Lăng Tâm Như do dự thật lâu, không dám nhìn vào hai mắt Vĩ ca, dụng thanh âm nhỏ không thể nhỏ hơn nói: “Ta …. Ta là nữ nhi của Cung Bằng Phong.”
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Âu Dương Quốc Vĩ nghe trong tai, không nghi ngờ gì đúng là sấm nổ bên tai, hắn ngây dại, tay dừng vuốt ve song phong trong lòng, không dám tin nhìn Tâm Như: “Ngươi …… ngươi nói cái gì?”
“Ta …… ta là nữ nhi của Cung Bằng Phong.” Sau khi đem những lời này nói ra, tuy nói không biết Vĩ ca sẽ xử trí mình thế nào, nhưng trong lòng lại như bỏ đi được một tảng đá lớn, như trút được gánh nặng. Tảng đá lớn này, từ sau khi cùng Âu Dương Quốc Vĩ cùng một chỗ, luôn khiến nàng không yên lòng, ăn ngủ bất an, sợ mình đang ngủ nói mơ nói ra.
Bây giờ, đầu nàng rủ xuống nằm trong ngực Vĩ ca, giống như tiểu hài tử làm sai đang chờ người lớn xử trí. Nàng vừa rồi đã nghĩ rất kĩ, đem chuyện này nói ra, cho dù Vĩ ca muốn đuổi nàng đi, nàng cũng muốn cùng Vĩ ca điên cuồng tố ái một lần, lưu lại kỉ niệm đẹp nhất, nếu có thể có giọt máu của Vĩ ca là tốt nhất. Cho nên, mới có màn điên cuồng vừa rồi.
Tâm Như không hy vọng Vĩ ca bỏ qua cho phụ thân nàng, dù sao thù giết phụ mẫu không phải tình yêu nam nữ có thể hóa giải. Nàng chỉ hy vọng Vĩ ca có thể tha thứ nàng, nàng chính là vô tội, lúc phụ mẫu Vĩ ca bị hại, nàng còn chưa đến ba tuổi. Hơn nữa mẹ con nàng cũng bị Cung Bằng Phong bỏ mặc hơn mười năm, với nàng mà nói, chẳng những không có tình cảm phụ - nữ, trong lòng còn có một tia oán hận phụ thân vứt bỏ mẹ con nàng. Nhưng mà máu mủ tình thâm, Cung Bằng Phong nói thế nào cũng là thân sinh phụ thân của nàng, đây là sự thật không thay đổi. Còn có Cung Bằng Phong sát hại phụ mẫu Vĩ ca, này cũng là sự thật không thay đổi.
Nàng xuống núi vốn muốn giết Âu Dương Quốc Vĩ để ngăn hắn báo thù phụ thân, nhưng lương tri cùng phát sinh tình ý với Vĩ ca, khiến nàng thủy chung không thể hạ thủ.
Tại Đỉnh Hồ sơn thì, Đỉnh Hồ tiên cô gọi nàng đi, chính là hỏi chuyện này, Đỉnh Hồ tiên cô cùng sư phụ của nàng là bạn tốt, cũng đã biết chuyện của nàng. Đối mặt ánh mắt dò hỏi của tiên cô, nàng cũng đang tự hỏi mình, nên làm cái gì bây giờ?
Tiên cô chỉ là nói với nàng như vậy: “Hết thảy tùy duyên đi, nên nói thì sớm hay muộn cũng phải nói ra, có một số việc không thể tránh được, nếu ngươi yêu Vĩ nhi, ta xem Vĩ nhi cũng rất yêu ngươi, Vĩ nhi không phải người bạc tình bạc nghĩa, nói không chừng hắn sẽ đem chuyện tách biệt xử lý chứ?” Xác thật, mặt tình cảm chính là một sự thất bại của tiên cô, nàng cũng vô pháp đưa ra ý kiến gì có tính kiến thiết, chỉ hy vọng người hữu tình sẽ thành quyến chúc. Cảm tình dằn vặt sâu đậm, nàng hiểu rất rõ. Nàng không muốn nhìn thấy Tâm Như giống như nàng, cả đời vi tình sở khốn.
Lúc trên đường, có rất nhiều lần nàng muốn nói ra với Vĩ ca, chỉ là vẫn chưa có dũng khí, lời lên đến miệng lại nuốt trở xuống. Lúc ăn cơm tối nàng biết, nếu đêm nay lại không nói, ngày mai vào núi rồi có lẽ vĩnh viễn sẽ không nói được nữa, để lại có lẽ sẽ là cả đời áy náy cùng bất an. Đang tru trừ, Vĩ ca bước vào phòng nàng, nàng mới chủ động kỳ ái, ở trong loại hoàn cảnh này đem chuyện nói ra.
Âu Dương Quốc Vĩ nghe được Tâm Như xác nhận mình đúng là nữ nhi của Cung Bằng Phong, đột nhiên nhớ lại mình lần đầu tiên thấy ánh mắt của nàng thì cảm giác giống như đã từng quen biết, hóa ra giống ánh mắt Cung Bằng Phong hồi ấy mình gặp hắn đang giả dạng thư sinh ngoài bãi tha ma tại Thiều Châu, quả nhiên đúng là phụ - nữ a, ánh mắt cũng tương tự.
Chính xác, thù giết phụ mẫu không đội trời chung, nhưng cừu nhân của mình như thế nào lại là phụ thân của Tâm Như. Lần trước tại Lăng Tiêu nham, sau khi cùng “Thiên Địa song ma” đối chưởng, người mang nội thương rất nặng, nếu không phải Tâm Như kịp thời cứu mình, nói không chừng mình sớm đã chết, như vậy chưa nói đến báo thù, cũng không có phiền muộn như bây giờ. Nhưng thục tế cuộc sống không có nếu nhiều như vậy, bây giờ thực sự xảy ra trước mắt mình, nên làm như thế nào?
Không vì phụ mẫu báo thù, về tình về lý dù nói thế nào cũng không thuận, nhưng thật muốn động thủ, Tâm Như vừa là ân nhân cứu mạng mình, vừa là nữ nhân mình yêu mến, mà kẻ thù sát hại phụ mẫu lại là phụ thân nàng. Phải là sao bây giờ? Nếu mình là Tâm Như, như vậy sẽ hy vọng đối phương làm như thế nào đây? Đặt mình vào vị trí người khác, từ suy nghĩ của mình mà đoán người khác nghĩ thế nào, Âu Dương Quốc Vĩ thật sự nhất thời hồ đồ. Âu Dương Quốc Vĩ bây giờ thật sự rất hy vọng ân sư có ở bên cạnh, vì hắn chỉ ra một con đường.
Trầm mặc thật lâu, cảm giác áp lực đè nặng đến không thở nổi.
Nhìn Vĩ ca vẫn không nói chuyện, Tâm Như đau lòng đến tê tâm liệt phế, nàng vừa vì Vĩ ca khổ sở, cũng càng tự mình khổ sở. Trời ơi, tại sao bất công như vậy, tại sao bất công như vậy, tại sao để ta gặp loại chuyện này? Lập tức, cố nén cực độ thống khổ trong lòng, nghẹn ngào nói:“Vĩ ca, ngày mai ta sẽ rời đi, ngươi không cần quá khó xử, chỉ hy vọng khi ngươi gặp phụ thân ta thì đừng hành hạ hắn nhiều, coi như ngươi trả cho ta một nhân tình nho nhỏ, được không?” Máu mủ tình thâm, quan hệ phụ - nữ thúc đẩy Tâm Như nói như vậy, nàng không muốn phụ thân trước khi chết lại phải thụ tội. Nói xong không nhịn được ở trong lòng Vĩ ca nhè nhẹ nức nở.
Âu Dương Quốc Vĩ bị lời nói của Tâm Như kinh động, từ trong trầm tư tỉnh lại, hạ ý thức nói: “Đi? Ngươi muốn đi đâu? Tâm Như, ngươi không biết ta yêu ngươi rất nhiều sao? Ta nói rồi, ta muốn nữ nhân của ta sống vui vẻ, các ngươi không vui, ta cũng sẽ không vui. Ngươi đừng vội, để ta còn suy nghĩ.” Hắn đè xuống tâm tình phiền loạn trong lòng, ôn nhu an ủi Tâm Như trong ngực.
“Được rồi, Tâm Như, đừng khóc, được không? Sẽ có biện pháp mà.” Âu Dương Quốc Vĩ không muốn thấy nữ nhân của mình rơi lệ. Nói, gắt gao ôm Tâm Như vào lòng.
Âu Dương Quốc Vĩ nói là nói như vậy, nhưng trong lòng đã lục thần vô chủ, không hề có chủ ý nào. Trên giang hồ, hắn có thể lôi lệ phong hành, làm chuyện gì cũng tuyệt không chùn tay, nhưng chuyện trước mắt này thật làm hắn khó khăn. Cái gọi anh hùng chí đoản, nhi nữ tình trường. Cùng lắm cũng chỉ thế này.
Dưới sự ôn nhu che chở của Âu Dương Quốc Vĩ, có lẽ vừa rồi tố ái xác thật quá mệt mỏi, Tâm Như mang theo nước mắt trên khuôn mặt kiều diễm, ở trong ngực Vĩ ca trầm trầm ngủ đi.
Âu Dương Quốc Vĩ nhìn lệ ngân lưu lại trên khuôn mặt như hoa như ngọc của Tâm Như, trong lòng một trận đau đớn. Hắn không ngủ được, đây là vấn đề cấp bách cần giải quyết, tới cùng làm sao bây giờ? Trước hửng đông sẽ quyết định.
Nghĩ nghĩ, Âu Dương Quốc Vĩ cảm giác cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt ngày một nặng, cũng ôm lấy Tâm Như ngủ thiếp đi. Hai vợ chồng xích lỏa thân thể cứ như vậy ôm nhau tiến vào mộng đẹp, nhưng trong lòng bọn họ còn rất nhiều vấn đề, lại có thể nào ngủ ngon chứ?
“Vĩ ca, không cần ……” Tâm Như đang ngủ kêu khóc tỉnh lại.
Nguyên lai, nàng gặp ác mộng, mơ thấy Vĩ ca mặc kệ mình khổ khổ cầu khẩn, chặt đứt gân mạch tứ chi của phụ thân nàng, từ trên vách núi cao đẩy xuống.
“Tâm Như, ngươi làm sao vậy?” Âu Dương Quốc Vĩ bị kinh tỉnh dậy.
“Vĩ ca, ta sợ, ta gặp ác mộng, mơ thấy ……” Tâm Như lòng vẫn còn sợ hãi khóc ròng nói.
“Được rồi, đừng sợ, có ta đây. Ngủ đi, trời sẽ mau sáng, a, nghe lời, ngoan nha.” Âu Dương Quốc Vĩ vỗ nhẹ lưng trần của nàng, ôn nhu an ủi.
Tâm Như rất nhanh lại ngủ đi, nhưng Âu Dương Quốc Vĩ rốt cuộc không ngủ được, trơ mắt đợi trời sáng ……