Chương 109: Đại Hội Luận Võ Man Ngưu Tộc ...


Lúc này Long Nhất đang đắm mình trong bồn tắm, hai chân duỗi thoải mái gác lên thành bồn. Từ lúc đó cho đến bây giờ, thần hồn của hắn vẫn chưa trở về nhục thể. Sự việc ấy chẳng khác chi một giấc mộng, làm thế nào mà sự tình đó lại phát sinh được chứ? Sự thân mật đó đối với hai người thì chẳng có việc gì, nhưng lại bị nhạc mẫu tương lai bắt gặp, chẳng phài là quá… dâm đãng, tà ác, đặc biệt ngay lúc Ngu Phượng phục thị hắn mới chết chứ…

“Việc đó là sự thật ư? Ài! Không thể là sự thật được.” Long Nhất cứ than thở mãi, rồi ngụp đầu xuống nước.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, dù muốn dù không thì cái việc xấu hổ đó cũng đã phát sinh rồi. Hiện tại thì Ngu Phượng bị Phượng Hoàng gia chủ đang lúc tức giận đùng đùng quát đi, không biết nàng có xảy ra chuyện gì chăng? Hy vọng sẽ không việc gì ngoài ý muốn.

Ở trong một căn phòng khác, Ngu Phượng cúi đầu ngồi trên trường kỷ, khuôn mặt đỏ hồng lên, không dám hướng mục quang nhìn về phía mẫu thân của mình.

“Thật khiến ta chết mất thôi, xấu hổ quá đi mất. Mọi chuyện đều tại Long Nhất cả, tên xấu xa này muốn làm chuyện đó tại sao lại không đóng cửa lại chứ. Giờ thì hay rồi, để mẫu thân bắt gặp phải...” Ngu Phượng trong lòng thầm mắng Long Nhất. Nhớ lại tình cảnh vừa xong, nàng chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống.

Sắc mặt của Phượng Hoàng gia chủ cũng đỏ ửng lên, bà nhìn ra ngoài cửa để trấn áp lại tâm tư đang xáo động của bản thân. Nhưng cảnh tượng đó lại tựa như được dùng dao để khắc lên tâm trí, dù có xua đuổi cách nào cũng không chịu đi.

“Tên tiểu tử hư đốn này, làm thế nào mà có thể khiến cho Phượng nhi làm cái việc đó chứ? Thật là đáng ghét mà.” Phượng Hoàng gia chủ trong lòng thầm thóa mạ Long Nhất.

Phượng Hoàng gia chủ quay đầu về hướng Ngu Phượng, mở lời: “Phượng nhi”.

“A, mẫu… mẫu thân.” Ngu Phượng đột nhiên nghe tiếng gọi của Phượng Hoàng gia chủ, bị dọa giật cả mình, khuôn mặt đỏ bừng lên như có lửa thiêu.

Phượng Hoàng gia chủ nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của nhi nữ, bất ngờ nhịn không được khẽ bật cười lên một tiếng, phong nhũ tròn trịa kiều đồn đầy đặn cũng theo đó mà rung động. Ngay cả Ngu Phượng cũng bị bộ dạng kiều mị của mẫu thân nàng làm cho mê mẫn.

“Mẫu thân, mẹ cười nhìn đẹp quá.” Ngu Phượng nhìn Phượng Hoàng gia chủ, thần tình ngây ngốc nói.

Phượng Hoàng gia chủ liền ngưng cười. Bà bước thẳng, ngồi xuống bên cạnh Ngu Phượng, khẽ thở dài: “Mẫu thân già rồi, Phượng nhi của nhà ta mới xứng gọi là đẹp.”

“Mẫu thân mà già sao? Cứ mỗi lần người đi ra ngoài đều khiến cho bọn nam nhân xấu xa ngoài kia nhìn đến chảy nước dãi.” Ngu Phượng ôm lấy tay của Phượng Hoàng gia chủ cười nói, sự việc xấu hổ trước đó cũng theo tiếng cười này mà hóa thành hư không.

“Bớt nói những lời vô nghĩa đó đi.” Phượng Hoàng gia chủ khẽ cười nói. Bà do dự một lúc rồi đột nhiên nói tiếp: “Phượng nhi! Nếu con đã quyết định theo tên tiểu tử kia thì mẫu thân sẽ không quản con nữa. Nhưng con đừng để hắn khi phụ như thế nữa, đừng có bất cứ việc gì cũng đều thuận theo hắn ta như thế.”

Khuôn mặt của Ngu Phượng lại đỏ ửng lên, khẽ đáp: “Không phải như thế đâu, đó nhi nữ tự nguyện mà. Nếu nói là nhi nữ khi phụ hắn thì đúng hơn.”

“Hả?” Phượng Hoàng gia chủ ngạc nhiên nhìn nhi nữ của mình, phải mất một lúc lâu mới có thể cất tiếng: “Nha đầu ngươi, đã sớm biết nói hộ hắn ta rồi, chuyện đó sao có thể gọi là khi phụ chứ?”

Ngu Phượng lúc này gánh nặng trong lòng cũng đã được giải khai, thấy mẫu thân không có bất cứ ý gì trách mắng, nàng liền chu mỏ ra nói: “Ai nói chỉ có nam nhân khi phụ nữ nhân, thế nữ nhân thì không được phép khi phụ nam nhân hay sao ? ”

Phượng Hoàng gia chủ nghe xong ngây ra như gà gỗ. Bà ta thực sự không thể tưởng được tư tưởng của nhi nữ của mình lại có thể vượt qua lễ giáo cổ điển như vậy. Phượng Hoàng gia chủ mặc dù là một nữ nhân mạnh mẽ, đàm phán về sinh ý với nam nhân hiếm khi để thua thiệt, nhưng về phương diện nam nữ lại rất bảo thủ.

Đến sáng sớm ngày thứ hai, Ngu Phượng mang bộ mặt chán nản bước vào phòng Long Nhất.

“Long Nhất!” Ngu Phượng ngồi lên đùi Long Nhất, dúi đầu vào cổ hắn.

“Sao rồi, Phượng nhi? Mẫu thân của nàng nói thế nào? ” Long Nhất ôm lấy Ngu Phượng, hỏi thử xem có sự việc nào phát sinh ngoài ý muốn không.

Ngu Phượng lắc lắc đầu, đôi mắt bất ngờ đã bắt đầu ngấn lệ.

“Thế là sao? Mẫu thân của nàng không cho phép nàng và ta ở với nhau sao? Ta phải đi tìm bà ấy mới được.”

“Không phải, không phải vậy đâu, chàng không cần phải đi làm gì.” Ngu Phượng lập tức ôm chặt lấy Long Nhất.

“Ngày hôm nay thiếp phải phải quay về Quang Minh thành với mẫu thân, nhưng thiếp lại không muốn rời xa chàng chút nào.” Ngu Phượng cố gắng kiềm chế nước mắt rồi buồn bã nói tiếp.

“Nàng phải quay trở về đó? Mẫu thân của nàng ép buộc nàng phải không?”Long Nhất nóng lòng hỏi. Ngu Phượng vốn không muốn rời đi, khẳng định là do Phượng Hoàng gia chủ ép buộc.

“Long Nhất, chàng không nên kích động. Là bản thân thiếp tự nguyện, mẫu thân không hề bức bách thiếp.” Ngu Phượng ôm chặt lấy Long Nhất, dường như muốn buông tay.

Nghe Ngu Phượng nói như thế, Long Nhất bình tĩnh trở lại, rồi xoay người lại ôm lấy nàng bồng lên trường kỷ.

“ Mẫu thân vì Phượng Hoàng gia tộc mà lao tâm khổ tứ, người một thân một mình gánh vác lấy cả trọng trách lẫn cừu hận của cả gia tộc. Trước đây thiếp thực sự là không nhận ra điều này, nghĩ rằng mẫu thân làm những việc như thế là chuyện đương nhiên. Nhưng hiện tại, thiếp cần phải quay trở về giúp đỡ gia tộc của mình, cũng là để hiểu thêm về một số chuyện.” Ngu Phượng thì thầm.

Long Nhất nhất thời trầm mặc, lát sau chợt mỉm cười. Hắn khẽ vuốt ve mái tóc Ngu Phượng rồi nói: “Nàng quyết định như thế là chính xác. Nàng là người kế thừa của Phượng Hoàng gia tộc, cũng có nhiều chuyện cần phải bắt đầu đảm nhiệm.”

“Nhưng còn chàng…”

“Không cần phải như thế, tình cảm hai bên nếu bền chặt, sẽ luôn luôn đọng lại trong lòng, tháng ngày về sau của chúng ta còn dài mà.” Long Nhất cắt ngang lời nói của Ngu Phượng.

Kiếp trước hắn ta vốn là một cô nhi, dù muốn chia sẻ bất cứ điều gì đối với cha mẹ đều không thể được. Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ sớm qua đời thì quả một việc vô cùng ân hận.

“Tình cảm hai bên nếu bền chặt, sẽ luôn luôn đọng lại trong lòng.” Ngu Phượng lẩm bẩm mấy lần. Tâm tư sầu muộn trong lòng nàng tức thì được gỡ bỏ, nụ cười lại trở về trên khuôn mặt xinh đẹp.

Ở cổng phía Nam thành Khai Phong, thương đội của Phượng Hoàng gia tộc khởi hành rồi đi ngày càng xa. Ngu Phượng đứng ở trên xe, dùng hết sức vẫy vẫy tay, nước mắt chầm chậm lăn dài trên má. Mặc dù nàng đã đồng ý với câu nói “Tình cảm hai bên nếu bền chặt, sẽ luôn luôn đọng lại trong lòng” của Long Nhất. Nhưng đến lúc ly biệt, nhìn thấy thân ảnh của người trong mộng dần mờ đi, nàng không ngăn được dòng lệ rơi. Âu cũng là chuyện nhi nữ thường tình mà.

“Nhân sinh tại thế, có tụ ắt có tán” Long Nhất nhìn về phía thương đội đang xa dần, cũng không kìm được chán nản thở dài một tiếng. Hắn ta và Ngu Phượng tại nơi đây mà tương ngộ, mà cũng chính tại nơi đây mà li biệt. Vận mệnh của con người trên đời đúng là kỳ lạ.

Sau khi ổn định lại tâm trạng, Long Nhất từ cửa bắc thành tiếp tục dấn bước lên đường, bắt đầu cuộc hành trình đến hoành đoạn sơn mạch. Ở nơi đó có huynh đệ Man Ngưu, có hồng nhan Lộ Thiên Á đang đợi chờ hắn.

Có Phi Tường thuật kết hợp với Càn Khôn Đại Na Di, chỉ bảy tám ngày sau Long Nhất đã xuất hiện nơi biên giới phía Tây Bắc của Ngạo Nguyệt đế quốc. Lần đầu đến đây, Long Nhất đã đốt cháy quân nhu vật chất cung cấp cho mười vạn đại quân, không biết mùa đông năm ấy đã có bao nhiêu người bị chết vì đói rét nữa.

Rất nhanh sau đó, Long Nhất đi tới nơi diễn ra trận cấm chú đối kháng. Những thi thể đã biến mất, hàn băng cũng tiêu tan. Nhưng thủy hệ ma pháp nguyên tố cùng hắc ám nguyên tố vẫn còn dày đặc, sau mấy tháng trời chưa chưa chịu phân tán hết.

Hắc Ám giáo hội ơi là Hắc Ám giáo hội, bàn tay của các ngươi cũng vươn ra quá dài đó. Long Nhất lẩm bẩm. Không biết được trong thú tộc đã có bao nhiêu người bị Hắc Ám giáo hội thu phục rồi.

Lắc lắc cái đầu, Long Nhất cũng không muốn động não để suy nghĩ về việc này. Man Ngưu tộc ở cách đây cũng không xa, mấy tháng rồi không gặp mặt tên to xác ấy. Chẳng hay hắn bây giờ như thế nào rồi? Không biết tại Luận Võ Đại Hội hắn ta biểu hiện như thế nào? Đã đoạt được mỹ nhân chưa? Ái dà, thật khiến cho người ta lo lắng quá!

Long Nhất hú dài một tiếng, rồi lao đi như tên rời cung, nhằm thẳng hướng Man Ngưu tộc.

Một lúc lâu sau đó, những mái nhà trong thôn làng Man Ngưu tộc đã đập vào mắt Long Nhất. Nhưng điều kỳ quái là trong thôn lại tìm chẳng thấy một ai. Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, Long Nhất đột nhiên nhìn thấy vài dũng sĩ trong sư tộc đang vội vã chạy tới, nhãn thần hắn tức thì sáng lên, tức thì tiến đến trước mặt nhóm người bọn họ mà chặn lại.

Mấy dũng sĩ sư tộc nhìn thấy một người bất ngờ lướt đến xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Tất cả đều giật mình kinh hãi, sau đó lăm lăm vũ khí hướng về phía Long Nhất.

“Úy, lão huynh, còn nhớ đến đến ta không?” Long Nhất mỉm cười hỏi dũng sĩ đi đầu tiên.

Vị dũng sĩ sư tộc này chăm chú nhìn Long Nhất một lúc lâu, rồi đột nhiên cả kinh đáp: “Là ngươi, ngươi là người đã đánh bại chúng ta tại Mễ Á công quốc.”

Long Nhất mỉm cười gật đầu. Trước đây ở Mễ Á công quốc, vì muốn cứu một Kị sĩ trong Huyết Sắc Kị Sĩ Đoàn mà Long Nhất đã phát sinh xung đột với mười mấy vị dũng sĩ sư tộc.

“Đại ca, hắn ta là người đã đánh bại mười tám dũng sĩ trong sư tộc chúng ta mà trước đây huynh từng nhắc đến sao?” Một vài vị dũng sĩ sư tộc ở bên cạnh cả kinh hỏi, đồng thời hướng cặp mắt kinh sợ nhìn về phía Long Nhất.

“Không sai, chính là hắn ta.” vị sư tộc dũng sĩ đó gật đầu xác nhận.

“Ta đến đây là để tìm gặp vị huynh đệ Man Ngưu của ta, không biết tại sao trong thôn của Ngưu tộc lại không thấy bóng dáng của một ai cả vậy?” Long Nhất hỏi.

“Ồ, hóa ra là thế, ngày hôm nay Man Ngưu tộc tiến hành Luận Võ Đại Hội, toàn bộ dân làng đã đến sơn cốc ở phía trước để xem hội rồi, chúng tôi cũng đang muốn đến đó đây. Dũng sĩ của Man Ngưu tộc so với dũng sĩ của sư tộc chúng tôi cũng không hề thua kém.” Dũng sĩ sư tộc kia trở lời, theo cách nói đó thì người này không phải là loại tự đề cao bản thân mà xem thường người khác, thú nhân đích xác là rất ngay thẳng.

Vì thế Long Nhất khi đi cùng với bọn họ xem nhiệt náo cũng rất tự nhiên. Hắn ta vốn nghĩ rằng Luận Võ Đại Hội của Man Ngưu tộc đã kết thúc, không ngờ là ngày hôm nay mới bắt đầu, thực là vô cùng xảo hợp. Việc Man Ngưu đoạt vô địch trong năm nay tuyệt đối không thành vấn đề, Man Ngưu có trong tay vũ khí Lục Ngọc Tài Quyết, Long Nhất còn dạy cho hắn Kim Chung Tráo và Phục Ma Côn, trong thú tộc tuyệt đối không có ai xứng là đối thủ của hắn ta.

Đi với mấy vị sư tộc dũng sĩ được một đoạn đường, Long Nhất đến cửa động của một sơn cốc kín đáo. Từ xa đã nghe thấy tiếng hét hò lẫn tiếng đả đấu vang động trời mây, đến cây đại thụ bên đường cũng bị chấn động tới lá rụng lả tả.

“Trận đấu đã bắt đầu, chúng ta hãy đi nhanh hơn nào.” Mấy dũng sĩ sư tộc nghe thấy tiếng đánh nhau, tức thì trở nên hưng phấn, nhất tề tăng tốc, xem ra việc đánh nhau đích thực là thú vui của sư tộc bọn họ. Thú nhân hiển nhiên đều dũng mãnh kiên cường thấy rõ.

Long Nhất khe khẽ mỉm cười, mũi chân điểm nhẹ xuống đất, hóa thành một làn khói mờ tiến nhập vào trong sơn cốc. Vừa vào trong sơn cốc, Long Nhất lập tức không khỏi kinh ngạc.

Nơi này có thể gọi là cả rừng thú, bể thú. Sơn cốc tuy không lớn lắm nhưng đầy ắp thú nhân, vòng người phía trước đan xen trùng điệp đến nước muốn rỉ ra cũng rất là khó khăn. Hơn nữa ở mỗi gốc đại thụ đều đầy ắp các thú nhân, căn bản nhìn vào thì chẳng thấy được bất cứ điều gì. Trông có vẻ như Luận Võ Đại Hội của Man Ngưu tộc chính là một đợt thịnh hội của cả thú tộc vậy, Long Nhất nhìn các chủng tộc thú nhân mà thầm than.

Tiếng hét hò điên cuồng vang lên chẳng khác gì sóng biển vỗ bờ, khiến Long Nhất cũng không khỏi sôi sục nhiệt huyết, háo hức muốn xem sự tráng lệ của Luận Võ Đại Hội. Hắn lập tức thi triển Phong Tường thuật, chầm chậm lăng không bay lên, thu hút mục quang của rất nhiều thú nhân. Phải biết nhân loại rất coi khinh thú nhân, đối với thú nhân tuyệt chẳng có gì ngoài địch ý, vì thế trong lãnh địa của thú nhân có rất ít người xuất hiện.

Lúc này, ở trên không, Long Nhất cuối cùng cũng có thể quan sát được tình hình dưới mặt đất. Chỉ thấy ở trung tâm sơn cốc có một cái lôi đài to lớn xây bằng đá, bên đường biên của lôi đài xếp hàng dãy ghế đá, ngồi trên đó là các chủng tộc thú nhân khác. Nhìn vào y phục có thể nhận ra được bọn họ đều là người đứng đầu của các tộc thú nhân. Phía sau mỗi chiếc ghế đá là một toà thạch điêu rất lớn, trên đó có khắc hình tượng một nhân vật trong đại thoại Tây Du Kí – Ngưu Ma Vương, chắc có lẽ đó là vị thú thần mà Man Ngưu tộc cung phụng, và cũng là tổ tiên của bọn họ.

Lúc này, trên lôi đài hiện có hai vị dũng sĩ Man Ngưu tộc uy mãnh đang tranh đấu, cả hai bên đều cố gắng hết sức mình để đánh bại đối phương, trong tay của mỗi người đều cầm một thanh lang nha bổng to lớn, đánh nhau đến liều mạng. Thảo nào Man Ngưu nói trong Luận Võ Đại Hội việc có người chết cũng là chuyện bình thường.

Long Nhất sau một lúc tìm kiếm thì thấy Man Ngưu đang ở trong hàng ngũ Man Ngưu dũng sĩ, Lục Ngọc Tài Quyết đặt trong lòng, đôi mắt cứ nhìn về một hướng. Long Nhất thuận theo ánh mắt của hắn mà quan sát, thì ra hắn ta đang nhìn về vị tiểu thư Man Ngưu tộc khá yêu kiều nhỏ nhắn đang ở bên phải của vị chủ toạ lôi đài – Man Ngưu tộc trưởng, vị tiểu thư này cũng e lệ đối nhãn cùng với mục quang của Man Ngưu.

Long Nhất khẽ mĩm cười, tên tiểu tử Man Ngưu này bản thân cũng khá nhỉ! Lôi đài thì chẳng thèm lên, nhưng lại thu được được nữ nhi của tộc trưởng vào tay.

Lúc này, những thú nhân quan chiến bỗng nhiên gầm rống lên, Long Nhất lập tức quay lại nhìn, thì ra đã phân thắng bại. Trong đó, một dũng sĩ trong Man Ngưu tộc đã bị một bổng đánh văng xuống dưới đất, mãi vẫn không gượng dậy được.

Do thắng bại đã phân, nên rất nhiều thú nhân dồn sự chú ý của mình vào Long Nhất ở trên không, nhất tề hướng về hắn mà chỉ chỉ trỏ trỏ. Man Ngưu cùng tình nhân của hắn đang dùng mắt mi truyền tình cũng bị tiếng hoan hô cắt ngang, rồi hướng mục quang về thân ảnh ở trên không trung đang hấp dẫn sự chú ý của những thú nhân. Cái thân hình to lớn ấy đột nhiên chấn động, tim trong lồng ngực như nhảy thót lên, hét lên vui sướng điên cuồng: “Lão đại, lão đại, Man Ngưu ở nơi này nè.”

Long Nhất mỉm cười từ không trung hạ xuống một cách nhẹ nhàng. Vừa đáp xuống đất liền bị tên Man Ngưu đang cuồng cuồng hỉ hỉ ôm chặt lấy, mùi mồ hôi nồng nặc của hắn khiến cho Long Nhất phải nín thở.

“Tên to xác này, mau thả ta ra. Mấy ngày rồi ngươi chưa tắm rửa phải không?” Long Nhất đẩy Man Ngưu ra, thực sự là hắn bị mùi mồ hôi nồng nặc trên người Man Ngưu làm cho mặt tái cả đi.

Man Ngưu lấy ngón tay gãi gãi vào cái sừng trên đầu, mỉm cười nói: “Mới đây mà, một tháng đệ mới tắm rửa một lần.”

“Cái gì! Một tháng... một tháng chỉ tắm rửa có… có một lần?” Long Nhất muốn ngã lăn ra đất, nhảy lên hung hăng cốc lên đầu hắn một cái.

Phong Lưu Pháp Sư - Chương #109