23:


Âu Dương Hoa nhảy lên lôi đài, tất cả đang xem cuộc chiến đều ngừng hô hấp,
người của tứ đại thế gia rốt cục đã ra tay!

Ngô Phách này không có đức, không ngờ cóc lại muốn ăn thịt thiên nga. Tất cả
mọi người trong lòng nghĩ thầm.

Ngô Phách thấy Âu Dương Hoa lên đài, sắc mặt trầm xuống lạnh lùng nói:

- Âu Dương thiếu hiệp tiêu sái xuất hiện, xem ra là chờ không được nữa rồi.

Âu Dương Hoa tuổi trẻ khí tịnh, ngạo nghễ nói:

- Ra chiêu đi! Thiếu gia ta không nói vô nghĩa với ngươi.

Nói xong hắn tiến lên từng bước đứng song song cùng Ngô Phách.

Ngô Phách lạnh lùng nói:

- Âu Dương thiếu hiệp, lát nữa mong hạ thủ lưu tình.

Trong miệng thì nói vậy nhưng biểu lộ trên mặt thì khác.

Ngô Phách này tuy rằng đã hạ ba cao thủ, nhưng mặt vẫn không đỏ, không thở hổn
hển, trung khí tràn đầy, tuyệt đối là có chuẩn bị mà tới.

Không chờ cho Ngô Phách nói hết, Âu Dương Hoa sớm đã vận công chờ đợi hét lớn
một tiếng:

- Tiếp Chiêu!

Tiếng phát chiêu xuất ra song chưởng đã hướng tới Ngô Phách mà công kích tới.

Chưởng phong.

Cuồng khởi.

Gào thét mà tới, như một cơn lốc tập kích tới Ngô Phách.

Ngô Phách tuy rằng sớm có chuẩn bị nhưng không ngờ Âu Dương Hoa ra chiêu nhanh
như vậy, hơn nữa thế công linh hoạt, sắc bén, nhất thời bị đẩy lùi mấy bước.

Kinh ngạc sửng sốt, chỉ có thể lui từng bước.

Âu Dương Hoa có tài kiêu ngạo, khinh thường Ngô Phách, tiếp tục mãnh công.

Ngô Phách tuy rằng liên tục trốn tránh, nhưng hắn cũng không phải là kẻ đầu
đường xó chợ, rất nhanh ổn định trận tuyết, cũng thi triển kỳ chiêu, triển
khai phản công.

Âu Dương Hoa tiên phát chế nhân, ngay từ đầu đã chiếm cứ thượng phong, hơn nữa
lập tức triển khai công kích linh hoạt sắc bén, nhưng Ngô Phách nhịp bước trầm
ổn, có công có phòng, hơn nữa thi thoảng lại phát ra kỳ chiêu, khiến cho Âu
Dương Hoa nhất thời cũng không làm gì được.

Song phương rất nhanh tiến vào khổ chiến, có người công có người thủ, chiến
đấu dị thường kịch liệt.

Người bên dưới đài say mê nhìn xem.

QUân Chiến Thiên cũng không nhìn quyết đấu trên lôi đài, ngược lại hướng tới
Minh Chân mà nhìn. Đối với hắn mà nói, mỹ nữ có lực hấp dẫn vĩnh viễn hơn bất
kỳ thứ gì.

Quân Chiến Thiên con mắt dừng thật sâu ở Minh Chân, ánh mắt chăm chú nhìn Minh
Chân cao gầy đầy đặn, thân thể thon dài xinh đẹp tuyệt trần. Quần áo của Minh
Chân bó sát làm đôi nhũ phong theo hô hấp của nàng mà rung động. Đôi mông rất
tròn hướng lên trên tạo thành một đường cong duyên dáng, hai chân thon dài cân
đối, một cỗ hơi thở thanh xuân tràn ngập toàn thân. Hơn nữa cả người tràn ngập
khí chất đoan trang thánh khiết cao nhã mê người. Quân Chiến Thiên hoàn toàn
bị khí chất cùng phong thái tuyệt mỹ điên đảo chúng sinh của nàng làm cho
khuynh đảo, vẻ mặt dịu dàng điềm tĩnh của nàng, mỗi cái giơ tay nhấc chân như
phong tình vạn chủng, có mị lực quyến rũ của nữ nhân thành thục.

Lúc này đây 1 trung niên nam nhân cao hứng nói

-Âu Dương công tử thắng chắc rồi

Quân Chiến Thiên ngơ ngác xuất thần, bị Lăng Chí Hào kêu lên như vậy, cảm thấy
phi thường mất hứng, thản nhiên nói một câu:

- Bậy bạ, người tinh ý đều biết rằng Âu Dương Hoa thua chắc.

- Ngươi nói cái gì?

Thượng Quan song kiều ở bên cạnh - Thượng Quan Đình, Thượng Quan Xuyến đồng
thời trừng mắt xem thường Quân Chiến Thiên.

Việc này cũng khó trách, tứ đại thế gia vốn cùng khí liền cành, huống chi mẫu
thân của tỷ muội Thượng Quan này Công Tôn Hiểu Sắc chính là cô cô của Công Tôn
Hoa. Mà mẫu thân Công Tôn Hoa – Thượng Quan Ngữ Nhạn là cô cô của Thượng Quan
tỷ muội. Quan hệ vốn đã thân càng thêm thân, làm Thượng Quan thế gia cùng Công
Tôn thế gia vô cùng thân mật, so với hai thế gia khác hòa hợp hơn nhiều.

Trong thời khắc mấu chốt này, Thượng Quan song kiều thẳng thắn đương nhiên
không chấp nhận được việc người khác nói xấu người trong nhà mình.

Quân Chiến Thiên Thiên làm một lúc nhiều người tức giận, nhưng hắn không có
chút ý tứ nhận sai ngược lại cao giọng nói:

- Ta nói sự thật, chẳng lẽ cũng là phạm tội sao?

Thượng Quan Xuyến nóng nảy nói:

- Cái gì mà sự thật? Miệng người toàn nói bậy, cho dù ngươi là khách quý của
Mộ Dung bá phụ chúng ta cũng không sợ ngươi!

Quân Chiến Thiên Thiên thấy Thượng Quan song kiều kiều diễm động lòng người mà
không ngờ cũng có khí thế kinh người như thế thầm nhủ sẽ tóm các nàng vào hậu
cung của mình

Âu Dương Doanh Doanh lúc này cũng không kìm nổi mà gia nhập cuộc chiến nói với
Quân Chiến Thiên:

- Có bản lĩnh thì ngươi thượng đài mà tỉ thí đi, làm gì cần phải ở trong này
biểu diễn võ mồm?

Công Tôn Tiêm Tiêm bên cạnh có vẻ dịu dàng hiền thục, nàng nói với Thượng Quan
song kiều:

- Nhị vị tỷ tỷ không nên động nộ vội, cần gì phải mở mang kiến thức cho hắn.
Hoa ca ca sẽ không thua đâu.

Công Tôn Tiêm Tiêm vốn có ý tốt muốn dàn xếp mọi chuyện, nhưng câu “Cần gì
phải mở mang kiến thức cho hắn” trong lời nói của nàng đã chọc giận Quân Chiến
Thiên.

Quân Chiến Thiên ăn nói mạnh mẽ:

- Không tới mười chiêu, Âu Dương Hoa tất bại!

Lời này vốn là do tức giận mà nói, tự nhiên thanh âm rất lớn, mà nơi Quân
Chiến Thiên ngồi chính là ở cạnh người của Tứ đại thế gia.

Quân Chiến Thiên vừa nói ra, người của tứ đại thế gia đều liếc nhìn lại, ngay
cả Minh Chân ngồi trên cao cũng không kìm nổi tò mò mà chuyển mắt tới.

Nhìn Minh Chân như chim sa cá lặn nhìn sang mình. Quân Chiến Thiên cảm thấy
hưng phấn khó hiểu. Đặc biệt con ngươi long lanh như thu thủy của Minh Chân,
quả thực làm Quân Chiến Thiên thần hồn đảo điên, tâm thần hoảng hốt.

Quân Chiến Thiên Thiên nhìn mọi người tứ đại thế gia trên mặt đang tức giận,
trong lòng không cho là đúng, miệng cương quyết nói ra từng chữ:

- Ta nói chính là sự thật.

- Ngươi ….

Âu Dương Doanh Doanh tức giận tới phát run đang muốn tranh luận với Quân Chiến
Thiên.

- Ầm!

Lúc này chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn trên lôi đài.

Mọi người liền không để ý tới Quân Chiến Thiên, ánh mắt hướng trên lôi đài,
chỉ thấy Âu Dương Hoa lảo đảo, rơi khỏi lôi đài, ngã xuống mặt đất.

Hóa ra khi thắng bại khó phân, cũng chính là lúc Quân CHiến Thiên Thiên nói
bậy bạ. Ngô Phách đã thay đổi chiến thuật của mình.

Ngô Phách cố ý làm chậm tốc độ công thủ, biểu hiện ra bộ dạng lực bất tòng tâm
làm Âu Dương Hoa nghĩ tới Ngô Phách đã tới thời điểm hết sức rồi, liền tập
trung toàn lực xuất một chiêu “Ngạ Hổ Phác Dương”

Lúc này sắc mặt Ngô Phách lộ ra vẻ mỉm cười vui sướng, hắn không có thủ thế đề
phòng, mà là xoay người cực nhanh, song chưởng đánh ra ngang sườn, nhằm thẳng
vào xương sườn Âu Dương Hoa đánh tới.

Lúc Âu Dương Hoa hiểu ra thì đã quá muộn rồi.

Dưới tình huống dùng toàn lực, căn bản không thể nghiêng người đề phòng, chỉ
có thể rơi vào trong bẫy dụ địch của Ngô phách.

Bịch, bịch, bich! Âu Dương Hoa bị đánh lùi mấy bước, cuối cùng cũng rơi xuống
lôi đài.

Biến cố này làm mọi người không ngờ. Âu Dương Hạo hai hàng lông mày nhíu lại,
mặt đầy sương lạnh, Mộ Dung Chí sắc mặt cũng ngưng trọng, mặt khác người của
tứ đại thế giá cũng không tốt chút nào.

Người ở dưới lôi đài xem xét bàn tán, có người trầm trồ khen ngợi vì Ngô Phách
chiến thắng, cho rằng hắn có dũng có mưu, xứng đáng với trận thắng này. Cũng
có người vì Âu Dương Hoa mà bất bình, cho rằng trường hợp của Âu Dương Hoa
không phải hạ phong, mà là bởi vì tuổi trẻ, kinh nghiệm ít.

Cuộc chiến vinh dự của tứ đại thế gia không ngờ Âu Dương Hoa bại trận, mọi
người đều ngẩn người.

- Nói, có phải người cùng một bọn với Ngô Phách!

Thượng Quan Xuyến không kìm nổi mà chất vấnQuân Chiến Thiên.

Quân Chiến Thiên ngắm tư thế của Thượng Quan song kiều, biết các nàng muốn tìm
mình tra hỏi, vì thế nói:

- Ta không dính dáng tới ai, ta là ta, nếu các nàng không vừa mắt, có thể
đánh ta thành bảy tám mảnh.

- Ngươi… Thượng Quan song kiều hoàn toàn không có cách, chỉ có thể mở to mắt
nhìn mắt nhìn hắn.

Lúc này, vợ chồng Âu Dương Hạo vội vàng tới nâng Âu Dương Hoa đang té trên mặt
đất, tứ đại thế gia đích xác không chỉ có hư danh, tuy rằng Âu Dương Hoa bị hạ
khỏi lôi đài, nhưng ngoại trừ sắc mặt tái nhợt một chút, ngay cả tụ huyết cũng
không phun ra một ngụm nào. So với ba người lúc trước, hai chết một thương
nặng Âu Dương Hoa đương nhiên nổi bật hơn hẳn.

Nhưng Âu Dương Hoa dù sao cũng là thua, điều này làm cho người của võ lâm tứ
đại thế gia hổ thẹn, Cự Kình Bang trên võ lâm không tính là gì không ngờ lại
đánh bại được thiếu chủ của Công Tôn thế gia.

Điều này làm cho rất nhiều người mở rộng tầm mắt, rất nhiều người cũng suy
nghĩ, nhóm của tứ đại thế gia cũng không phải là cường đại nhất.

- Thực xin lỗi, cha, con …

Âu Dương Hoa xấu hổ nói.

Âu Dương Hạo mở miệng trách cứ thản nhiên nói:

- Ngươi xin lỗi không phải ta, mà là chính ngươi, còn có liệt tổ liệt tông
của Công Tôn thế gia!

Thượng Quan Ngữ Nhạn an ủi con trai mình nói:

- Hoa nhi, nam tử hán đại trượng phu, lúc co lúc giãn, bại nhất thời không
phải là vĩnh viễn bại…

Âu Dương Hạo cả giận:

- Mẹ hiền làm hỏng con!

Lời nói của Âu Dương Hạo còn chưa hết, Thượng Quan Viễn đã từ vị trí của tứ
đại thế gia ngồi mà đứng dậy, đối mặt với mọi người thản nhiên nói:

- Há có thể như thế!

Nói xong, như một đạo hàn quang bay lên lôi đài.

- Ca!

Thượng Quan song kiều đồng thời kinh hãi thét lên, nhìn theo ca ca đang trực
tiếp nhảy lên lôi đài, một hồi chém giết không thể dự liệu, vinh dự trước mặt
tứ đại thế gia, biến thành một chiến trường không khói súng.

Phải thắng lợi, mới có thể rửa sạch vẻ vang đã bị vũ nhục.

Đây là giang hồ, cho nên lúc Âu Dương Hoa thất bại, nhất định trong nhà của tứ
đại thế gia nhất định phải có người động thân nhảy ra. Đối với Thượng Quan
Viễn mà nói, sinh ở tứ đại thế gia, ý nghĩa cả đời phải gánh vách hưng suy của
gia tộc, sinh tử không lùi.

P/S:đến chương 26 sẽ có sắc 18++++++ :))


Phong Lưu Kỳ Hiệp - Chương #23