để nó chạy thoát thì Long Nhất nên cùng bọn họ tự sát tập thể cho rồi.

Nhẹ nhàng khống chế âm linh lại, hai ngón tay Phong Linh phóng hai đạo hắc khí vào âm linh, cưỡng ép xóa sạch ý thức vừa mới vào giai đoạn manh nha hình thành của nó, nhưng vẫn giữ trí tuệ lại. Nếu quả luyện chế thành công cỗ tài liệu tuyệt vời này thành Xích huyết âm linh, sẽ lại phát triển tính cách giống như siêu cấp khô lâu của Long Nhất, có thể phát triển đến trình độ nào thì ai mà biết được.

Phong Linh ngồi xuống, miệng niệm chú ngữ tối nghĩa, tựa hồ phương pháp luyện chế không khác Long Nhất là mấy, trên thân thể nàng phát ra làn hắc khí mờ mờ. Đột nhiên, đôi mắt xanh biếc của nàng mở ra, một đạo tiên huyết phun tới âm linh trước mặt, thật kì quái âm linh không có thực thể đó trúng tiên huyết của Phong Linh trở nên hồng rực.

Long Nhất không hề lộ vẻ ngạc nhiên, bởi vì hắn biết muốn luyện chế Xích huyết âm linh phải dùng máu bản thân làm vật dẫn, kích phát tiềm lực và hung tính tiềm ẩn trong tinh thần âm linh, phải luyện bảy bảy bốn mươi chín canh giờ ở nơi nhiệt độ cao, đồng thời phải bổ sung thêm các loại tài liệu khác nhau, như hồn phách của các âm linh khác cũng như những thứ chí âm chí hàn, tin rằng những thứ linh tinh đó Phong Linh có không ít.

Phong Linh đem âm linh bị tiên huyết nhuộm đỏ đặt lên đá nham thạch tinh luyện mấy lần thật kỹ, cuối cùng luyện chế thành màu đỏ sẫm. Tiếp ngay sau đó nàng lấy từ trong không gian giới chỉ ra vài chục âm linh cùng các loại vật liệu có tính âm hàn, dùng chú ngữ ngữ đặc thù luyện hóa thành vài đạo hắc khí, bắt đầu dung hợp cùng âm linh.

Lúc này là thời điểm quan trọng nhất, xác xuất thành công của Xích huyết âm linh cực thấp, đòi hỏi chất lượng cùng năng lực của tài liệu và thi thuật giả (người làm phép) cực cao. Phong Linh ép âm linh và tài liệu dung hợp với nhau, sau đó quăng vào dòng dung nham tinh luyện, sau bốn mươi chín canh giờ mới biết có thành công hay không, trong bốn mươi chín canh giờ này nàng tuyệt đối không được phân tâm hay mắc sai sót, bằng không mọi công lao trước đó coi như đổ sông đổ bể.

Long Nhất bảo vệ bên cạnh Phong Linh, ở xung quanh đều bố hạ tinh thần kết giới. Lại nói đây là địa bàn của Hỏa kì lân, chắc không có thứ gì dám xông vào.

Từng giờ từng khắc dần trôi, bốn mươi chín canh giờ thoáng cái đã trôi qua, trong thời gian đó có vài lần đám địa tinh đã chạy đi lúc trước không thấy động tĩnh gì lại mò tới nghe ngóng, nhưng đều bị tinh thần kết giới của Long Nhất cản lại không thể tiến vào, mà Long Nhất cũng không để ý tới bọn họ.

Đột nhiên, Phong Linh nhỏ giọng hô một tiếng, chú ngữ niệm càng lúc càng nhanh, tay nàng phất vào hư không một cái, một cái bóng màu đỏ sậm từ trong dung nham vọt lên, một cổ âm khí cùng khí tức huyết tinh đậm đặc đến nghiêng trời lệch đất tràn tới, Hỏa kì lân cùng Tiểu Tam đang phát ngây ngốc ở bên cạnh lập tức lộ ra tư thế sẵn sàng tấn công.

“Thành công rồi.” Phong Linh vui sướng hét lớn rồi đứng lên. Nhưng do hao phí quá nhiều tinh thần lực nên thân thể run lên loạng choạng muốn ngã, may mà Long Nhất nhanh tay nhanh mắt ôm lấy nàng giữ lại.

Nghỉ ngơi một lúc, Phong Linh mới khôi phục được một chút sức lực, nàng nhìn Long Nhất nói: “Long Nhất, chúng ta sớm rời khỏi đây thôi, ở trong lòng đất mãi thật khó chịu.”

Long Nhất gật đầu, Thủy Nhược Nhan cùng Tây Môn Vô Hận, Nhân Nhân tam nữ chưa chắc đã bị cuốn vào trong dòng nước ngầm, biết đâu vẫn còn ở trên mặt đất cũng không chừng.

Đến khi bọn họ định rời đi, chẳng hiểu sao Hỏa kì lân lại tỏ ý không muốn đi, không ngừng kêu ô ô, tiếc là Long Nhất không hiểu nó nói gì, hoặc giả nơi đây còn có gì đó khiến nó lưu luyến.

Hỏa kì lân đột nhiên nhảy vào dòng dung nham, một lúc sau không có động tĩnh gì.

Long Nhất cũng đã đợi vài khắc mới quyết định lên đường. Hắn vốn muốn mang Hỏa kì lân đi cùng, như vậy hắn sẽ có thêm một lực lượng hùng hậu hỗ trợ, đó là thần thú mà. Tiếc là nó không muốn đi thì cũng không thể cưỡng ép nó, ngay cả Tiểu Tam gọi nó còn bất động, vậy còn biết làm sao?

Nhưng đúng vào lúc đó, dòng nham thạch đột nhiên vọt lên, vách đá đối diện giống như bị một lực lượng khổng lồ đẩy ra, bên dưới không ngờ lại lộ ra một khuôn cửa đá.

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #180