Chương 121: Thực Hiện Lời Hứa


“Nam sinh dừng bước!” Long Nhất có chút sầu khổ nhìn cái biển báo hiệu ở ngay cổng lớn của nữ sinh túc xá, trong lòng không ngăn nổi bật thốt lên. Chẳng lẽ không cần biết ở không gian nào, nữ sinh túc xá đều có dạng này sao? Đích thực là biến thành mất nhân tính hết rồi.

“Huynh không được vào, đại mụ (bác gái) nghiêm khắc lắm. Muội lên trên nói với Linh Nhi một tiếng. Hôm nay nàng ta đã đợi lâu lắm rồi.” Tây Môn Vô Hận chuyển thân cười khẽ nhìn về phía Long Nhất.

“Ai bảo ta không được vào. Cái nữ sinh túc xá nhỏ bé này không ngăn nổi nhị ca của muội đâu.” Long Nhất cười he he.

“Thế thì tùy huynh. Đợi cho tới khi bị đại mụ xách tai đuổi ra thì chớ có trách muội đã không nhắc nhở nhé.” Tây Môn Vô Hận có chút hạnh tai lạc họa, tựa hồ đã thấy được cảnh nhị ca hỗn đản của nàng bị đại mụ, người trông coi nữ sinh túc xá tống cổ ra ngoài.

Đi được hai bước, Tây Môn Vô Hận đột nhiên quay mình, cười nói: “Muội quên không báo cho huynh biết. Đại mụ này không phải là người thường đâu. Thực lực của bác ấy thâm bất khả trắc, nghe nói tới mức đại kiếm sư rồi.”

“…” Long Nhất hết lời nhìn theo Tây Môn Vô Hận nhẹ bước tiến vào nữ sinh túc xá, lễ phép gật đầu chào một đại mụ mặt mày hiền lành.

Đại mụ này có thực lực đại kiếm sư sao? Cái này cũng thật là quá vô nghĩa, đại kiếm sư đó có thể ăn no không việc gì làm đi gác cổng a, nhất định là nha đầu này dối gạt hắn rồi. Chỉ có điều nàng không tính tới chuyện thực sự đại kiếm sư hắn cũng chẳng để vào mắt.

Long Nhất lắc lắc đầu cười nhẹ nhìn trái nhìn phải không thấy ai, thân hình loáng lên một cái như làn gió nhẹ lướt vào cổng nữ sinh túc xá. Căn bản không có người nào nhìn thấy được rõ ràng.

Đại mụ mặt mày hiền lành đó đột nhiên tinh quang trong mắt lóe sáng nhưng trong thoáng chốc lại ẩn đi. Chỉ có điều nhãn thần ấy biến đổi phức tạp khó biết rõ được, hồi lâu sau bà mới than nhẹ một tiếng rồi lại tiếp tục công việc hỗn tạp của mình.

Tây Môn Vô Hận vừa mới lên được tầng trên liền thấy Long Nhất đang dựa lưng vào tường cười với nàng. Tây Môn Vô Hận hừ nhẹ một tiếng, lướt qua Long Nhất tới trước một cửa phòng. Nàng mở cửa gọi: “Linh Nhi. Ta về rồi.”

Nhưng Tây Môn Vô Hận rất nhanh phát hiện trong phòng không có người. Nàng kinh hãi, như một cơn gió lốc muốn đi ra ngoài, hầu như chạm phải Long Nhất vừa bước vào.

“Sao vậy?” Long Nhất hỏi.

“Không thấy Linh Nhi đâu. Chúng ta mau đi tìm.” Tây Môn Vô Hận nói rồi vội vàng đi xuống tầng dưới.

Long Nhất tim đập nhanh, chuyển thân muốn đi tìm cùng Tây Môn Vô Hận. Đột nhiên, khóe mắt hắn lướt qua một tờ giấy viết thư đặt trên bàn đọc sách. Tay hắn vẫy lên một cái, tờ giấy tự động bay vào trong tay. Trên đó viết những chữ thanh tú: “Vô Hận. Ta thấy có chút buồn chán, tới tầng thượng của thư viện để hóng mát. Đừng lo lắng.”

Long Nhất bay ra ngoài, quỷ dị xuất hiện trước mặt Tây Môn Vô Hận, khiến nàng suýt phát bực. Hắn đưa cho nàng tờ giấy có lời nhắn của Long Linh Nhi.

Tây Môn Vô Hận thở ra một hơi thoải mái. Nàng vừa mới lo lắng cho Long Linh Nhi thì đọc được lời nhắn trên tờ giấy viết thư nơi bàn đọc sách này. Nàng đưa Long Nhất tới thư viện của Thánh Ma học viện. Đây là tòa nhà cao nhất của học viện, cao tới bảy tầng, là kiến trúc cao nhất của Thương Lan đại lục.

“Huynh lên đi. Muội không đi đâu. Bất kể là nàng ta yêu cầu huynh làm gì, huynh cũng không được từ chối. Huynh mắc nợ nàng ta cả đời cũng không trả hết được.” Tây Môn Vô Hận nhìn về Long Nhất chậm rãi nói. Mục quang trở nên lạnh như băng, hiển hiên là nhớ lại việc làm cho người thần đều căm phẫn của Tây Môn Vũ gây cho Long Linh Nhi.

Long Nhất ẩn ước cảm giác được nhãn tình đen thẳm tới mức khiến lòng người lay động ấy, từ từ quay lại nhìn Tây Môn Vô Hận. Hắn nói: “Ban đầu Long Linh Nhi đề xuất ra yêu cầu muốn huynh cưới nàng. Cái này huynh không thể từ chối, nhưng cũng có vậy thôi, còn lại đều là tùy theo ý muốn của huynh chứ.”

“Huynh…” Tây Môn Vô Hận giận dữ nhìn Long Nhất. Nàng còn nghĩ rằng nhị ca hỗn đản thực sự đã cải biến, quay lại là để chuộc tội. Ai dè… thật là tức chết nàng đi thôi.

Long Nhất không tranh luận gì thêm với Tây Môn Vô Hận nữa. Hắn thở dài một tiếng, thân hình như đại bàng lắc mình phóng về phía trước, trong nháy mắt bay tới tầng trên cùng của thư viện.

Một thân ảnh tuyệt mĩ đang đứng ở đầu bên kia tầng gác thư viện, mái tóc đen tuyền không buộc tung bay phất phơ, chiếc áo đơn hoa lệ bằng lụa mềm nhẹ nhàng bồng bềnh trong cơn gió, như thể tiên nữ lướt trong không trung. Nhưng nếu coi như tiên nữ, ắt hẳn là một tiên nữ bi thương, bóng lưng của nàng dưới ánh trăng bạc hiện ra đẹp thê lương và cô độc.

Khi Long Nhất vô thanh vô tức tới được tầng thượng, thấy được bóng lưng ấy, trong sát na hắn cảm giác tâm lý có chút chua xót, trong lòng tựa hồ nứt toác ra. Có lẽ đó là cảm giác cõi lòng tan nát. Món nợ này hắn phải làm thế nào mới có thể bồi thường được cho nàng đây?

Dường như cảm giác thấy gì đó, thân thể mềm mại của Long Linh Nhi khẽ run lên, từ từ chuyển mình. Trông thấy kẻ mà nàng căm hận đang đứng sau lưng nàng, dùng mục quang thống khổ và thương hại nhìn nàng.

Thống khổ? Hắn sao mà thống khổ được? Thương hại? Gặp quỷ mà thương hại, nàng không cần. Thần sắc Long Linh Nhi trở nên có chút kích động, nhưng rất nhanh tĩnh lặng trở lại, dùng mục quang lạnh như băng nhìn Long Nhất, lạnh giọng nói: “Ngươi cuối cùng cũng tới rồi. Ta còn cho là ngươi không thể tuân thủ ước định.”

Long Nhất cũng khôi phục được vẻ dửng dưng, đem những lời tình tự ẩn tàng ra. Hắn cười nói: “Ta sao lại không tới? Nàng không phải là muốn ta cưới nàng sao? Chuyện tốt lành này ta chẳng có lý do gì để không tới.”

“Đúng. Ta muốn ngươi cưới ta. Từ bây giờ, ngươi Tây Môn Vũ bắt đầu là nam nhân của ta Long Linh Nhi.” Long Linh Nhi mặt không biểu lộ gì nhìn Long Nhất, cừu hận trong mắt nàng khiến Long Nhất có chút giật mình.

Long Nhất không rõ, Long Linh Nhi rốt cuộc muốn làm gì? Đã hận hắn tới mức đó, tại sao lại còn cố cưỡng bách bản thân nàng với hắn ở cùng nhau, cuối cùng là âm mưu kiểu gì đây? Câu hỏi này Long Nhất nghĩ đã rất lâu rồi. Hắn thực lòng không nghĩ ra Long Linh Nhi gả cho hắn sau này có thể gây ra cho hắn thương tổn gì, cái sự trả thù này còn như thể là nàng tự trở nên biến chất.

“Ta không có ý kiến, nhưng có câu này ta cũng phải nói ngay từ đầu. Ta là nam nhân của nàng, nhưng tuyệt đối không phải là nam nhân của mình nàng. Nàng là nữ nhân của ta, nhưng nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta thôi. Minh bạch chứ?” Long Nhất đối mặt với Long Linh Nhi. Câu này có vẻ như rất không công bằng, cả hắn cũng thấy được như vậy. Nhưng nếu kể cả có tính tới không công bằng hắn cũng tuyệt không chấp nhận nữ nhân của hắn có quan hệ với nam nhân khác, tính toán ở đây là không hiểu Long Linh Nhi có mục đích gì thôi.

“Ngươi có biết là ngươi rất ngang ngược không?” Long Linh Nhi lãnh đạm nói, giấu đi cừu hận trong mắt.

“Ta lúc nào cũng như thế. Nàng chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?” Long Nhất cười khẽ nói.

Long Linh Nhi gật gật đầu, nhạt giọng nói: “Ngươi yên tâm, bị một nam nhân chà đạp là quá đủ rồi.”

Khuôn mặt cười cợt của Long Nhất cứng lại, nhìn gương mặt sóng to gió lớn cũng không kinh hãi của Long Linh Nhi, chợt có một loại xung động muốn đè bẹp người khác. Hắn hít sâu một hơi, hai mắt đột nhiên đầy sắc dục nhìn vào những đường cong trên thân thể Long Linh Nhi, biểu hiện đơn thuần là dâm đãng cùng cực.

Long Linh Nhi thân thể cứng lại, mắt lộ ra vẻ chán ghét, hừ lạnh một tiếng xoay mình lại. Nàng thực tình không chịu nổi loại mắt nhìn đấy của Long Nhất.

Long Nhất theo đó cười lên hai tiếng, thân hình loáng cái đã xuất hiện bên cạnh Long Linh Nhi, đại thủ không ngại ngùng giữ lấy cái eo nhỏ của nàng rồi quét một đường lên vùng ngực, thân thể của hai người lập tức dán chặt vào nhau.

“Thả ta ra. Ngươi là đồ hỗn đản.” Sắc mặt Long Linh Nhi biến đổi, vùng vẫy nói. Nhưng nàng là một ma pháp sư yếu đuối, làm sao mà tránh thoát được ma chưởng của Long Nhất.

“Đừng quên. Nàng hiện tại là nữ nhân của ta. Nếu như nàng không nguyện ý, ta rất vui lòng giải trừ cam kết ban đầu.” Long Nhất cười khẽ nói.

Thân thể Long Linh Nhi cứng lại, nghiến chặt hàm răng không vùng vẫy thêm nữa.

“Tốt rồi. Nàng xem, sắc trời cũng đã muộn, chúng ta nên chăng trở về đi ngủ thôi. Nàng đã là nữ nhân của ta, đương nhiên là bồi tiếp cùng ta ngủ rồi. Nàng nói có phải không?” Long Nhất tiếp tục dùng chiêu độc. Hắn không tin rằng Long Linh Nhi quả thực chịu bồi tiếp giấc ngủ của hắn.

Sắc mặt Long Linh Nhi nhất thời biến thành tái xanh. Trong đầu đột nhiên hiện ra cái đêm như ác mộng nơi khu rừng ngoại ô Đằng Long thành ấy. Thân thể mềm mại lạnh băng bắt đầu run lên, tựa hồ có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Long Nhất thấy tình hình xấu đi, vội thi phóng ra hai Tâm Linh Thủ Hộ, nội lực ôn nhuận nhập vào thể nội của nàng, cuối cùng khiến nàng khôi phục lại.

“Tính xong rồi. Ta đưa nàng về nhé. Tiểu muội vẫn đang đợi nàng đó.” Long Nhất cố gắng nói. Hắn vốn muốn làm thế nào khiến nàng trở về, nghĩ như thế nào thì làm đúng như vậy.

“Ta cùng ngủ với ngươi.” Long Linh Nhi đột nhiên ôm lấy cánh tay Long Nhất, thân thể tuy thế cứng y như là đá vậy.

Long Nhất đột nhiên có chút tức giận. Hắn dùng lực đẩy Long Linh Nhi ra, thét lên với nàng: “Nàng cuối cùng là muốn làm gì? Biểu hiện của nhãn thần cũng như thân thể của nàng đều cho thấy nàng chán ghét ta cực độ. Không phải ta chà đạp nàng, mà là nàng tự chà đạp bản thân mình.”

“Cái này không cần ngươi quan tâm. Ngươi đáp ứng đi rồi sẽ làm được. Ta thế nào là việc của ta.” Long Linh Nhi nước đầu lên, không thối lui quyết cùng Long Nhất đối mặt với nhau, giọng nói lạnh như băng.

“Tốt, tốt lắm. Đã như vậy, đêm nay bồi tiếp ta ngủ.” Long Nhất vòng tay qua Long Linh Nhi, cái miệng rộng hóc hiểm hôn xuống.

Bốn mảnh môi lạnh băng tiếp xúc một lượt, khiến cho Long Linh Nhi không chuẩn bị gì trong đầu trống rỗng. Nhưng Long Nhất có chút cuồng loạn hút mạnh lấy, đầu lưỡi linh hoạt tách hai hàm răng của Long Linh Nhi ra, khuấy động lung tung trong khoang miệng nàng.

Long Linh Nhi từ từ hồi thần, không đẩy Long Nhất ra, trái lại nhắm mắt bá cổ Long Nhất, đáp lại không thuần thục lắm. Nàng có thể do còn rất chán ghét, nhưng cảm giác tựa hồ không tệ hại như nàng tưởng tượng.

Cảm ứng được phản ứng của Long Linh Nhi, nụ hôn của Long Nhất không còn tự phát quá nữa, bắt đầu ôn nhu, dùng kĩ xảo cuốn lấy chiếc lưỡi thơm của nàng.

Bành bành, bành bành, nhịp tim của Long Linh Nhi đột nhiên nhanh hơn, thân thể mềm mại tê đi, cảm giác này đã thoát ly khỏi không chế của nàng. Nàng vội đẩy Long Nhất ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thở gấp, vùng ngực nhấp nhô lên xuống.

“Ta chỉ là không hít được hơi vào thôi. Ngươi từng trêu chọc nhiều nữ nhân như thế mà kỹ thuật hôn sao vẫn kém vậy, chẳng cảm giác thấy chút gì.” Long Linh Nhi ngước đầu lên nhìn Long Nhất mà chế giễu, thân thể mềm mại tựa trên lan can. Nhịp tim của nàng vẫn còn đập rất nhanh, thân thể vẫn còn tê dại.

Long Nhất tịnh không vì kiểu cách của Long Linh Nhi mà tức giận. Hắn chỉ trào phúng nhìn Long Linh Nhi, cười nói: “Ta thu hồi lại lời vừa xong. Thân thể của nàng tựa hồ không bài xích ta.”

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #121