Chương 61: Tâm Như Hàm Sát


Thật khó khăn để có một lần đùa vui với chúng phu nhân, chờ các nàng thay đổi y phục xong xuôi, Âu Dương Quốc Vĩ gọi các nàng vào phòng, với sắc mặt nghiêm chỉnh, nói với bọn họ:

“Vừa rồi, huynh đệ của Võ Lâm minh cáo báo lại, đã phát hiện ra hành tung cừu nhân của ta, ta muốn lập tức đến đảo Hải Nam, hay là các nàng về trước Tuệ thành được không?”

Âu Dương Quốc Vĩ đã bàn tính với Thần Binh về việc này. Thần Binh rất kích động, khăng khăng đòi phải đi theo Âu Dương Quốc Vĩ báo thù. Âu Dương Quốc Vĩ cũng đã đáp ứng ông, bây giờ chỉ là xem ý kiến của chúng phu nhân thôi.

Nghe được hắn nói, khuôn mặt của Lăng Tâm biến thanh trắng bệch, nhưng chúng phu nhân lại không nhận ra sự khác thường của nàng, toàn bộ đều hết sức phấn khởi. Vĩ ca muốn báo thù đã có hy vọng rồi, thật vui a. Chẳng có biện pháp nào khác, các nàng đều lấy niềm vui của hắn làm niềm vui của mình, nỗi buồn của hắn làm nỗi buồn của mình, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của chính bản thân.

“Thiếp nhất định phải đi theo chàng để báo thù.” Lăng Tâm lên tiếng rất kiên quyết, khẩu khí khiến không ai nghi ngờ, sắc mặt của nàng cũng đã trở lại bình thường, thay đổi thành một thần sắc kiên định.

“Chúng thiếp cũng muốn đi theo nữa.” Chúng phu nhân đều nhao nhao lên tiếng.

“Như vậy đi, chúng ta trước hết báo lại với tiên cô tiền bối, rồi xem ý kiến của bà như thế nào, cuối cùng sẽ quyết định, được không?” Âu Dương Quốc Vĩ rất không nỡ lòng rời xa chúng phu nhân, nhưng tại địa bàn của tiên cô, vả lại bà là trưởng bối của mình, đi hỏi ý kiến của bà là việc tất yếu phải làm.

Vì vậy, mọi người cùng tiến đến nơi ở của Đỉnh Hồ tiên cô.

Sau khi nghe Vĩ nhi thuật lại xong, tiên cô trầm ngâm suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Như vậy đi, Phỉ nhi và Ngọ Khanh thì lưu lại đây, ta muốn chỉ điểm võ cho hai người bọn họ, còn những người khác thì theo con đi đảo Hải Nam, như thế nào?”

Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh nghe được các nàng phải ở lại, tâm lý không khỏi thất vọng, nhưng lại nghe tiên cô muốn chỉ dạy các nàng võ công, tâm lý lại vui trở lại. Tuy nói là không nỡ xa Vĩ ca, nhưng nếu tiên cô đã lên tiếng, hơn nữa lại có thể nâng cao võ công của chính mình, hai người còn có gì để phản bác lại đây.

Tiên cô chính là nghĩ như vậy, Phỉ Phỉ là độ đề của mình, còn Ngọc Khanh là hậu duệ của một trong “Phong Trần tam hiệp” ngày xưa, tự mình muốn chỉ điểm các nàng võ công, người ngoài cũng không có dị nghị được, về phần cá nhân, bà cũng khó tự mở miệng nói ra.

Âu Dương Quốc Vĩ là người không phải không hiểu lý lẽ. Suy ngẫm một lát, có chút khó sử, nói với tiên cô: “Tiên cô tiền bối, ngài có thể giúp con phái môn hạ đệ tử đem bí kíp Phiêu Miểu thần công giao cho Cừu phó minh chủ của Võ Lâm minh ở Tuệ thành hay không? Con muốn trước tiên để cho huynh đệ luyện thần công này, sau khi sẵn sàng sẽ tiến quân vào Trung Nguyên.”

“Được, việc này không thành vấn đề, ta sẽ cho người đi làm, con cứ an tâm.” Đỉnh Hồ tiên cô không cần suy nghĩ đã đáp ứng.

“Vậy thì Vĩ nhi đa tạ tiên cô tiền bối trước.” Âu Dương Quốc Vĩ đã còn không vướng bận nào nữa.

“Vĩ nhi, con đi lần này, có một số việc chỉ nên quan sát thôi. Chỉ cần con làm hết sức, ta nghĩ phụ mẫu con ở dưới suối vàng đều biết được, cũng sẽ không trách cứ con đâu.” Đỉnh Hồ tiên cô nói, ánh mắt cố ý hoặc là vô ý liếc nhìn Lăng Tâm một cái.

“Dạ” Vĩ nhi sẽ ghi nhớ lời dạy của tiên cô tiền bối.” Âu Dương Quốc Vĩ tuy không hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Đỉnh Hồ tiên cô, nhưng cũng cung kính đáp lễ.

“Vậy các con định chừng nào khởi hành?” Đỉnh Hồ tiên cô hỏi.

“Con dự định sáng sớm mai. Cần bốn ngày để đến được Hải Nam, cách đại hội thành lập Võ Lâm minh ở Nam Việt vừa đúng một tháng, chắc là sẽ kịp lúc.” Âu Dương Quốc Vĩ không do dự bẩm lại.

“Được rồi, vậy thì sáng mai các con xuất phát. Ta đi gọi đầu bếp chuẩn bị một chút.” Tiên cô đứng lại, nói tiếp: “Tâm Như, con lưu lại đây một lát, ta có vài việc nói với con.”

Mọi người không biết tiên cô muốn nói gì với Tâm Như cả, thần bí như vậy, chỉ đành phải mang theo nỗi nghi hoặc đầy bụng rời khỏi. Đợi lát nữa Tâm Như trở lại, nhìn ánh mắt của nàng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng nàng không nói gì, cũng không có ai đi hỏi.

Buổi sáng, mặt trời vừa mới lên, đám người Âu Dương Quốc Vĩ đã thức giấc cả, ăn xong cơm chay, rồi dưới ánh mắt lưu luyến đưa tiễn của Ngọc Khanh và Phỉ Phỉ, rời khỏi núi Đỉnh Hồ, dốc toàn sức để thật nhanh đến được đảo Hải Nam.

Trải qua hai ngày chạy không ngừng nghỉ, hôm nay đã đến được sông Trạm, mọi người liền giảm tốc độ lại, rồi tìm một quán ăn ở trấn Xích Khảm.

Đột nhiên, phía trước xuất hiện một người bị một thanh đao sắc bén sáng bóng gác trên cổ. Người đó bị doạ đến nỗi mặt mày tái mét, cả người run rẩn, hai chân như nhũn, chính đang khóc sướt mướt cầu xin: “Xin đại hiệp nương tay cho, nữ nhi của ta chỉ mới mười lăm tuổi, đã được hứa gả cho Trương gia rồi. Ngài…ngày tha chúng ta đi, buông tha tiểu nữ của chúng ta đi.”

Trên đường, mọi người vây quanh lại coi chuyên gì xảy ra, nhưng mà không có một ai dám ra mặt giúp đỡ, cũng không có một ai dám lên tiếng cầu tình dùm. Gã hán tử cầm đao kia, mặt mày dữ tợn, râu tóc đứng thẳng, miệng to như cái bát, hai mắt to như cái chuông, dáng người vạm vỡ, nhìn sơ một cái giống như là tượng kim cương trong miếu. Chỉ thấy gã lạnh lùng cười: “Con mẹ nó, ta nhìn trúng nữ nhi của ngươi chính là phúc khí của ngươi, ngươi còn tránh né xin xỏ cái gì. Ngươi thật là chán sống rồi phải không?”

Người kia mồ hôi đã đổ đầy trên mặt, nếu không phải là đao đang kề cổ hắn, hắn đã sớm quỳ xuống rồi. Hắn khóc rống lên: “Xin đại hiệp bỏ qua cho cha con bọn ta đi. Lý Tứ ta nhất định vĩnh viễn ghi nhớ đại ân đại đức….”

Gã đại hán thì cười lớn điên cuồng, tay nắm chặt cương đao. Lý Tứ đã kêu thé như tiếng hao bị cắt tiết. Đám người vây quanh, ai cũng đều tức giận nhưng không dám có ý kiến.

Bất chợt, chỉ nghe đại hán kia lạnh lùng quát: “Nếu ngươi hôm nay không gả nữ nhi của ngươi cho ta, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi.”

Đám người Âu Dương Quốc Vĩ thấy vậy, hai mắt đều phát hoả như muốn nổi giận. Đặc biệt là Âu Dương Quốc Vĩ, hắn chính là không thích tình cảnh có người khi dễ nữ nhân, bây giờ tự nhiên công khai muốn dùng bạo lực cướp dân nữ ngay ở trên đường. Việc này bình thêm gì nữa đây! Hắn vừa muốn mởi miệng, thì một am thanh vô cùng lạnh lẽo vang lên: “Buông hắn ra!”. Tâm tình của Lăng Tâm căn bản không tốt lắm, gặp chuyện này, lại càng tức giận cực kỳ, không nhịn được liền phóng tới. Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy, liền để nàng xử lý một phen, khúc mắc trong lòng của nàng ở hai ngày vừa rồi cũng có thể bị tiêu trừ.

Gã đại hán đó hơi bất ngờ, nhìn thấy có một tuyệt sắc mỹ nhân xuất hiện, trong lòng mừng rỡ, không ngừng nói những lời quấy rối: “Được, ta thả hắn, đêm nay ngươi hảo hảo chơi đùa cùng ta nha. Bổn đại gia nhất định sẽ chơi cho ngươi dục tiên dục tử luôn…”

Chưa nói được hết câu, một cái thân hình chợt loé sáng, chỉ nghe được tiếng “Bá” một cái, đám người vây xem kinh hô một trận.

Gã đại hán giơ cương đao lên, trợn mắt há mồm, vẫn bất động đứng yên tại chỗ, giống như một bức tượng điêu khác. Lý Tứ thừa dịp ấy mà tránh thoá.

Mọi việc phát sinh diễn ra quá nhan, chỉ trong một tích tắc, tất cả cũng không rõ chuyệt gì đã xảy ra. Ngay cả gã đại hán đó chính mình cũng không rõ ràng nữa, má bên trái bị sưng lên, răng vỡ đầy miệng, cả năm dấu tai in hẳn lên trên mặt. Đại hán “oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, vài chiếc răng gẫy liền rơi xuống đất.

Biến hoá bất ngờ như thế, làm kinh ngạc cho tất cả mọi người ở đó. Không khí bốn phía giống như ngưng tụ lại. Không có một tiếng động nào khác, nhiều người có cảm giác khó thở.

Một mảnh yên lặng….

Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ - Chương #61