Chương 166: Đại Hội Mạo Hiểm


Thời gian tí tách trôi đi, ngày tháng của Long Nhất cũng trôi qua mà không có biến cố gì đặc biệt. Hắn vùi đầu vào biển sách vở, tài liệu để nghiên cứu ma pháp ép nén và ma pháp phối hợp. Thỉnh thoảng hắn mới đến thuỷ hệ ban A trêu ghẹo nữ đồng học, bồi tiếp Tây Môn Vô Hận đi ăn uống. Dường như hắn đã quên phứt cả Mễ Á hoàng hậu, cũng quên luôn cả ả nô tỳ Tiểu Y mới thu nhận đó.

Trong những ngày đó, ma pháp ép nén của Long Nhất đã bước đầu thành tựu. Hắn đã rút ngắn được tốc độ thi phóng khá nhiều. Hắn nhận thấy áp suất giữa ma pháp nguyên tố càng lớn thì uy lực cố nhiên càng mãnh liệt song tinh lực và ma lực cũng phải hao phí rất nhiều. Hắn cho rằng không cần thiết phải nén ép đến mức không thể nén ép được nữa mà chỉ cần nén ép đến một phần năm trước đây thì hiệu quả đã phi thường lắm rồi, hơn thế tốc độ nén ép cũng nhanh hơn khá nhiều. Mặc dù hắn vẫn thấy là quá chậm nhưng chí ít đó cũng là một bước tiến bộ đáng kể.

Còn có một chuyện đáng vui mừng là việc Tây Môn Vô Hận đột phá cảnh giới Cao cấp ma pháp sư đạt đến cảnh giới Đại ma pháp sư. Lúc đó Long Nhất và Lăng Phong đang minh tưởng, đột nhiên nghe thấy cửa túc xá vang lên mấy tiếng bình bình, cửa vừa mở Tây Môn Vô Hận hưng phấn la lên một tiếng rồi ôm chặt lấy cổ hắn, vừa hét vừa nhảy giống như một tiểu nữ hài đang vui mừng. Cho tới nay đây là lần đầu tiên nàng có cử động cực kỳ thân mật như vậy với hắn. Đêm đó, để chúc mừng bước đột phá của Tây Môn Vô Hận, Lăng Phong dẫn hai người đến Tuý Hương Lầu giữa lúc nửa đêm canh ba kéo đầu bếp đang trong giấc ngủ dậy, mở đại tiệc ăn mừng tới khi trời sáng. Mối quan hệ không êm đẹp một thời giữa Long Nhất cùng Tây Môn Vô Hận cũng trở nên thân mật. Thái độ của Lăng Phong càng kỳ quái hơn, đối đãi với Tây Môn Vô Hận tốt đến không thể tốt hơn, đến độ khiến Long Nhất ngờ rằng hắn thèm muốn sắc đẹp của Tây Môn Vô Hận, vậy mà tên trời đánh này đến chết cũng không thừa nhận.

Rất nhanh, đại hội mạo hiểm “ Ảo ma sâm lâm” của Mễ Á Thánh Ma học viện được tổ chức hai năm một lần cũng được diễn ra. Về cơ bản thì học sinh cao cấp ma pháp hệ đều báo danh tham gia. Đây là Tầm bảo đại hội không có nguy hiểm hạng nhất. Bất quá cho dù có nguy hiểm thì với sự hấp dẫn của vũ khí cấp thần khí chỉ sợ nhiều người cũng chấp nhận đi mạo hiểm.

Mới sáng sớm, Long Nhất cùng Lăng Phong đã lắc la lắc lư đi ra ngoài. Ở cùng Long Nhất một thời gian, Lăng Phong bất tri bất giác đã tiêm nhiễm nhiều thói quen của hắn. Tỷ như đi đường, bộ dạng chân bước chữ bát nghênh ngang giống đặc Long Nhất không sai tý gì, hay như lúc Long Nhất suy tư thường thích một tay khoanh trước ngực, một tay vê cục yết hầu, Lăng Phong cũng học được không sai chút nào.

Lúc hai người với điệu bộ đi đứng giống hệt nhau đó đến tòa túc xá của Tây Môn Vô Hận thì Tây Môn Vô Hận đang cười cười nói nói với hai cô gái mỹ lệ.

Sắc mặt Lăng Phong lập tức biến đổi, kéo kéo tay áo Long Nhất hỏi: ”Sao Nhân Nhân lại ở đây? Phải chăng tên tiểu tử nhà ngươi giở trò quỷ.”

Long Nhất than thở ra vẻ vô tội: ”Ta làm sao biết được? Chân ở trên người nàng ta, nàng ta thích đi thì ai mà cản được a.”

Thấy hai người tiến đến, ba cô gái đều tươi cười ranh mãnh nhìn bọn họ.

“Ồ, Thủy Nhược Nhan giáo sư, nàng đến tiễn chúng ta à?” Long Nhất mỉm cười hỏi.

“ Đúng vậy, tiễn mọi người một mạch đến lúc trở về.” Thủy Nhược Nhan hì hì cười nói, ranh mãnh nhìn Long Nhất.

“ Nàng… Nàng cũng tham gia mạo hiểm đại hội cùng chúng ta sao?” Long Nhất kinh ngạc hỏi. Hắn chỉ là kêu nàng giúp đưa Nhân Nhân tham gia cùng một tổ với bọn hắn, chứ không có kêu nàng đi cùng.

“Không được sao?” Thủy Nhược Nhan lúng liếng hàng mi thanh tú vặn ngược lại, đôi mắt đẹp ngập tràn tiếu ý.

“Nhưng nàng là giáo sư mà.“ Long Nhất chán nản nói. Kỳ thật lúc trước Lăng Phong nói quả thật không sai, Thủy Nhược Nhan từ sau lần khóc lóc trong lòng hắn liền thường xuyên chơi đùa cùng bọn họ. Thỉnh thoảng lắm nàng mới đùa giỡn vô hại, còn lại thường xuyên có việc hay không có việc gì đều trêu ghẹo hắn. Đến khi Long Nhất nghĩ phải tiến lên một bước thì nàng lại chạy trốn như chú thỏ non hoảng hốt, làm cho Long Nhất cảm thấy nữ nhân này trong lòng có ý chơi hắn.

“Trường học không có quy định giáo sư không thể tham gia, huống hồ ta là phụ trách dẫn đội, chịu trách nhiệm dẫn tổ các cậu.” Thủy Nhược Nhan đắc ý cười nói.

Long Nhất hết lời, còn Lăng Phong cho tới tận lúc đó vẫn rúm ró sau lưng hắn. Nguyên nhân là do ánh mắt luyến ái như si như dại của Nhân Nhân giống hệt như con thiêu thân thấy ánh lửa ghim chặt trên người hắn. Đổi lại là nam nhân khác chỉ sợ miệng đã ngoác ra cười đến mang tai rồi, vậy mà tên tiểu tử Lăng Phong này lại không ngừng tránh né như tránh ôn dịch không bằng. Khiến cho Long Nhất nghĩ mãi không ra là cho dù một nam nhân không chấp nhận một nữ nhân thì cũng đâu nhất thiết phải lãnh đạm vô tình như vậy.

Thực ra thân hình Nhân Nhân cũng vô cùng không tệ. Nàng trên thân khoác một bộ ma bào màu lam nhạt thể hiện rõ vẻ yểu điệu thướt tha, thân hình cao dong dỏng. Nếu không phải bên cạnh là vẻ rực rỡ của của bậc tuyệt thế mĩ nữ Tây Môn Vô Hận, nàng tuyệt đối là một đại mĩ nữ khiến người lóa mắt.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đến hậu sơn tập hợp thôi.” Thủy Nhược Nhan nói.

Năm người theo dòng người tiến về phía sau núi, tổ hợp gồm tuấn nam mỹ nữ liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, đặc biệt năm người này mỗi người đều là nhân vật phong vân của học viện, tỷ lệ ngoái cổ đương nhiên đạt cao tới hai trăm phần trăm.

Truyền tống cổ trận ở hậu sơn của Thánh Ma học viện là một nơi thập phần bí ẩn, bình thường chỗ này đều là hoang phế. Cũng vì vận chuyển ma pháp trận cần rất nhiều ma tinh thạch và ba vị ma đạo sư của Ma pháp hiệp hội Mễ Á công quốc cùng niệm chú ngữ mở ra, cho nên cho dù có bị người phát hiện cũng không có gì to tát cho lắm.

Lúc này toàn bộ hậu sơn đã tràn ngập mấy ngàn học viên. Kỳ thật cả cao cấp ma pháp hệ cũng chỉ có hơn bốn trăm người mà thôi, còn đại bộ phận đều là những học đệ, học muội cấp thấp đến xem náo nhiệt.

Lúc này, một lượng lớn ma tinh thạch đã bố trí ổn thỏa. Ba vị ma đạo sư cũng đã vào vị trí, bắt đầu lầm rầm niệm chú ngữ. Bỗng nhiên, vài đôi ma tinh thạch bắt đầu phát sáng, năng lượng lưu chuyển theo lộ tuyến của đồ án Ma pháp trận, toàn bộ Ma pháp trận bắt đầu phát ra quang hoa, quang cảnh cực kỳ đẹp đẽ hoành tráng, làm cho đám học sinh đứng xem chung quanh ồ à ngạc nhiên từng hồi.

Cũng lúc đó có giáo sư bắt đầu đọc tên theo danh sách, lần lượt từng tổ từng tổ học sinh tiến vào Ma pháp trận, trong nháy mắt biến mất vào trong Ma pháp trận.

Rất nhanh tổ của Long Nhất cũng được gọi đến tên, năm người dừng lại ở giữa Ma pháp trận, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể nhất thời rơi vào trạng thái mất trọng lượng, khi mở mắt ra đã ở trong một vạt rừng rậm xanh ngắt, không khí trong lành mơn man trên mặt, cảm giác thập phần thoải mái.

Đám học sinh nhập trận trước đó đều đã tuần tự tản ra, trong tay mỗi nhóm người đều có một tấm bản đồ. Vì không muốn phát sinh chuyện tranh đoạt, mỗi tổ đều được chia đến một khu vực. Ảo ma sâm lâm vô cùng rộng lớn, trên bản đồ cũng chỉ chích ra một phần trong đó. Trước khi xuất phát các giáo sư đều cảnh cáo qua, ai cũng không được phép tiến vào khu vực không biết. Hơn nữa lần mạo hiểm này thời hạn trong hai tháng, bởi vì Truyền tống trận đã quá cổ xưa, một lần khởi động chỉ có thể duy trì trong hai tháng, sau đó liền tự động đình chỉ vận chuyển, muốn ra được ngoài, đành phải đợi hai năm sau tới ngày khai mở Truyền tống trận.

Long Nhất nhìn bản đồ. Bọn họ được phân đến khu vực phía tây bắc, liền vung đại thủ lên, hô lớn: “Xuất phát, hướng tới thần khí phía trước đi nào.” Năm người liền theo hướng tây bắc nhanh chóng tiến tới. Long Nhất dán mấy đạo Tật phong thuật lên mình mọi người, tốc độ so với người khác thực nhanh hơn rất nhiều.

Không có nói rõ ai là người lãnh đạo của tổ, nhưng trong ý thức của mọi người đều nghe theo sự chỉ huy của Long Nhất. Khí chất cùng mị lực lãnh đạo của hắn quá đột xuất. Hồi đó khi hắn cùng bọn người Cáp Lôi lập đội tiến vào Hoang mãng thảo nguyên, lúc không cẩn thận phản khách vi chủ chiếm mất vị trí tổ trưởng của Cáp Lôi, cơ bản việc bố trí cùng tiến hành đều do hắn định đoạt.

Trên đường đi toàn gặp phải một số ma thú cấp thấp, thuận tay phóng ra hai đạo ma pháp liền giải quyết xong. Ma hạch cũng có thể bán được vài tiền, bất quá những người này ai cũng đều tiền nhiều lực mạnh, căn bản không để vào mắt mấy thứ ma hạch cao nhất chỉ là hạng CS cấp trung. Long Nhất cùng Lăng Phong không cần phải nói, tiền nhiều không biết bao nhiêu mà kể, mà Thủy Nhược Nhan kia một thân trang sức ma pháp cao cấp, hiển nhiên cũng là người có tiền, còn Nhân Nhân là con gái độc nhất của một vị đại quý tộc ở Nạp Lan đế quốc, cũng không thiếu tiền rồi.

“Bảo vật đâu lại đây, sao mà đến một chút cũng không thấy vậy.” Nhân Nhân yêu kiều nói.

“Bảo vật được xưng là bảo vật, đương nhiên là vật hiếm thấy. Nếu mà dễ dàng phát hiện thế nàng lại chả coi là hòn đá ấy.” Suốt dọc đường Lăng Phong bị Nhân Nhân cuốn lấy đến thở không ra hơi, tức khí nói.

“Phải a, thế mà muội không nghĩ ra. Lăng Phong, chàng thật thông minh.” Nhân Nhân nũng nịu vuốt đuôi, sùng bái nhìn Lăng Phong.

Ba người Long Nhất liếc mắt nhìn nhau, cùng chấn động, trong lòng run lên không ngừng. Mĩ nữ khi yêu đều si dại như vậy sao?

Đi suốt một ngày, nhóm người Long Nhất cuối cùng cũng đến được khu vực đã chỉ định trước. Nơi này trên bản đồ là rìa tận cùng phía tây, là một khu vực vô cùng rộng lớn, bất quá mở rộng ra đến đâu thì trên bản đồ lại không thể hiện rõ.

Màn đêm cũng đã buông xuống. Năm người cắm trại, cùng ngồi vòng tròn một chỗ bắt đầu chờ đợi Long Nhất ra tay nướng thịt. Có hai tên tiểu tử Long Nhất và Lăng Phong thích sai bảo, lại thêm Thủy Nhược Nhan thích cùng đấu khẩu, tự nhiên là tiếng nói tiếng cười rộn rã một vùng, sống động như bức tranh một buổi cắm trại du lịch.

Long Nhất móc bản đồ ra nhìn phải xem trái, ánh mắt tập trung ở một khu vực rộng lớn toàn một màu tối đen ở cuối bản đồ. Đó chính là khu vực các giáo sư đã cảnh cáo không thể đi.

Long Nhất vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, cười nói: ”Ảo ma sâm lâm này mỗi hai năm đều có rất nhiều người đến tầm bảo, ta thấy bảo bối cũng đã bị đào mất chẳng còn bao nhiêu, đến bây giờ có thể hoặc là tìm không ra bảo vật hoặc là cũng không chế luyện được, như vậy chẳng còn ý nghĩa gì.”

Lăng Phong ánh mắt sáng lên, cười hì hì nhìn Long Nhất nói:” Gã cà chớn huynh, có phải là muốn qua bên kia xem sao hả.” Vừa nói hắn vừa chỉ về phương xa, phương hướng đó vượt qua khu vực cuối cùng được đánh dấu.

“Không được, bên đó là khu vực không được kiểm tra, nhỡ có chuyện phát sinh ngoài ý muốn thì làm sao?” Thủy Nhược Nhan lập tức phản đối.

“Nè giáo sư Thủy Nhược Nhan, nàng tốt xấu gì cũng là một ma tầm sư, đảm lược sao to như đầu kim vậy.” Long Nhất hắc hắc cười trêu chọc.

“Cậu bớt dùng kế kích tướng đi, ta là giáo sư, là ta định đoạt.” Thủy Nhược Nhan vênh mặt hừ nhẹ một tiếng.

“Nàng cũng là nữ nhân của ta, theo lý nữ nhân phải nghe lời nam nhân.” Long Nhất hấp háy mắt đầy ý nghĩa đáp trả.

“Ta... rồi xem ta xử lý cậu.” Thủy Nhược Nhan dưới ánh mắt ám muội của mấy người ngúng nguẩy ngoảnh mặt đi, hai má như được môt lớp mây hồng bao phủ.

Long Nhất nhìn mấy người, cười nói: ”Nếu có người phản đối, vậy chúng ta hãy dùng phương pháp dân chủ một chút, giơ tay biểu quyết, thiểu số phục tùng đa số, ta đồng ý đi.” Long Nhất giơ tay lên đầu tiên.

“Ta cũng đồng ý.” Lăng Phong cũng giơ tay lên theo. Còn ả Nhân Nhân hết thảy mọi chuyện đều đi theo bước chân của Lăng Phong cũng nhấc tay đưa lên nốt.

Tây Môn Vô Hận nhìn Thủy Nhược Nhan, nàng kỳ thật cũng định giơ tay lên, bất quá bây giờ đã thành định cục, vì chiếu cố đến tâm tình Thủy Nhược Nhan nên nàng lại thôi không giơ tay nữa.

Long Nhất tặng cho Tây Môn Vô Hận một ánh mắt tán thưởng, cười rộ nói: ”Ba so với hai, sự việc coi như đã quyết định xong. Sáng mai sẽ đi thẳng đến khu vực bên kia.”

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #166