Sau khi Cung Bằng Phong từ bỏ mẫu nữ (mẹ con) hai người, thật ra trong lòng vẫn tồn tại một nỗi áy náy với nữ nhi. Cổ ngữ có câu ‘Hổ dữ không ăn thịt con’. Lúc đầu vì tu luyện kỳ Âm Dương kỳ công, cho nên ông mới phải bỏ rơi hai mẹ con, làm hại tính mạng nhiều người như vậy. Hôm nay đã đến bước đường này, có lẽ ông trời thật sự có mắt, sự báo ứng và trừng phạt đã ứng nghiệm lên người của ông. Mà bây giờ, nữ nhi lại còn yên tha thiết Âu Dương Quốc Vĩ, một người có thù không đội trời chung với mình, Cung Bằng Phong trong lòng rất sợ hãi, rất lo lắng cho tương lai của nữ nhi. Hơn nữa, vì không đoạt được bí kiếp võ học Phiêu Miễu thần công, ông đã không thể khôi phục được võ công, cũng không còn ôm ấp bất cứ ảo tưởng tranh hùng trong chốn võ lâm nữa, đừng nói chi là đi tìm Âu Dương Quốc Vĩ báo thù, và cũng hổ thẹn đến nỗi chính mình không dám gặp hắn. Cung Bằng Phong biết rằng, bí kíp đang ở trong tay của Âu Dương Quốc Vĩ, không ai có thể cướp đi được.
Trái lo phải nghĩ, vì có thể đền bù một ít cho nữ nhi bị tổn thương tâm lý từ lúc nhỏ, vì để cho cừu hận của Âu Dương Quốc Vĩ đối với mình nhạt đi mà có thể đối xử tử tế với nữ nhi của mình. Ông đã lựa chọn cái chết để tạ lỗi với thiên hạ. Trừ việc này ra, Cung Bằng Phong cũng không thể nghĩ được biện pháp khác tốt hơn.
Chủ ý đã quyến, ông tận lực cố ý dịch dung thành bộ dáng trước kia, xuất ngoại đi xung quanh. Cung Bằng Phong tin rằng, với uy vọng và tai mắt của Âu Dương Quốc Vĩ tại võ lâm Nam Việt lúc này, hắn sẽ rất nhanh tìm tới nơi này.
Trở lại sơn động, ông để lại mọt phong di thư thật dài, đem từng chi tiết viết lại kỹ càng, trong lòng cũng không còn vương vấn, rồi tự đoạn tâm mạch mà chết đi.
Đọc xong di thư của Cung Bằng Phong, Âu Dương Quốc Vĩ im lặng một hồi lâu. Dưới sự quan sát của mọi người, hắn yên lặng đưa di thư cho Lăng Tâm Như. Việc đã đến nước này, cũng không cần phải giấu diếm mọi người gì cả. Hắn tin tưởng, hắn làm như thế sẽ khiến cho những phu nhân còn lại không thể bởi Tâm Như là nữ nhi của Cung Bằng Phong mà không tiếp nhận chung đụng với nàng.
Lăng Tâm Như nhận lấy di thư, rồi bắt đầu đọc. Phía cuối di thư, có những dòng chữ:
“Tâm Như, ta biết, trong quá khứ ta đã bỏ rơi hai mẹ con các người, cho nên đã tạo một sự tổn thương rất lớn trong tâm lý của con. Việc đã đến nước nà, ta cũng không muốn giải thích thêm nữa. Vì rằng, có giải thích thêm cũng không thể vãn hồi tất cả. Nếu giải thích thể vãn hồi mọi thứ, ta sẽ nguyện ý giải thích cho co một ngàn lần, một vạn lần. Ta cũng không dám cầu xin con tha thứ cho ta, bởi vì ta biết, ta không có tư cách này. Ta chỉ hy vọng, cái chết của ta có thể làm giảm một chút oán hận của tình lang của con, khiến cho tình cảm giữa con và Âu Dương thiếu hiệp tốt hơn một chút, vui vẻ hơn một chút.
Ở đây, ta có một viên tỵ thuỷ châu. Nó là của hồi môn dành cho con khi gả cho Âu Dương thiếu hiệp. Tâm Như, Âu Dương thiếu hiệp là một người có tương lai sáng lạng, thành tựu sau này không thể đếm được, hy vọng con biết quý trọng hắn. Chỉ cần con và hắn ở chung một chỗ, con sẽ có thể nhận lấy sự hạnh phúc, có thể sống vui vẻ. Ta tại suối vàng cũng cảm thấy an tâm hơn.
Âu Dương thiếu hiệp, Thần tổng quản, ta biết các ngươi đang bên cạnh Tâm Như. Với những việc làm của ta trong quá khứ đã gây tổn thương cho các người, ta bây giờ rất hối hận, cũng không còn lời gì để biện hộ. Tuy nhiên, ta hy vọng các người có thể đối xử tốt với Tâm Như, nó là một người vô tội. Nó cũng chỉ là một người bị hại bởi hành vi của ta, không nên vì nó là nữ nhi của ta mà trút giận lên người nó. Ta ở dưới suối vàng van cần các ngươi.
Mặt khác, ở dưới sàng căn phòng ngủ của ta tại tổng đàn bang Châu Giang, ta có chốn giấu một số hoàng kim châu báo. Các ngươi có thể lấy nó dùng làm kinh phí cho Âu Dương thiếu hiệp thi triển quyền cước trong chốn võ lâm sau này. Hy vọng như vậy có thể phần nào bù đắp cho những sai lầm trong quá khứ của ta, khiến cho lòng của ta thanh thản đôi chút.
Cuối cùng, hy vọng các ngươi bảo trọng.
Tội nhân Bằng Phong tuyệt bút.”
Tâm Như đọc xong di thư của phụ thân, không tự giác mà kêu lên một tiếng “Phụ thân” trước mặt Cung Bằng Phong, rồi quỳ xuống. Mặc kệ hành vi phụ thân lúc còn sống xấu xa đến cỡ nào, nhưng sự thật Cung Bằng Phong vẫn là phụ thân ruột của nàng, là người đã cho nàng tánh mạng, nàng cũng phải quỳ xuống bái lạy một lần để tiễn ông lên đường thanh thản. Làm người không nên quá tự tuyệt.
Lúc này, Thần Binh cũng đọc xong di thư, rồi im lặng không cất tiếng. Có lẽ thời gian đã rửa nhạt cừu hận trong nội tâm của ông rất nhiều. Người xưa có câu:
“Điểu chi tương vong
Kỳ minh dã bi,
Nhân chi tương tử
Kỳ ngôn dã thiện.”
(Ý: Con chim sắp chết
Tiếng hót của nó bi thương;
Con người sắp mất,
Lời nói thành thật.)
Như thế còn có thể nói thêm gì nữa đây.
Việc đã phát triển đến bước này rồi, còn có thể tiến được đi đâu nữa chứ? Thân nhân đã mất không thể nào sống lại được, nhưng thân nhân còn sống cần phải sống, không những thế là phải sống thật tốt nữa.
Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy Tâm Như đã bật khóc rất lâu, liền tiến lên kéo nàng đứng dậy, ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu an ủi. Hắn không cho rằng việc Tâm Như quỳ lạy Cung Bằng Phong là việc xấu. Mặc dù ông ta là cừu nhân giết cha của chính mình, nhưng cũng là phụ thân của nàng. Nếu mà nàng không có rung động gì đối với cái chết của phụ thân ruột, Âu Dương Quốc Vĩ sẽ có một nhận xét khác. Con người đâu phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình được chứ?
Lúc này, tên hướng đạo cũng vừa mới leo lên đây từ chiếc thang khó leo kia, chợt nhìn thấy thi thể của Cung Bằng Phong, ngạc nhiên nhìn mọi người, không biết là chuyện gì đã xảy ra. Âu Dương Quốc Vĩ cũng không giải thích gì, chỉ kêu Mỹ Mỹ đưa cho gã thêm ngân lượng, để gã mua một cổ quan tài tốt nhất ở đây, và theo phong tục của dân địa phương để an táng Cung Bằng Phong.
Tâm Như thấy Vĩ ca còn có thể đối xử với phụ thân nàng như vậy, dùng hai con mắt bị sưng đỏ vì khóc si ngốc nhìn Vĩ ca. Đôi mắt của nàng tràn ngập sự cảm kích, liền ôm Vĩ ca chặc hơn nữa. Sau này, Vĩ ca chính là người duy nhất mà nàng có thể nương tựa được. Nàng căn bản rất muốn an táng cho phụ thân, nhưng lại sợ mình làm như vậy sẽ làm Vĩ ca mất cảm tình, nên không dám yêu cầu.
Người đã chết đi còn cái cừu hận nào không thể bỏ qua được đây. Cho dù lấy mạng đền mạng, cũng đã là mức cuối cùng, chẳng lẽ còn phải đem vứt thi thể để trút giận ư? Cho dù Cung Bằng Phong không phải là phụ thân ruột của Tâm Như, Âu Dương Quốc Vĩ cũng không làm như vậy. Thần Binh thấy công tử hành động như thế, biết rằng công tử luôn luôn là người có tấm lòng nhân hậu, trong long cũng không có ý kiến khác. Tại nhiều lúc, ông đã chấp nhận hoàn toàn vị chủ nhân mới này.
Thấy mọi chuyện được giải quyết gần xong, cũng phải rời đi, Âu Dương Quốc Vĩ lại không ngờ rằng việc trả thù của mình có sự kết thúc như thế này.
Âu Dương Quốc Vĩ đưa Tỵ Thuỷ châu cho Tâm Như. Nàng nhìn Vĩ ca, rồi yên lặng tiếp nhận. Các vị phu nhân và nữ sát môn biết được Tâm Như là con ruột của Cung Bằng Phong, vào lúc này, không có có xúc động cất tiếng nói, chỉ có thầm đánh giá, ai ngờ có sự việc như thế này xảy ra.
Trên đường xuống núi, bầu không khí gây ra một chút áp lực cho mọi người, ai cũng im lặng, cứ bước tới phía trước mà đi.
Âu Dương Quốc Vĩ thì đang ngầm tính toán, làm cách nào để tâm tình của mọi người trở lại bình thường, cứ buồn rầu như thế này kéo dài sẽ không tốt. Đoàn người ở chung với nhau, nỗi buồn sẽ càng tăng lên. Hắn muốn chào tạm biệt người hướng đạo ở núi Ngũ Thủ. Người đó thấy bọn họ không có tinh thần vui vẻ, liền gợi ý mọi người đi phía nam của Nhai Châu để giải khuây, nói là nơi đó có một phong cảnh tuyệt đẹp, có ánh mặt trời, có bờ cát, có rừng cây, có không khí cực kỳ trong làng. Ở đó đúng là một thiên đường trong mộng. Âu Dương Quốc Vĩ cũng muốn tìm một nơi như thế, các nàng cũng thích thú, nhớ tới những cảnh ở đảo Thượng Xuyên. Hắn liền quyết định, lập tức đi Nhai Châu.
Hiện tại, cách ngày thành lập Võ Lâm minh ở Nam Việt còn hơn hai mươi ngày, thời gian đến đó cũng đủ, cho nên tính toán đi dạo chơi một hồi, coi như là mấy ngày phép, nghỉ ngơi dưỡng sức. Đáng tiếc, Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh còn ở núi Đỉnh Hồ. Nếu các nàng cũng ở đây, vậy thì tốt hơn nhiều rồi.
Đây chính là Âu Dương Quốc Vĩ, một nam nhân vừa đa tình và chuyên tình…