Một chưởng đánh ra này của Lăng Tâm Như có chứa sự tức giận, đã dùng tới vài phần nội lực, đại hán kia hiển nhiên không dễ chịu. Khóe miệng hắn đã chảy ra một chút máu tươi, hai mắt phát ra hung quanh, gắt gao nhìn Lăng Tâm Như, lạnh lùng nói: “Xú nương môn, ngươi dám động thủ đánh ta?”
Lăng Tâm Như cười nhạt một cái, chậm rãi nói: “Không sai, đánh ngươi thì thế nào?”
Đại hán bị nụ cười ngọt ngào của nàng làm cho thần hồn điên đảo, không nhịn được lại hỏi: “Lý Tứ là gì của ngươi?”
“Người nào cũng không phải!” Lăng Tâm như lại cười nói.
Đại hắn kia cả giận nói: “Vậy ngươi …….”
“Ha ha ha …… bởi vì …… ngươi đáng bị đánh.” Lăng Tâm Như bỡn cợt hắn.
Đại hán kia nhìn như thô lỗ, nhưng thật ra cũng vô cùng có tính toán trong lòng, vừa rồi Lăng Tâm Như đánh hắn một chưởng kia thật sự quá kinh người, chính mình ngay cả phản ứng cũng chưa kịp xuất liền trúng chiêu, hiện tại xem nàng nói nói cười cười, không thèm quan tâm, trong lòng hắn càng sợ hãi, không dám tùy tiện ra tay.
Lăng Tâm Như muốn chọc cho hắn tức giận, nếu không sao có thể chơi đùa được. Lại cười nói: “Ngươi đã không có bản lĩnh, không nên ở chỗ này khoe khoang, cường đoạt dân nữ trên đường, ta xem ngươi hay là hồi hương trồng trọt mà sống."
Đại hán kia trước mặt bao người, bị một tiểu cô nương vô cớ đánh một bạt tai, hàm răng cũng bị gãy mất mấy chiếc, đã cảm thấy uất ức cực độ, bây giờ lại bị nàng lần nữa châm chọc, hì hì cười trêu chọc, không nén nổi lửa giận từ trong lòng bùng lên, nóng giận sinh can đảm, tức giận quát: “Xú nương môn, ngươi có biết ta là người như thế nào không?”
Lăng Tâm Như cười duyên một tiếng: “Biết, ngươi không phải một cái tiểu Vương Bát sao? Ha ha ha ……”
Đám người vây xem vừa nhìn, không khỏi mồ hôi đầy mặt, đều vì Lăng Tâm Như mà lau mồ hôi. Chỉ có nhóm người Âu Dương Quốc Vĩ có hứng thú muốn xem Tâm Như chơi đùa thế nào.
Đại hán kia cũng nhịn không được nữa, bị nàng chọc tức đến nỗi muốn nổ phổi, một tiếng quát lớn, chậm rãi giơ cương đao trong tay lên.
Lăng Tâm Như khe khẽ cười, nói mọt cách rõ ràng: “Ngươi nếu dám động đao, hôm nay ta sẽ lấy mạng của ngươi!” Kỳ thật dù hắn không động đao, cũng không sống qua được hôm nay. Âu Dương Quốc Vĩ sẽ không để hắn còn sống rời đi.
Đại hán kia nao nao, cuồng tiếu một hồi: “Xú nương môn, đây là ngươi tự tìm lấy đó.” Không thương hương tiếc ngọc nữa, ánh đao chợt lóe, nhanh như thiểm điện, cuốn về phía Lăng Tâm Như.
Chỉ thấy Lăng Tâm Như vẫn đứng đó không nhúc nhích. Nói thì chậm, chuyện xảy ra thì nhanh, cương đao của đại hán đã chém thẳng tới ót Lăng Tâm Như. Đám người vây xem lập tức vang lên một trận tiếng kinh hô, không hẹn mà cùng quay lưng lại, như không đành lòng nhìn một cô gái xinh đẹp như vậy chết dưới đao của đại hán.
Nhưng thấy Lăng Tâm Như nhj nhàng chợt lóe, đao phong xẹt qua bên cạnh người, đại hán kia nao nao, thân thể nhanh như tia chớp, lại bổ tới một đao, Lăng Tâm Như vẫn không hoàn thủ, lại chợt lóe, đao của đại hán lại hụt. Nàng là lần đầu tiên cùng người khác động thủ trước mặt Vĩ ca, cố tình để Vĩ ca xem võ công của nàng một chút.
“Như thế nào rồi, ngươi sợ sao? Sợ thì liền theo ta trở về, đêm nay ……” đại hán còn chưa nói xong, vừa nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lăng Tâm Như, không khỏi trong lòng rùng mình, lời nói cũng nuốt ngược trở lại, không dám nói nửa câu sau nữa.
Lăng Tâm Như cười duyên một tiếng, nói: “Tại sao không nói nữa, nói tiếp đi.” Thanh càng ngày càng lạnh lùng, đại hán nghe được trên người nổi cả da gà.
Đại hán đã leo lên lưng cọp, không thể không tiếp tục, hai mắt hung quang bạo thiểm, giơ cương đao lên, lấy thế công không kịp bưng tai lại đánh tới Lăng Tâm Như, trong miệng còn cuồng ngôn: “Ta thao ……”
Lăng Tâm Như sợ hắn nói ra lời càng khó nghe, chỉ thấy Lăng Tâm Như hàm giận ra chiêu, động tác so với đại hán càng nhanh hơn nhiều, bảo kiếm trong tay đã xẹt qua cổ họng đại hán, đại hán còn chưa kịp nói câu nói kế tiếp, một đạo máu tươi phun ra, té trên mặt đất co giật vài cái, rồi bất động. Đám người vây xem thấy Lăng Tâm Như chỉ giở tay nhấc chân liền giết đại hán, không khỏi ầm ầm kêu một tiếng hảo!
Lúc này, một người có lòng tốt tiến lên lo lắng nói: “Nữ hiệp, ngươi nhanh đi đi, nếu không để sư phụ hắn tới thì ngươi sẽ phiền phức đó.”
Lăng Tâm Như còn chưa trả lời, Âu Dương Quốc Vĩ đã đi đến, cười hỏi: “Sư phụ hắn rất lợi hại sao? Là ai vậy?” Âu Dương Quốc Vĩ có lòng muốn vì dân trừ hại, cũng để thanh danh của Võ lâm minh lớn mạnh một chút.
Một người có chút kinh nghiệm giang hồ đi lên nói: “Hắn là Ngô Diệc Định, đại đệ tử của trạm giang ‘Kim đao môn’ môn chủ ‘Kim đao vô địch’ Diêu Uy Trụ, ‘Kim đao môn’ cao thủ như mây, môn chủ Diêu Uy Trụ võ công càng thâm bất khả trắc, trong tay một thanh kim đao, liền thành vô địch, chúng ta bên này ai cũng không dám trêu chọc hắn. Hắn là người cực kỳ cuồng ngạo, mọi việc chẳng phân định trắng đen phải trái, chỉ dựa vào hỉ nộ của chính mình, bình thường lại rất dung túng đệ tử, các ngươi giết đại đệ tử của hắn, hắn nhất định sẽ không tha các ngươi. Các ngươi đi nhanh đi, đừng uổng phí tính mạng, không đáng đâu.”
Âu Dương Quốc Vĩ thành tâm thành ý cám ơn hảo ý của những người đó, sau đó nói: “Loại chuyện này ta không gặp thì thôi, ta đã gặp là xui xẻo của hắn, chúng ta dám giết đồ đệ hắn, sẽ không sợ hắn báo thù. Ta sẽ khiến ‘Kim đao môn’ từ nay về sau trừ danh trên giang hồ! Cấp cho mọi người công đạo. Các ngươi đừng nói nữa, ta muốn ở chỗ này chờ tên sư phụ đó tới.”
Những người đó xem Âu Dương Quốc Vĩ nói khẩu khí lớn như vậy, vừa có chút lo lắng cho hắn lại có chút chờ mong, dù sao những chuyện “Kim đao môn” làm khiến kẻ khác khinh bỉ. Lập tức, cũng không nói nữa, tránh ra xa một chút nhìn bọn họ, trong lòng thầm chúc bọn họ may mắn. Biết hôm nay không tránh khỏi một hồi ác chiến.
“Là tên tạp chủng nào giết đồ đệ của ta, đứng ra cho ta.” Chỉ thấy một người xem nhân mô nhân dạng là một lão đầu đã lục tuần, tay cầm một thanh kim đao ánh vàng rực rỡ, dẫn theo hai, ba mươi người, đang hùng hùng hổ hổ đi tới. Xem ra hắn chính là “Kim đao môn” môn chủ tiếng xấu truyền xa “Kim đao vô địch” Diêu Uy Trụ.
Diêu Uy Trụ vừa nhìn thi thể của đồ đệ hắn Ngô Diệc Định nằm trên mặt đất, không khỏi điên cuồng quay về phía thủ hạ hét lớn một tiếng: “Lên, đem đám tạp chủng này giết cho ta, báo thù cho sư huynh các ngươi.” Hai tay vung lên phía trước, mang hai, ba mươi người toàn bộ đồng thời xông lên.
Âu Dương Quốc Vĩ đứng tại chỗ, động cũng không động, chỉ thấy hắn gật đầu nhẹ một cái, mấy vị phu nhân cùng mười một nữ sát liền giống một đám hổ đói xông lên, cùng đối phương tiếp thượng thủ.
Mấy vị phu nhân trừ tại Thượng Xuyên đảo cùng “Tác mệnh cư sĩ” đánh một lần ra, chưa từng cùng người khác giao thủ, đặc biệt là mười một nữ sát, sau khi theo đại tỷ đầu nhập Âu Dương Quốc Vĩ, còn chưa một lần ra tay, lập tức, một đám mẫu hổ ngạ nóng nảy, như sói giữa đàn dê, tùy ý đồ sát.
Đám người xa xa nhìn bọn họ cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nghĩ không ra đám người này lợi hại như vậy, cơ hồ đều là một đối hai, một đối ba cùng cao thủ “Kim đao môn” đánh, nhìn mỗi người đều tưởng là tiểu mỹ nhân tuyệt sắc yếu đuối võ công lại có thể cao như vậy, tất cả đều há hốc mồm không ngậm lại được.
Không quá thời gian uống một chén trà nhỏ, toàn bộ người “Kim đao vô địch” Diêu Uy Trụ mang tới đã ngã xuống, cư nhiên một người bị thương cũng không có. A a, bọn họ đều đi gặp Diêm Vương rồi, còn bị thương được sao. Mà phu nhân của Âu Dương Quốc Vĩ cùng nữ sát môn toàn bộ không tổn hao gì.
“Kim đao vô địch” Diêu Uy Trụ bị chấn động, trong mắt hoàn toàn là vẻ không dám tin tưởng, phải biết rằng đám đệ tử này của hắn ra ngoài, thành danh trên giang hồ cũng không khó, nay lại bị đám tiểu cô nương này giải quyết sạch dễ dàng như ba bằng năm trừ hai, thật sự là vừa đau lòng vừa phẫn nộ lại khiếp sợ. Trong lòng kinh hãi không thể tả .
Lập tức, áp chế nỗi hoảng sợ trong lòng, chỉnh sắc hỏi: “Ngươi …… ngươi là ai, vì sao nuốn khó dễ kim đao môn ta?”
Âu Dương Quốc Vĩ cười lớn, chậm rãi nói: “Bổn thiếu gia ngồi không đổi danh, đi không đổi họ. Bổn thiếu gia chính là minh chủ Tuệ thành võ lâm minh!”
“A …… ngươi là Âu Dương Quốc Vĩ?” Diêu Uy Trụ trong lòng cuồng chấn, hết rồi, gặp phải hắn. Đại danh của Âu Dương Quốc Vĩ, sớm đã oanh truyền võ lân, Diêu Uy Trụ như thế nào lại không biết hắn chứ.
Diêu Uy Trụ giả bộ hừ lạnh một tiếng, hai chân điểm mạnh một cái, bóng người chợt lóe, nhanh như điện quang hỏa thạch, bay về phía giữa đường, cước lạc thật địa, vừa rồi trong lòng căng thẳng, mới bình thản trở lại.
Ai ngờ mới vừa quay người lại, liền trợn tròn hai mắt như gặp phải quỷ, hít vào một ngụm lãnh khí, cả người run rẩy, không tự chủ được lùi về phía sau. Nguyên lai, Âu Dương Quốc Vĩ đã phiêu tới trước người hắn, thân hình kia, cùng với quỷ mị giống nhau, vô thanh vô tức.
Âu Dương Quốc Vĩ hai tay khoanh trước ngực, nói: “Như thế nào, muốn chạy sao, ngươi chạy nổi không?”
Diêu Uy Trụ tới cùng cũng là nhân vật thành danh trong chốn võ lâm, khẩu khí này làm sao nuốt xuống được. Tức thì hai mắt tinh quang bạo xạ, phóng thanh cuồng tiếu, tức giận quát lên: “Hừ, ngươi tưởng ta sợ ngươi sao? Lão tử cũng không tin. Xem đao.”
Kim đao mơ hồ dẫn theo tiếng sấm gió, trọng trọng đao võng hướng toàn thân Âu Dương Quốc Vĩ mà tới, thanh thế kinh người, cũng có chút cân lượng.
Chỉ thấy Âu Dương Quốc Vĩ vẫn đứng không nhúc nhích, trong tiếng cười, tay trái duỗi sát thân, nhanh như điện thiểm, hai ngón tay giữa kẹp lại, đã vững vàng kẹp lấy kim đao bổ tới trước người.
Đám người vây xem, hét to một tiếng hảo! Tiếng quát như sấm bay vào trong tai Diêu Uy Trụ, khuôn mặt già nua không khỏi đỏ lên, dùng sức cố thu đao lại, nhưng thế nào cũng không di chuyển được một chút, càng thêm mặt đỏ tía tai.
Âu Dương Quốc Vĩ cười một tiếng, vươn tay phải hướng thân đao, một tiếng “Đinh” vang lên, đem thanh đao kia chia làm hai đoạn.
Diêu Uy Trụ trong lòng kinh hãi, buông ra chuôi đao, đã nghĩ xoay người thoát đi, Âu Dương Quốc Vĩ dùng chân đá đoạn đao bị rơi trên mặt đất, đao nhọn như thiểm điện cắm vào tim Diêu Uy Trụ, Diêu Uy Trụ “Nga” một tiếng rồi ngã xuống.
Này hết thảy nói thì dài, nhưng thật ra là chuyện trong sát na. Tiếng hoan hô như sấm đình vạn quân của mọi người vây xem truyền đến.
Âu Dương Quốc Vĩ cũng không thèm nhìn tới Diêu Uy Trụ một cái, xoay người đối Thần Binh nói: “Lập tức dùng bồ câu đưa tin thông tri Cừu phó minh chủ, phái người đến đây toàn diện tiếp thu sản nghiệp “Kim đao môn”, nhập vào trướng Võ lâm minh. Đối cao thủ ‘Kim đao môn’, nếu dân cực độ phẫn nộ, toàn lực đuổi giết, một người không lưu lại, còn tội ác không đến nỗi phải chết, toàn bộ phế võ công, đuổi hồi hương canh điền. Người không làm ác, giữ lại nguyên chức, ngày sau luận công ban thưởng.” Thanh điệu vang vang, lời ít ý nhiều, diệt cỏ tận gốc.
Thần Binh nhìn Âu Dương Quốc Vĩ xuất thần, trên người hắn mơ hồ tràn ngập một cổ khí thế bá chủ giang hồ.