Chương 68: Mỹ Lệ Truyền Thuyết


Đến lúc hạ sơn, trời đã tối. Quay đầu lại nhìn, Ngũ Chỉ sơn đã nhập vào trong bóng đêm hôi ám, chỉ còn bóng núi mông lung. Hành trình đi Hải Nam đảo trả thù, coi như là trọn vẹn.

Lo cho các phu nhân cùng nữ sát môn hành tẩu ban đêm có nhiều bất tiện, Âu Dương Quốc Vĩ đã nghĩ, ở lại một đêm tại Thông Tập, ngày mai đi Nhai Châu, mất chừng hai ngày, sau đó thẳng đến đỉnh Hồ sơn, sau khi đón Phỉ Phỉ cùng Ngọc Khanh, liền trở về Tuệ thành, chuẩn bị cho việc thành lập Nam Việt võ lâm minh. Lúc ăn cơm chiều, Âu Dương Quốc Vĩ nói suy nghĩ của mình nói với mọi người, mọi người đều nhất trí đồng ý.

Sau khi ăn xong, Âu Dương Quốc Vĩ gọi hết các phu nhân vào trong phòng, hắn muốn cho các nàng bình phục lại từ sự việc buổi sáng, cũng muốn các nàng nói chuyện cùng Tâm Như nhiều một chút, an ủi nàng, mấy vị phu nhân đều là người cơ trí, theo hắn lâu như vậy, sao có thể không biết ý nghĩ của hắn. Vì vậy, buổi tối mọi người ở cùng một chỗ, rất tự nhiên cùng Tâm Như nói chuyện nhiều chút, dùng phương thức đặc hữu của mỗi người an ủi Tâm Như. Tâm Như thấy Vĩ ca suy nghĩ cho mình như vậy, cũng cảm kích các tỷ muội đã thong cảm cho nàng, bất an cùng thống khổ trong long, đều giảm đi vài phần. Cuối cùng, vẫn là Vĩ ca đưa từng người các nàng lên đến điên phong cực lạc, cùng nhau ngủ đi trong cực độ thỏa mãn.

Ngày thứ hai, trời trong nắng ấm, bầu trời cao rộng bao la, những đám mây nhiều màu phiêu phù, dưới gió nhẹ thổi, không ngừng thay đổi hình dạng, mặt trời cũng như xấu hổ trốn trong mây, một khí trời nắng ráo lại không có ánh mặt trời chói chang thật là tốt. Hành tẩu trong loại khí trời này, người không dễ mệt mỏi, cũng đi được nhanh, thời gian thừa ra nhiều hơn, đoàn người Âu Dương Quốc Vĩ đã tới Nhai Châu. Sau khi nghe ngóng từ dân bản xứ, mọi người hướng Lộc Hồi Đầu trang viên đi tới.

Tới dưới chân núi Lộc Hồi Đầu, mọi người đều bị sắc thái ban lan của bầy cá Anh Vũ, ngũ quang thập sắc của hải tinh, hình thù kỳ lạ của cua ký sinh, bề ngoài xấu xí của hải sâm, hải khâu cùng tiểu á ngư quý hiếm hấp dẫn thật lớn, còn nhìn thấy thiết thụ, hải liễu, san hô, hải quỳ, kê mao thảo, nhuyễn san hô cùng hải bạng, thủy mẫu, hải thứ, hải miên là những loại chỉ thấy dưới đáy biển, thật rực rỡ, các phu nhân hang hái đi lên. Theo tiểu sơn kính u nhã, mọi người hướng đỉnh núi trèo lên, tới thính triều đình, mọi người có chút khát, lúc này có lão thái thái bán Hồng Gia Tử đi về hướng các nàng, Hồng Gia Tử là trân phẩm trong gia tử (quả dừa) của Hải Nam, còn trên cây thì màu chanh hồng cùng hoàng sắc, không giống gia tử khác là màu xanh. Nhưng mọi người rất kỳ quái, như thế nào bán Hồng Gia Tử mà trong tay lại không có, xác thật muốn uống, đã nói muốn rồi.

Chỉ thấy lão thái thái nghe các nàng vừa nói muốn uống, hai ba liền trèo lên một cây gia tử cao cao, động tác nhanh nhẹn, ngay cả người mang võ công kỳ cao như các nàng cũng phải tự than thở không bằng, chỉ chốc lát, một buồng Hồng Gia Tử đã bị lão thái thái hái từ trên cây xuống, sau khi lão thái thái xuống tới, dung một thanh khảm đao chém gia tử ra một cái lỗ, đưa cho mỗi người một ống trúc rỗng ruột, cắm vào hút uống, nước Hồng Gia Tử uống xuống cổ có vị thanh đạm, phi thường giải khát. Trong lúc các nàng uống, lão thái thái ở một bên không ngừng giới thiệu với các nàng nói, các ngươi uống bây giờ là vừa đúng thời gian, nước gia tử tràn đầy, mát, còn có một cổ mùi thơm gia tử nhàn nhạt, nếu qua buổi trưa, nước gia tử sẽ không còn đầy, cũng không mát, còn có thể có một chút vị chua. Làm mọi người nghe mà ngạc nhiên không thôi, nguyên lai uống cái này còn có nhiều chú ý như vậy. Đến khi các nàng uống hết nước gia tử, lão thái thái bổ đôi gia tử, tước lấy một khối vỏ gia tử, đưa cho các nàng làm thìa, nạo thịt gia tử trắng noãn ăn, thịt gia tử ăn vào miệng thấy mềm mềm, có mùi đặc biệt, có một cổ mùi thơm gia tử nồng đậm.

Thấy lão thái thái kiện đàm như vậy, mọi người mời bà làm hướng đạo du sơn, lão thái thái cũng rất thích đám cô nương xinh đẹp này, vui vẻ đáp ứng. Một lần nhìn thấy nhiều cô nương xinh đẹp như vậy cùng một chỗ, lão thái thái ở trên núi lâu như vậy rồi, vẫn còn lần đầu tiên chứ.

Trên núi Lộc Hồi Đầu tiên hoa bốn mùa nở rộ, muôn hồng nghìn tía, tia sáng kỳ dị lộ ra, là điển hình cho khí hậu nhiệt đới ven biển. Chỉ chốc lát, trong lúc lão thái thái không ngừng giải thích, mọi người đã tới đỉnh núi. Đứng ở chỗ này, nhìn thấy sơn giáp giác cùng sóng biển hoa huy ánh, quan sát biển rộng hạo hàn, bích thủy lam thiên một sắc, bóng nhỏ của một cánh buồm, trông về dãy núi nhấp nhô phía xa, gia lâm lòa xòa, kỳ thạch san sát, toàn cảnh Nhai Châu thu hết đáy mắt, cảnh sắc cực kỳ tráng lệ.

Nhìn cảnh đẹp tráng lệ này, mọi người còn say mê với truyền thuyết động nhân lão thái thái vừa kể về Lộc Hồi Đầu, bà kể, thật lâu thật lâu trước kia, có một động chủ tham lam tàn bạo, muốn có một bộ lộc nhung xa hoa, bắt buộc A Hắc, là thanh niên Lê tộc, lên núi đánh lộc. Có một lần A Hắc lên núi săn thú, nhìn thấy một con hoa lộc xinh đẹp, đang bị một con ban báo đuổi sát, A Hắc lấy tên bắn chết ban báo, sau đó đuổi theo hoa lộc không thôi, vẫn đuổi theo chín ngày chín đêm, vượt qua chín mươi chín tọa sơn, đuổi tới san hô nhai phía nam tam á loan, hoa lộc đối mặt Nam hải yên ba hạo hàn, phía trước không có đường, phía sau có truy binh, đã cùng đường. Lúc này, A Hắc đang muốn cài tên bắn chết hoa lộc, hoa lộc đột nhiên quay đầu hàm tình mạch mạch nhìn A Hắc, biến thành một cô gái xinh đẹp đi tới phía hắn, A Hắc bị vẻ đẹp của nàng rung động, về sau bọn họ kết làm phu thê. Sau lại, hoa lộc cô nương mời tới một nhóm lộc huynh đệ, đánh bại động chủ tham lam tàn bạo, bọn họ liền định cư ở san hô nhai này, nam canh nữ chức, trải qua mấy đời con cháu phồn diễn sanh tức, đem sơn hô nhai tọa kiến thành trang viên xinh đẹp.

Thật là một truyền thuyết lãng mạn xinh đẹp động lòng người, các phu nhân đều thật sâu say mê, đang tưởng tượng hoa lộc kia là mình, thợ săn A Hắc là Vĩ ca, hai người ở chỗ này phồn diễn sanh tức ……

Thời cổ giao thông bế tắc, Nhai Châu “điểu phi thượng nhu bán niên trình”, dân cư thưa thớt, tuy có cảnh đẹp như vậy, nhưng du khách cũng không nhiều, vừa vặn như thế, nơi này thành địa phương cho Âu Dương Quốc Vĩ cùng chúng phu nhân điều tiết tâm tình.

Trải qua du ngoạn tại Lộc Hồi Đầu trang viên, tâm tình mọi người cải biến rất lớn, ngày hôm qua buồn bực tại Ngũ Chỉ Sơn tựa hồ cũng xóa sạch, ngay cả trên mặt Tâm Như, cũng đã xuất hiện tươi cười xinh đẹp. Vì vậy, mọi người lại ngựa không dừng vó đi tới bãi biển, đối mặt các loại sắc thái ban lan, kỳ hình quái trạng của bối xác, trên bãi biển vang lên một phiến tiếng kêu kinh ngạc duyên dáng. Bãi biển này, dường như là chuyên môn để cho du khách nhặt vỏ sò ốc, sóng biển lên xuống, cuốn lên rất nhiều vỏ sò ốc. Vận khí tốt, còn có thể nhặt được một số loại màu sắc hiếm thấy.

Âu Dương Quốc Vĩ đã ở trong đống vỏ sò nhiều đến hoa cả mắt, tỉ mỉ chọn ra hai cái đặc biệt xinh đẹp, hắn muốn mang cho Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh.

“Mọi người muốn đi bãi biển bơi lội không?” Âu Dương Quốc Vĩ hàm chứa vui vẻ hỏi mọi người.

“Hảo a, chúng ta đang muốn chàng dẫn chúng ta đi đây.” Lại là không hẹn mà cùng phản ứng, tất cả trong dự liệu.

“Bãi biển này vỏ sò quá nhiều, nhiều mảnh vỏ sò vụn dễ làm tổn thương chân, là chỗ không nên xuống biển, chúng ta đi gia lang loan nghen!”

Âu Dương Quốc Vĩ nhờ lão thái thái vừa rồi đã hiểu rõ ràng.

Vì vậy, trên đáy biển gia lang loan, lại diễn ra một hồi hảo hí hương diễm tuyệt luân chưa từng có ……

Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ - Chương #68