21:trận Khai Màn


Ngay lúc mọi người đang ồn ào náo nhịp tới ngây ngốc, quản gia của Mộ Dung thế
gia Mộ Dung Thượng đứng ở giữa trung tâm lôi đài, nói to:

- Các vị võ lâm đồng đạo, lần này Mộ Dung thế gia tổ chức luận võ kén rể,
mong nhận được cổ vũ của các vị…

Lời vừa nói ra, hảo hán võ lâm dưới đài lập tức hoan hô như sấm dậy, hiển
nhiên là rất khẩn trương muốn lên lôi đài biểu diễn.

Mộ Dung Thương tiếp tục nói:

- Các vị anh hùng hảo hán, mọi người hãy nghe ta nói hết đã!

Những lời này hàm chứa nội lực cao cường, làm một số người đứng đây run rẩy,
thậm chí vài người nội lực yếu còn có cảm giác choáng váng ù tai.

Mọi người kinh hãi, ngửa đầu nhìn lại.

Mộ Dung Thượng tiếp tục nói:

- Lần này luận võ kén rể cho tứ tiểu thư Mộ Dung Tuyết của Mộ Dung thế gia
chúng ta, xét nghĩ người muốn tham gia luận võ quá nhiều. Bởi vậy, chúng ta
định ra quy củ. Thứ nhất, người đã có vợ, xin miễn tham gia; thứ hai, mỗi một
môn phái chỉ có thể chọn ra một người lên lôi đài; thứ ba, người không môn
không phái, phải có được thẻ khách quý của Mộ Dung thế gia mời mới được lên
đài tỷ thí; thứ tư, về phần quy tắc luận võ, không được sử dụng đao kiếm, ám
khí, độc vật cùng tà thuật… chỉ đánh tới điểm là dừng.

Lúc này Quân Chiến Thiên mới hiểu được, Mộ Dung Bác cấp cho mình lời mời chính
là vì nguyên nhân này, hóa ra Mộ Dung thế gia vì tránh một số ít người vô sỉ
sử dụng xa luân chiến mới cố ý đặt ra quy củ này, như vậy đám người muốn thừa
nước đục thả câu sẽ vô kế khả thi.

Mộ Dung Thượng lúc này lại nói:

- Vì không để chậm trễ thời gian, ta tuyên bố luận võ chọn rể -- bắt đầu!

Thanh âm Mộ Dung Thượng vừa dứt, một nam nhân mặc cẩm y nhanh chóng phi thần
lên đài, nói:

- Tại hạ là đương gia của Cự Kinh Bang Ngô Phách, liều chết lên trước!

Mọi người nghe vậy nhất thời ngẩn ra.

Cự Kình Bang trên giang hồ xưa nay có tiếng không tốt, Ngô Phách này hóa ra là
Nhị đương gia của Cự Kình Bang. Một tháng trước, hắn dẫn bộ hạ tạo phản, thuận
lợi đánh bại chưởng môn Cự Kình Bang, chính mình thân lên làm chưởng môn Cự
Kình Bang. Việc này đã khiến cho võ lâm nhất thời bàn tán xôn xao, nhưng là
bởi vì đây là nội chiến trong bang phái, các phái khác không có quyền can
thiệp, các phái cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.

Ngô Phách võ công cao cường, hắn cũng đã quá bốn mươi tuổi, dù chưa cưới vợ,
nhưng số lượng nữ nhân làm tình nhân của hắn thì đếm không hết. Nam nhân như
vậy không ngờ còn dám tới tham gia luận võ chọn rể của Mộ Dung Tuyết, thật sự
không biết xấu hổ.

Nhưng là xét thấy hắn cũng ở trong phạm vi quy tắc tham dự, trừ danh tiếng ra
thì cũng không có biện pháp nào.

Nghĩ tới địa vị trong triều đình của Mộ Dung thế gia, cưới Mộ Dung Tuyết, quả
thực chính là vinh hạnh lớn lao, nhưng là làm chuyện vô sỉ, chỉ sợ cũng có
người lên tố cáo.

Lúc này, chỉ thấy một thanh niên trẻ tuổi phi thân lên ôm quyền nói:

- Thái Sơn Lâm Tuấn, nguyện lĩnh giáo các hạ!

Lâm Tuấn này có địa vị cũng không vừa, hắn là con trai của chưởng môn phái
Thái Sơn Lâm Tư Hiền, coi như là chưởng môn đời kế của Thái Sơn.

Mới hai mươi mấy Lâm Tuấn quả là ngọc thụ lâm phong, so sánh với Ngô Phách thì
quả là châu ngọc quý báu, nhưng mà giang hồ không phải đẹp trai là có thể ăn
được.

Ngô Phách cùng Lâm Tuấn không nói hai lời, quyền cước liền xuất về phía đối
diện, bắt đầu tỉ võ trên lôi đài.

Bởi vì võ lâm có quy định, chỉ so quyền cước, không dùng bất kỳ đao kiếm cũng
không thể thi độc. Bởi vậy hai người là ngươi một quyền ta một cước, đánh tới
khó phân thắng bại.

Trong nháy mắt, hai người đã đánh qua đánh lại hơn mười chiêu. Đệ tử của Ngũ
Nhạc kiếm phái xưa nay am hiểu dụng kiếm, lần này chỉ so quyền cước, hơn Lâm
Tuấn tuổi nhỏ, nội lực rõ ràng không đủ rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.

Ngô Phách là lão gian xảo, nhìn thấy thời cơ tận dụng, hóa quyền thành chưởng,
mạnh mẽ đẩy mạnh về phía trước.

Lâm Tuấn dựa vào khí thế bốc đồng của nghé con không sợ hổ, huy quyền đón
nhận, mong lấy cứng rắn chọi cứng dùng sức dụng lực.

- Ầm! Một tiếng.

Chỉ thấy Lâm Tuấn không chịu nổi chưởng lực hùng hậu của Ngô Phách, cả thân
mình như diều đứt dây. “Oanh” một tiếng bay ra ngoài lôi đài, ngã té trên mặt
đất, nằm im bất động.

Đoàn người xem lập tức choáng váng.

Luận võ kén rể lập tức biến thành luận võ chiêu hồn, sinh tử một đường, hành
tẩu ở trên giang hồ, giống như một vết thương không như ý vậy, một chút khinh
suất cũng không được.

Nếu là luận võ kén rể, lẽ ra nên đánh tới điểm dừng thì thôi cớ sao lại hạ sát
thủ?

Lý do duy nhất để giải thích chính là Ngô Phách muốn ra uy với toàn bộ hiện
trường!

- Ca ca!

- Thiếu chủ…

Người của phái Thái Sơn xông tới, trong đó còn có một nha đầu mười tám mười
chín tuổi xinh đẹp, hiển nhiên nàng chính là muội muội của Lâm Tuấn - Lâm
Tuyết Nhân.

- Ta liều mạng với ngươi …

Lâm Tuyết Nhân thấy ca ca mình ngã xuống đất không dậy nổi, thương thế nghiêm
trọng, trong mắt toát ra lửa giận, muốn chạy lên phân cao thấp với Ngô Phách,
kết quả bị người của phái Thái Sơn ngăn cản.

Lâm Tuyết Nhân tính tình nóng nảy, thấy ca ca trọng thương mà không làm gì
được, mình lại không thể lên báo thù cho ca ca, vì thế la lớn:

- Ai đi lên giết chết lão ác tặc này, Lâm Tuyết Nhân ta sẽ gả cho người đó!

Lâm Tuyết Nhân vừa nói những lời này ra, mọi người liền nổ tung.

Vốn ở đây là luận võ kén rể cho Mộ Dung Tuyết, không nghĩ tới ngay trận đấu
đầu tiên, đã có tai nạn chết người, Lâm Tuyết Nhân bất chấp tất cả, vì huynh
mà báo thù đưa chính bản thân mình thành lợi thế.

Trong chốn võ lâm vốn không ít người không có hảo cảm với Ngô Phách, huống chi
Lâm Tuyết Nhân vốn nổi danh tiểu mỹ nhân trên giang hồ. Phải ở trên lôi đài đả
bại quần hùng trong thiên hạ được Mộ Dung Tuyết là điều rất khó khăn. Nhưng
nói muốn đánh bại Ngô Phách trước mắt là có thể đắc thủ tiểu mỹ nhân Lâm
Thuyết Nhân này, làm cho nhiệt tình của quần hùng càng nhen nhóm.

Ôm không được đại mỹ nhân thì ôm tiểu mỹ nhân quay về cũng là một chuyện tốt.

- Ta tới!

Lời vừa dứt, một người tầm ba mươi tuổi, ăn mặc một thân cẩm y như thư sinh
văn sĩ, bay lên lôi đài.

Ngô Phách lạnh lùng nói:

- Ngươi là tới vì Mộ Dung tiểu thư, nhưng vẫn muốn kết hôn với tiểu nha đầu
Lâm Tuyết Nhân?

Văn sĩ kia nói:

- Ta tới đánh bại ngươi!

Ngô Phách nhìn hắn lạnh lùng nói:

- Hãy xưng tên ra, lão phu không giết hạng người vô danh.

Văn sĩ kia thản nhiên nói:

- Tại hạ là Lĩnh Nam Đặng Chấn Thiên.

Lời này vừa xuất ra dưới đài lại ồ lên xôn xao.

Hóa ra đây chính là thư sinh kiếm khách nổi danh Lĩnh Nam Đặng Chấn Thiên, là
một trong Lĩnh Nam song kiệt, trước đó vài ngày trong võ lâm truyền bá hắn đã
tự tử chết rồi, sao tự nhiên lại xông ra?

Thế giới thật là lớn, không thiếu chuyện lạ.

Ngô Phách không kìm nổi hỏi một câu:

- Giang hồ đồn đãi, ngươi không phải đã treo cổ chết rồi sao?

Đặng Chấn Thiên cười cười nói:

- Ngươi nói giang hồ đồn thổi là thật sao!

Ngô Phách nói:

- Nhưng trước đó vài ngày, đích xác có vài người thấy ngươi vì Lĩnh Nam đệ
nhất danh kỹ Ngân Tố Mai nên đã uống rượu độc tự sát!

Đặng Chấn Thiên cười lạnh nói:

- Hừ! Dâm phụ kia sao xứng làm ta tự tử? Cái này chẳng qua chỉ là một chiến
lược thôi.

Ngô Phách sửng sốt nói:

- Chiến lược? Ta không hiểu.

Đặng Chấn Thiên mỉm cười nói:

- Một người buồn bực đã lâu, muốn nổi tiếng một chút, ngươi đường đường là
đương gia Cự Kình Bang, đã hơn bốn mươi, còn chạy tới Mộ Dung Sơn Trang tham
gia luận võ kén rể cũng không vì mục đích này sao?

- Ha ha…

Ngô Phách cười to.

Đặng Chấn Thiên ngược lại khó hiểu nói:

- Ngươi cười vì cái gì?

- Ta cười cái gì ư? Ta cười ngươi ngốc, ta cười ngươi xuẩn, ngươi ngu!

Ngô Phách lại cười hai tiếng, nói tiếp:

- Ngươi cũng không ngẫm lại xem… bằng vào thân phận đương gia Cự Kình bang
của ta, còn muốn nổi danh cái gì?

Đặng Chấn Thiên suy nghĩ một chút nói:

- Đúng là không cần!

Ngô Phách cười tà nói:

- Cho nên nói, ngươi lên đài mục đích chỉ vì nổi tiếng, hiện tại đã đạt được
rồi, ngươi có thể hạ đài được rồi.

Đặng Chấn Thiên lại lắc đầu nói:

- Ta cũng không nói sẽ đi xuống.

Ngô Phách nói:

- Nói như vậy…ngươi muốn phân cao thấp với ta?

Đặng Chấn Thiên cười lạnh nói:

- Có thể nói như vậy!

Sắc mặt Ngô Phách trầm xuống nói:

- Nói nửa ngày, là ngươi vẫn muốn người chứ gì!

Đặng Chấn Thiên cười tà nói:

- Như nhau thôi!

Ngô Phách lạnh lùng nói:

- Một khi đã như vậy, không có gì để nói tiếp, tiếp chiêu đi!

Nói xong hắn mạnh mẽ hét lớn một tiếng, vận nội lực xông tới, song chưởng đánh

ra như chớp.

Dưới chiêu bài luận võ kén rể, một hồi chém giết lại bắt đầu…


Phong Lưu Kỳ Hiệp - Chương #21